Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em

Chương 19: Chính văn (mười chín)




Sử Vân Long cất bước Hứa Lập, chuyện đầu tiên y làm là bảo người mở văn phòng Hồ Gia Thần ra. Hắn chỉ vào các đồ trong văn phòng và nói với người đi theo.

- Các anh công tác ở phòng hành chính không ít năm thì chắc cũng biết đồ nào là đồ cá nhân của trưởng phòng Hồ, đồ nào là đồ công. Các anh dọn đồ cá nhân của trưởng phòng Hồ để sang phòng khác. Tôi hy vọng 1h chiều lúc đi làm thì có thể vào văn phòng này làm việc.

Nói xong Sử Vân Long xoay người đi, chỉ để lại một đám nhân viên phòng hành chính nhìn nhau không biết nên làm cái gì bây giờ.

Một lát sau, Lão Vương đóng cửa phòng lại nhỏ giọng nói:

- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vị trưởng phòng mới tới này hình như không dễ đối phó, vừa tới đã đào hang ổ của trưởng phòng Hồ, chúng ta có nên chuyển đồ đi không?

- Ôi, chúng ta bây giờ còn có thể làm gì chứ? Nếu làm thì người ngoài nhất định nói chúng ta không có tình nghĩa, trưởng phòng Hồ còn chưa đi, mới vào bệnh viện mà chúng ta đã dọn sạch đồ, chúng ta bị nói là bạc tình bạc nghĩa còn là nhẹ. Nhưng nếu không làm thì không chỉ đắc tội trưởng phòng mới tới mà nhìn bộ dạng của chủ nhiệm Hứa chính là toàn lực ủng hộ trưởng phòng Sử, chúng ta chỉ sợ cũng không được yên thân.

Lão Tề thở dài một tiếng.

- Anh nói như vậy không phải là nói nhảm ư? Mấy việc đó có ai không biết nhưng vấn đề là chúng ta phải chọn một con đường, có dọn đồ hay không.

Một nữ đồng chí duy nhất của phòng hành chính nói.

Tiểu Điền tại một bên xen vào.

- Thực ra chuyện cũng có gì khó đâu chứ, phải xem mọi người về sau muốn đi theo ai. Nếu như như còn muốn tiếp tục đi theo phó chủ nhiệm Anh thì đương nhiên không được dọn đồ, tốt nhất là chúng ta cùng xin nghỉ ốm, chiều khiến cho trưởng phòng Sử Vân Long không tìm được ai. Sử Vân Long vừa nhận chức, không hiểu công việc phòng hành chính, không có chúng ta thì hắn có thể làm gì. Chẳng qua như vậy là đắc tội trưởng phòng Sử Vân Long, sau này hắn đứng vững ở văn phòng Bắc Kinh cam đoan sẽ lần lượt xử lý chúng ta. Chỗ tốt là lấy lòng được phó chủ nhiệm Anh, sau này nếu y có quyền có thế sẽ nhớ tới chúng ta, chúng ta cũng được lợi.

- Còn nếu muốn dựa vào Sử Vân Long thì mau dọn đồ, sau đó tìm thời gian mời Sử Vân Long ăn cơm, tỏ thái độ. Tôi nghĩ với tình hình ở văn phòng Bắc Kinh hiện nay thì chắc sẽ làm Sử Vân Long có ấn tượng tốt, tối thiểu công việc sau này về cơ bản vẫn giống như trước, không có biến hoá gì lớn.

Lão Tiền thở dài một tiếng:

- Vua nào thần đó, chúng ta ở Bắc Kinh thấy ít chuyện như vậy sao? Sau này muốn kiếm cơm dưới trướng trưởng phòng Sử thì chúng ta đừng nhiều lời làm gì, mau làm việc đi. Nếu không trưởng phòng Sử tức tối mà ngay cả trưởng phòng Hồ bị điều đi thì chúng ta chẳng phải là mệt ư?

Nữ đồng chí Tiểu Vương gật đầu nói:

- Làm việc đi, trưởng phòng Hồ lúc còn đương chức cũng không chiếu cố chúng ta mấy, hy vọng trưởng phòng Sử sẽ khác.

Tiểu Điền lắc đầu không nói gì, lão Tề lại thở dài một tiếng. Hai người đều đứng lên bắt đầu dọn đồ của Hồ Gia Thần, dọn sạch phòng làm việc cho Sử Vân Long. Về phần Hồ Gia Thần thì mọi người không có tâm trạng nghĩ tới hắn nữa, giữ chén cơm của mình vẫn là quan trọng hơn.

Hồ Gia Thần bị Ngu Tín Phẩm đưa đến bệnh viện, trực tiếp nhập viện. Cũng may văn phòng Bắc Kinh có quan hệ với vài Bắc Kinh nếu không muốn vào nhập viện thì phải xếp hàng.

Hồ Gia Thần bị Ngu Tín Phẩm đẩy tới giường, hắn còn gào to.

- Tôi không bệnh thì vào bệnh viện làm gì. Hứa Lập hắn khinh người quá đáng, lần này tôi nhất định phải liều mạng với hắn.

Vừa nói Hồ Gia Thần định giãy dụa đứng lên muốn đi ra ngoài tìm Hứa Lập liều mạng.

Ngu Tín Phẩm thật vất vả ấn Hồ Gia Thần lại, y nói:

- Lão Hồ, đừng nóng vội, chờ chủ nhiệm Anh lại đây nhất định sẽ có câu trả lời cho anh, y sẽ không thể bỏ chúng ta mà.

- Đừng nhắc đến Anh Phàm, nói chuyện mà không có tác dụng gì, nói là không thành vấn đề, cam đoan có thể đem Hứa Lập đánh ngã nhưng mới hơn 10 ngày tôi đã bị đẩy tới Cục máy móc sản xuất nông nghiệp, đó là đâu chứ? Nơi nghèo khó tôi nếu tới đó thì còn phát triển gì nữa? Lão Ngưu, anh cẩn thận một chút đó, tôi thấy không chừng mấy ngày nữa là anh bị đẩy tới chỗ nào dấy dưỡng lão đó.

- Lão Hồ, anh có ý kiến với tôi quá nhỉ?

Không đợi Hồ Gia Thần nói tiếp, Anh Phàm đã đẩy cửa phòng tiến vào.

Hồ Gia Thần lúc này tức Anh Phàm không kém gì tức Hứa Lập. Mình bị điều khỏi văn phòng Bắc Kinh cũng không phải vì lần trước mình nghe lời Anh Phàm mà trêu chọc Hứa Lập sao, cuối cùng Hứa Lập chỉ nói một câu là giải quyết được vấn đề nhưng mình lại đắc tội tới Hứa Lập. Mà khi Hứa Lập trả thù thì Anh Phàm không nói nổi một câu, người như vậy mình đi theo hắn còn có tác dụng gì.

Hồ Gia Thần tức tối quay mặt vào trong không thèm để ý tới Anh Phàm. Ngu Tín Phẩm có chút xấu hổ cười nói:

- Chủ nhiệm Anh, lão Hồ vẫn đang tức, ngài đừng để ý.

Anh Phàm khoát tay chặn lại, cười nói:

- Không có gì, lão Hồ giận tôi cũng là đúng mà, ai bảo tôi không bảo vệ được y. Chẳng qua vừa rồi tôi đã gọi điện cho bí thư tỉnh ủy Mã Tuấn Tùng.

Hồ Gia Thần vừa nghe Anh Phàm dĩ nhiên gọi điện cho bí thư tỉnh ủy, hắn mặc dù không quay đầu lại nhưng tai lại dưng lên hy vọng nghe được có việc gì. Anh Phàm không chỉ nói một lần là bí thư Mã toàn lực ủng hộ hắn, nếu không mình cũng không đi ra làm tiên phong, chỉ là không biết chuyện mình bị điều đi có thay đổi được không?

Ngu Tín Phẩm vội vàng hỏi:

- Vậy bí thư Mã nói như thế nào? Y không bỏ mặc chúng ta chứ?

- Đương nhiên là không rồi. Lần này lão Hồ bị điều đi là do đám người Cát Binh làm quá tàn nhẫn. Mặc dù trước đó có tin lộ ra nhưng văn bản cuối cùng từ lúc soạn thảo tới khi ban hành chỉ mất gần tiếng, ngay cả đóng dấu cũng là do Cát Binh tự cầm xuống văn thư lấy dấu, hầu hết mọi người đều bị gạt. Văn bản đóng dấu xong, bản lưu được để ở văn phòng Cát Binh, phần khác bị Sử Vân Long lập tức đưa lên Bắc Kinh cho nên bí thư Mã không biết có văn bản này.

- Nhưng hình như không hợp trình tự mà. Sử Vân Long lên chức cũng cần một thời gian đăng thông báo mà, hắn trực tiếp nhận chức như vậy không có ai phản ánh gì ư?

Ngu Tín Phẩm nói.

- Thời gian đăng thông báo? Đương nhiên là có, bản thông báo được treo ở cổng trụ sở ủy ban tỉnh, thời gian bắt đầu từ hôm nay. Bọn họ đây là dùng cách này để chúng ta bị động.

Hồ Gia Thần nghe thấy cũng đúng, cái này không trách được Anh Phàm, càng không trách được Mã Tuấn Tùng. Dù sao văn bản bổ nhiệm, điều động này do ủy ban tỉnh ban hành, không cần thông qua tỉnh ủy, muốn trách chỉ có thể trách Hứa Lập rất giảo hoạt . Hôm nay Sử Vân Long cũng đã nhận chức, mình chỉ sợ không thể vãn hồi. Hồ Gia Thần nằm trên giường thở dài một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.