Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 7: Ước hẹn đáng sợ




"Vậy chúng ta trở về phòng tiếp tục.".

Không ngủ được, vậy cứ tiếp tục phục vụ anh.

Khuôn mặt Tô Thiển đầy vạch đen, phía dưới còn có chút đau đớn, người đàn ông này tinh lực làm sao lại tốt như vậy.

"Em có thể nói không sao?".

"Không thể, anh cho em ăn no, nhưng anh còn đói bụng, hiện tại đổi lại là em cho anh ăn no."

Khuôn mặt Tô Thiển đầy vạch đen, cô cũng biết, người đàn ông này vĩnh viễn cũng không thể để cho mình bị thua thiệt tí nào.

Trái với lần trước bị An Thần bỏ mặc, giờ đây Tô Thiển chịu thiệt, hiện tại cô rất sợ anh bỏ mặc cô, không quan tâm cô, giống như sủng phi cao cao tại thượng lại đột nhiên thất sủng, cảm giác ấy làm khiến cho cô không thể chịu đựng được.

Sáng sớm, An Thần mang theo tinh thần phấn chấn đứng ở dưới giường cài nút, mắt, một giây cũng không còn rời khỏi người phụ nữ kiều mỵ nằm trên giường, thậm chí bàn tay thối còn đưa vào chăn sờ mó cô một hồi.

Tô Thiển đem chăn quấn chặt hơn chút nữa, mí mắt một giây cũng không mở nổi, cô hiện tại không chỉ có phía dưới đau, miệng lại càng đau hơn.

"Bà xã, tỉnh ngủ thì tới Vân tìm ông xã, em muốn đến trường học cũng được, anh kêu Dạ Thương đưa em đi.".

Tô điểm gật đầu, lật người, cái mông hướng về phía anh tiếp tục ngủ.

An Thần vừa đi, Tô Thiển liền bị một cú điện thoại làm cho kinh hãi mà bật dậy.

Nhiễm Mạn sanh non!!!

Vội vàng cuống quýt từ trên giường bò dậy chạy tới bệnh viện, Bân Tử đang ở trên hành lang nóng nảy bất an đi đi lại lại.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao không duyên không cớ lại sanh non?".

Bân Tử gãi gãi đầu xin lỗi, trên mặt đỏ bùng, thì ra, sau khi Nhiễm Mạn mang thai, bọn họ vẫn cố kìm nén, sáng nay thật sự nhịn không được, một phen vận động liền phát hiện thân dưới cô ra máu.

Vội vàng đưa đến bệnh viện, bé con lại cứ như vậy mà mất.

Anh cũng ảo não muốn chết, cho là sẽ không có chuyện gì.

Tô Thiển im lặng, lo lắng dựa lưng vào góc tường, yên lặng nhìn chằm chằm vào ánh đèn của phòng cấp cứu.

Y Na cùng Vũ Đình chạy lại, mỗi người một câu đem Bân Tử mắng đến tối tăm mặt mũi, Tô Thiển lại thủy chung không nói lời nào, chuyện này bản thân anh cũng không có gì sai, dù sao không một đôi vợ chồng nào lại có thể nhịn một thời gian dài như vậy.

Đại khái là phúc phận quá mỏng, không có phúc khí có một tiểu bảo bảo đáng yêu.

Nửa giờ trôi qua, Nhiễm Mạn mới được đẩy ra, sắc mặt nhìn qua thật không tốt, mắt sưng đỏ, có lẽ là đã khóc rất lâu.

Tô Thiển đi theo vào phòng bệnh, tỉ mỉ giúp cô lau đi nước mắt: "Mạn, ngàn vạn lần đừng khóc, phải thương lấy bản thân.".

Nhìn cô khóc đến không còn hình dáng, Tô Thiển trong lòng cũng thấy thương tâm, là một người mẹ, đứa con còn chưa ra đời đã bị sinh non, thật sự là một đả kích lớn.

"Tiểu Tô Tô......". Nhiễm Mạn âm thanh khàn khàn, ngực bởi vì quá mức thương tâm mà phập phồng: "Lòng mình rất đau.".

"Mình biết, sau này vẫn sẽ có, cho nên cậu phải nhanh bồi dưỡng thân thể tốt một chút, biết không?".

Tô Thiển đứng lên, đem Bân Tử đẩy tới bên giường: "An ủi cho tốt đi, cũng không nên suy nghĩ nhiều quá, chăm sóc cô ấy tốt lên, ngàn vạn lần không được khóc nữa, có biết hay không.".

Trong lòng cô còn khó chịu hơn rất nhiều, nhìn Nhiễm Mạn khóc đến không còn hình dáng, nhưng lại không biết an ủi cô thế nào.

Bân Tử gật đầu, nắm tay Nhiễm Mạn thật chặt, không ngừng giúp cô lau nước mắt: "Bà xã, đều là anh không tốt, em đừng khóc, chờ em khỏe lại, chúng ta lại sinh một bé ngoan, ngoan, đừng khóc nữa.".

Nhiễm Mạn vừa khóc vừa gật đầu: "Có phải hay là do lúc trước em không muốn có, cho nên bây giờ ông trời mới trừng phạt em, em thật rất yêu con, thật, trong lòng em thật khó chịu......".

"Nha đầu ngốc, không phải như thế, đều là do anh động mạnh quá, không phải lỗi của em, ngủ một giấc, nha đầu ngon, ngủ một giấc.".

Tô Thiển quay đầu lại lau nước mắt, xoay người nhắn cho An Thần một tin nhắn.

An Thần cau mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang hiển thị ‘Vợ yêu’, tâm tình rất tốt, ngón tay mở tin nhắn, nội dung tin ngắn làm cho sắc mặt của anh lập tức trầm xuống.

"Bã xã, sao vậy?".

An thần làm chồng, thật rất xứng danh, bã xã vừa gởi nhắn tin nói không vui vẻ, lập tức đích thân gọi điện thoại hỏi thăm.

Tô Thiển dặn lại khó chịu trong lòng không nói ra: "Không có sao, có chút nhớ anh, em muốn tới tìm anh thôi."

An Thần nghe vậy, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, người phụ nữ này, từ khi nào thì bắt đầu lại có thể phụ thuộc vào anh.

"Em ở chỗ nào? Ông xã tới đón em.".

Cúp điện thoại, An Thần thật hận không được nhảy dựng lên, không khí chung quanh đều mang hương vị hạnh phúc.

"Bã xã, ông xã nhớ em đến chết.". Vừa mới vào phòng làm việc, tay chân An Thần đã không thật thà hướng Tô Thiển mà sờ mó.

"Đừng làm bậy.".

Tô Thiển đánh bàn tay đang càng ngày càng không an phận của anh, đặt mông ngồi ở xuống sô pha bên cạnh, đôi môi nhếch lên, bộ dáng tâm phiền ý loạn.

"Có phải hay không buồn vì chuyện của Nhiễm Mạn? Ngoan, không cần cau mày, sẽ nhanh già đó.". Để tay ngay chân mày của cô, An Thần nhẹ nhàng vuốt ve.

"An Thần, em muốn có con.".

Tô Thiển ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn anh.

Rầm!

Là tiếng cằm rơi xuống đất.

Tay của anh, cứng rắn dừng lại ở mi tâm của cô, nửa ngày tinh thần không thể hồi phục, cô vừa nói gì?

"An Thần, anh có nghe không vậy.".

Tô Thiển nhăn mặt, bàn tay nhỏ bé túm lấy lỗ tai của anh: "Anh có nghe không, em muốn có con, một bé con thật đáng yêu.".

Trong lúc nhất thời, sắc mặt An Thần có chút quái dị, không thể nói là mừng rỡ hay là gì.

"Bã xã, không phải em từng nói, em không muốn có con sao, tại sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt?".

Cô muốn có con, không phải là anh đang nằm mơ chứ? Còn nữa, hôm nay mặt trời có phải mọc từ phía tây không?

"Không biết nữa, em thấy Nhiễm Mạn buồn rầu, lại đột nhiên cũng muốn có bé cưng, em cũng không biết tại sao, có lẽ là vì tâm tình có vấn đề, hai ngày nữa tâm tình trở lại bình thường có lẽ lại không muốn."

"Đừng đừng đừng, anh muốn em vĩnh viễn đừng trở về bình thường. Bà xã, anh rất hưng phấn, sinh, chúng ta hiện tại liền sinh.".

An Thần quả nhiên là rất cao hứng, ôm lấy Tô Thiển vừa ôm vừa hôn chạy về phía phòng ngủ.

"Không phải, em chỉ muốn nói với anh một chút, cụ thể lúc nào thì bắt đầu thì em còn không có suy nghĩ kỹ càng đâu."

Tô Thiển hung hăng níu lấy tóc của anh, sợ hãi, có thể sẽ rất mãnh liệt, cô không cần, chết cũng không muốn.

An Thần cười đầy xấu xa, cắn cắn cánh môi của cô nói nhỏ: "Anh phải thừa dịp em còn chưa thay đổi ý kiến mà gieo rắc mầm móng, như vậy mới có thể tạo ra một cô con gái đáng yêu như em.

Bị anh ném lên giường Tô Thiển vội vàng bò dậy, đem ngực che kín, nhìn bộ dạng anh kéo khóa quần giống như là nhìn thấy quỷ, một đường hướng bên ngoài mà chạy.

"Bà xã, mau tới đây, để cho ông xã yêu em, anh hiện tại không thể chờ được nữa rồi.".

Tô Thiển đầu lắc như trống bỏi, nhìn chằm chằm vào thân dưới đã sưng phồng bên trong quần lót, cả người đều run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.