Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 3: Bảo tàng của sigma




Edit:

Anh cau mày, thanh âm khàn khàn đầy hấp dẫn.

Tô Thiển cho là anh bị cắn đến phát đau, tâm tình cũng tốt lên nhiều, ngẩng đầu lên, NGAO...OOO một cái cắn lấy bên kia, An Thần kêu rên, bụng đã sớm đầy máu.

Không nhìn thấy anh, ăn không thấy ngon.

Anh vội vàng đem cô kéo xuống, nha đầu này nếu còn ra tay nữa, anh có thể sẽ cái gì cũng không quan tâm, không để ý mà ăn cô.

"Tô Thiển, đàng hoàng một chút, ngoan ngoãn, nhắm mắt lại ngủ.".

Cô định một đêm không ngủ sao?

"Em không ngủ, cũng không muốn ngủ, khốn kiếp, còn mắng em, tôi gọi người mắng anh, gọi người đánh anh!!!".

An Thần trên trán rơi xuống vài vạch đen, lật người đè có xuống dưới, giữ tay cô trên đỉnh đầu: "Bình tĩnh.".

Tô Thiển gương mặt đẹp trai trước mặt, quả nhiên đã bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm đôi mắt tối tăm của anh.

"Ngoan, ngủ một giấc,anh về sau không bao giờ mắng em nữa, có được hay không?".

Anh dịu dàng, sờ nhẹ môi của cô chút, lật người xuống nằm nghiêng bên cạnh cô, ôm cô thật chặt.

"Thật?".

"Thật, chỉ cần em nghe lời, không chạm vào những thứ đồ nguy hiểm kia nữa, anh đều nghe theo em. Không bao giờ mắng em, đánh em nữa.". Vuốt ve mái tóc nhu thuận của cô, tim của anh mềm đi.

Nghe âm thanh mềm nhẹ của anh, cả người Tô Thiển cuộn lại, khéo léo rúc vào trong ngực anh.

"Vậy anh cùng em ngủ, khi em tỉnh lại muốn nhìn thấy anh". Móng vuốt vừa thu lại, cô liền có chút làm kiêu.

"Ừ.".

Khóe miệng Tô Thiển cuối cùng cũng nhếch lên, cánh tay ôm eo anh càng thêm dùng sức, chỉ sợ khi cô ngủ say, anh sẽ không còn ở bên cạnh cô nữa.

An Thần chụm đầu vào cô, hai mắt nhắm nghiền, cô gái nhỏ này, tính khí phát ra nhanh, mà thu lại cũng mau.

Khi Tô Thiển tỉnh dậy, đã nhìn thấy một người con trai nhu tình ngọt ngào nhìn chằm chằm cô.

"Ngủ ngon sao?".

Cô gãi loạn mái tóc, gật đầu xin lỗi.

"Ngủ ngon thật, dậy ăn cơm đi, cũng đã là buổi trưa rồi, em không đói sao?".

Tô Thiển:......

"Ăn từ từ, lại không có ai giành ăn với em.".

Tô Thiển tướng ăn như hổ đói, khiến trong mắt An Thần lóe lên nụ cười nhỏ bé.

Anh không biết là, anh không có ở cùng cô mấy ngày, Tô Thiển sẽ không ăn cơm, chính cô còn không chịu thừa nhận, không nhìn thấy An Thần, cô ăn cũng không thấy ngon.

Ăn hết hai bát cơm, Tô Thiển cuối cùng cũng cảm thấy hạnh phúc, khoa trương liếm liếm khóe miệng, hấp dẫn An Thần, khiến anh nuốt nuốt nước miếng.

Cô gái chết tiệt này, ăn một bữa cơm cũng muốn câu dẫn anh.

Nếu là lúc bình thường, anh sớm đặt cô dưới thân rồi.

Những ngày này, An Thần đi chỗ nào, Tô Thiển liền đi theo đến đấy, giống như một cái đuôi đi theo sau.

Trong tòa nhà, Tô Thiển ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay ôm một ly trà sữa, cười híp mắt nhìn người đàn ông đang chuyên tâm công tác, càng xem, trong lòng càng thích.

An Thần bất đắc dĩ để văn kiện xuống, gọi một cú điện thoại cho Y Na, để người phụ nữ này ở đây, anh thật không có cách nào chuyên tâm làm việc.

Tô Thiển không nghe theo, nói gì cũng muốn ở chỗ này, nơi nào cũng không muốn đi.

Y Na hoàn toàn bị Tô Thiển cho làm sợ hãi, bộ dáng của Tô Thiển lúc này khác xa với bộ dáng lạnh lùng cao ngạo trước đây.

An Thần đau đầu, cô nãi nãi này, gần đây có phải hay không uống nhầm thuốc. Khoát khoát tay, để cho Y Na đi xuống, lúc này mới kéo Tô Thiển đến ngồi ở trên đùi.

"Bảo bối, em rốt cuộc muốn thế nào?".

Tô Thiển trong nháy mắt giương đôi mắt thanh thuần: "Em không muốn như thế nào cả, em không nháo cũng không loạn mà.

An Thần cười khổ, tốt thì tốt, nhưng mà, vừa nhìn thấy cô, cả người đều như bị lửa thiêu đốt.

"Nếu không, ngày mai em đi học nhé, chẳng phải em muốn trở về trường học ư, anh đưa em đi.". Anh dùng tay vuốt sống mũi cô, anh thật không có biện pháp với cô mà.

Lông mày Tô Thiển lập tức nhăn lại, nhìn anh, hình như vẫn chưa hết tức giận.

Hừ, quả thực là ghê gớm mà, cô đều đã thể hiện đến vậy rồi, vậy mà anh vẫn không tha thứ cho cô.

Hiện tại, việc quan trọng nhất, chính là lấy lòng của anh nha.

"Em hiện tại muốn đi cũng được, anh bảo Bân Tử đưa em đi.".

Tô Thiển nhất thời tức giận, trực tiếp từ trên đùi anh đứng lên, tức giận: "An Thần, anh nhất định phải muốn nhìn thấy em nói thẳng sao, không đưa em đi, con người của em vẫn tự biết rõ, có chết cũng không biết xấu hổ mà quấn lấy anh.".

Một câu này nói xong, còn không đợi An Thần phản ứng, liền trực tiếp đi ra khỏi cửa, thở phì phò chạy vào thang máy.

Chờ An Thần đuổi tới, cửa thang máy cũng vừa đóng, trước sau, chỉ là chênh lệch một giây.

An Thần thấp giọng mắng một tiếng, vội vàng chạy xuống bằng cầu thang ở bên canh.

Cô nãi nãi, tổ tông của anh a.

【 đề cử: du côn phi vô địch, ăn hết hoàng thượng không phụ trách, đề cử: hàng tỉ nhà giàu có: lãnh khốc thủ lĩnh xuất đào thê, náo thư hoang đồng giày có thể đi xem một chút. 】

Cuối cùng cầu xin cất giấu cầu xin bình luận, (*^__^*) hì hì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.