Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em

Chương 16: Chính văn (mười sáu)




- Alo, chủ nhiệm Hứa phải không. Tôi là Triệu Trung Lâm ở phòng bảo vệ. Có người muốn gặp ngài, nói là bằng hữu, ngài có gặp hắn không.

- Sử Vân Long? Là bằng hữu của tôi, cho hắn lên đi.

Hứa Lập không ngờ Sử Vân Long lại tới nhanh như vậy, nhưng nếu Sử Vân Long đã tới văn phòng Bắc Kinh thì văn kiện bổ nhiệm chính thức đã có.

Vài phút sau Sử Vân Long đi tới văn phòng Hứa Lập, với Sử Vân Long, biểu hiện của Hứa Lập có chút nhiệt tình. Dù sao là mình mang tới, lại phải nhờ hắn đấu tranh giúp mình. Đối mặt với Hứa Lập lần nữa Sử Vân Long có chút câu lệ, ngồi ở ghế salon nhưng lại như không ngồi thật mà toàn lấy thân thể hướng về phía trước.

Hứa Lập thầm nghĩ: khó trách sao Sử Vân Long có tên tuổi kém như vậy lại làm vài chục năm ở Ủy ban nhân dân tỉnh. Nhìn dáng điệu cẩn thận của thì lãnh đạo nào nhìn không thích chứ? Dù sao lãnh đạo cũng là người, dù là thời phong kiến cũng là như vậy, hoàng đế khai quốc đời Đường Lý Thế Dân còn có lời bình về quan đại thần Ngụy Chinh:

- Dĩ đồng vi kính, khả dĩ chánh y quan, dĩ cổ vi kính, khả dĩ tri hưng thế (Lấy đồng làm gương, có thể chỉnh trang y phục, lấy xưa làm gương, có thể biết hưng suy)

Nhưng cuối cùng thì sao? Sau cái chết của Ngụy Chinh không bao lâu, Đường Thái Tông lại hạ chỉ hủy bỏ hôn ước của công cháu Hành Sơn gả cho con trai trưởng Ngụy Chinh - Ngụy Thúc Ngọc, sau đó hắn lại ra lệnh để y còn ra lệnh đạp đổ tấm bia mà mình viết tế Ngụy Chinh.

Như vậy có thể thấy dù người có bản lãnh và người trung thực phải được trọng dụng nhưng đó là vì công việc là không rời họ được. Những người thường xuyên đi theo lãnh đạo là ai? Phần lớn là người rất hiểu chuyện, mà Sử Vân Long là người như thế.

Sử Vân Long là người tỉ mỉ, sẽ không để người khác thấy dụng tâm của hắn nên mới làm ở ủy ban Nhị Đạo tỉnh vài chục năm mà không đi đâu.

- Được, trưởng phòng Sử, sau này chúng ta là người một nhà, không nên khách khí như vậy.

- Không, nên thế mà. Dù ngài không yêu cầu gì ở chúng tôi nhưng với cấp dưới chúng tôi phải biết thân phận, không vậy thì loạn mất? Không thê thì thế nào mà làm gương cho người dưới chứ?

Hứa Lập suy nghĩ một lúc cũng không nói gì nữa, dù sao lần này Sử Vân Long đến cũng muốn hắn thay đổi không khí ở phòng hành chính, khiến những người không nghe lời phải phục tùng. Giờ Sử Vân Long làm gương tốt để cấp dưới học tập theo.

- Đã có văn kiện bổ nhiệm chính thức rồi chứ?

Sử Vân Long gật đầu rồi lấy ra một văn kiện đưa cho Hứa Lập nói:

- Đã có văn kiện, lần này tôi đến đưa văn kiện cho ngài, mặt khác chuẩn bị chính thức nhận chức.

- À? Vậy thì anh không về nữa? Chuyện ở nhà thế nào?

Hứa Lập không ngờ Sử Vân Long lại vội vàng như vậy, xem ra Sử Vân Long ở Ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm cũng chịu khổ rồi nên muốn ra ngoài để lăn lộn.

- Con cũng lớn rồi, lại có vợ tôi nữa nên không vấn đề gì.

- Được, chiều nay họp đảng ủy thông báo thay đổi nhân sự đồng thời cũng hoan nghênh anh gia nhập với mọi người.

Hứa Lập nói xong lại nghĩ một lúc nói:

- Nhưng anh phải chuẩn bị tư tưởng thật tốt, đám người Anh Phàm sẽ không để anh dễ dàng nhận chức đâu.

- Chủ nhiệm Hứa, ngài yên tâm, Ủy ban nhân dân tỉnh chính thức có bổ nhiệm, Hồ Gia Thần còn ăn vạ gì được chứ? Hơn nữa trên văn kiện cũng nói, nếu như không nhận chức thì chính là tự động từ chức. Dù vị trí lần này của Hồ Gia Thần không tốt nhưng ngài nghĩ hắn cam tâm từ chức sao.

Hứa Lập nghe xong cũng sửng sốt, không ngờ chủ tịch Cát Binh cũng mạnh tay lại quy định thời hạn nhận chức. Hứa Lập lấy tay giở văn kiện đọc, ngoài việc bổ nhiệm Sử Vân Long tới làm trưởng phòng hành chính - văn phòng Bắc Kinh, đồng thời bổ nhiệm Hồ Gia Thần làm trưởng phòng cơ giới kỹ thuật ở Cục máy móc nông nghiệp tỉnh. Dù đều là trưởng phòng nhưng chênh lệch giữa hai vị trí rất lớn, Hứa Lập có thể tưởng tưởng ra vẻ mặt của Hồ Gia Thần khi thấy văn kiện này.

Hứa Lập ngồi lại bàn làm việc lấy điện thoại gọi cho Phó Nguyệt, bảo Phó Nguyệt lại đây một chút.

Sau khi lần trước Phó Nguyệt đỏ mặt chạy ra khỏi văn phòng Hứa Lập vẫn không chủ động gặp Hứa Lập. Dù vì công việc hai người phải gặp nhau nhưng Phó Nguyệt chỉ nói chuyện công việc xong rồi đi, lần này Phó Nguyệt tới văn phòng Hứa Lập chỉ cúi đầu không dám nhìn mặt Hứa Lập, sợ thấy Hứa Lập cười mình.

Hứa Lập chỉ vào Sử Vân Long nói:

- Đây là đồng chí Sử Vân Long mới được điều tới văn phòng Bắc Kinh chúng ta, hắn đến tiếp nhận công việc của Hồ Gia Thần, nhưng người nhà hắn tạm thời ở Cát Lâm, cô giúp hắn chuẩn bị chỗ ăn ở.

Hứa Lập muốn giới thiệu Sử Vân Long với Phó Nguyệt nhưng không ngờ Phó Nguyệt nghe Hứa Lập nói thì lập tức trả lời:

- Vâng, tôi biết rồi. Trưởng phòng Sửm chúng ta đi thôi.

Nói xong liền đi ra khỏi văn phòng Hứa Lập, Sử Vân Long cũng vội đi theo ra ngoài.

Hứa Lập nhìn bộ dáng Phó Nguyệt thấy buồn cười, nhưng công việc không chậm trễ được thấy Phó Nguyệt sắp đi mất liền lớn tiếng nói:

- Chủ nhiệm Phó, cô sắp xếp xong thì quay lại đây tôi có chuyện muốn nói.

Hứa Lập không biết rằng hắn nói thiếu chút nữa làm Phó Nguyệt ngã xuống, may mà Sử Vân Long đi sau Phó Nguyệt đỡ thì Phó Nguyệt mới tránh không bị xấu hổ. Thấy đã đi khỏi tầm mắt của Hứa Lập, mà Sử Vân Long cũng vừa đỡ mình, Phó Nguyệt cũng không lạnh nhạt với Sử Vân Long, đi bộ cùng Sử Vân Long hỏi:

- Trưởng phòng Sử, anh mới đến Bắc Kinh?

Sử Vân Long gật đầu nói:

- Xuống máy bay là tôi tới đây ngay, chủ nhiệm Phó, tôi là mới tới nên không quen thuộc gì nơi đây, cần chị hỗ trợ nhiều.

Phó Nguyệt cười nói:

- Có chủ nhiệm giúp anh còn cần gì tôi? Anh cứ yên tâm.

Sử Vân Long nghe không hiểu ý của Phó Nguyệt là gì, chẳng nhẽ chủ nhiệm Hứa ở đây đã lấy được thăng bằng, người khác không dám khiêu chiến quyền uy với hắn? Như thế này thì sao Hứa Lập lại điều mình đến đây làm gì?

Sử Vân Long đương nhiên không hiểu, đây chỉ là ý nghĩa của mình Phó Nguyệt, lần trước ở văn phòng thấy Hứa Lập uy nghiêm Phó Nguyệt đã phục hoàn toàn. Mấy năm nay cô gặp nhiều người, ra mắt cũng nhiều nhưng người có ánh mắt sắc bén như Hứa Lập không thấy nhiều, chỉ đếm trên bàn tay cũng hết. Nhưng những người này dù không có thế cùng nổi một vùng, thậm chí có người là gây ảnh hưởng được tới chính sách quốc gia. Trong lòng Phó Nguyệt đã đặt Hứa Lập cùng cấp với những người này, có thể thấy Phó Nguyệt đánh giá cao Hứa Lập như thế nào. Phó Nguyệt tin dù Anh Phàm có làm gì thì cũng không phải là đối thủ của Hứa Lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.