Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 5: Tồn tại vì con




Mới hai cái, Tô Thiển đã muốn cầu xin tha thứ.

"Có thích hay không? Ừ?". Anh cắn lên vành tai của cô, hướng trong lỗ tai thổi khí nóng.

Tô Thiển bị anh đụng căn bản không có biện pháp nói chuyện, trong miệng, thủy chung chỉ có thể dạ a hừ.

Lướt qua đầu của cô, An Thần cúi đầu ngậm cánh môi anh đào của cô, tùy ý chiếm đoạt không khí trong miệng cô.

Không cần cô trả lời, trong lòng anh cũng đã rõ ràng, người phụ nữ này thích, người phụ nữ của anh thích, thế là đã đủ rồi.

Cả buổi chiều, An Thần cùng Tô Thiển một lần lại một lần, không sợ người khác tới làm phiền, ở trên thân thể của nhau mà cảm thụ lẫn nhau.

Đều nói, làm mới yêu. Yêu rồi làm, mới có yêu, những lời này thật sự là một chút cũng không sai.

Vận động xong, thân thể Tô Thiển mềm nhão như bùn, An Thần nằm nghiêng bên cạnh, vẫn còn một lần lại một lần hôn lên gương mặt của cô.

Nha đầu của anh, cô gái của anh, người nữ mà anh thích nhất, bảo bối trong lòng bàn tay anh.

"An Thần, em yêu anh, thật rất thích anh.". Miệng Tô Thiển lẩm bẩm, ôm lấy hông của anh, giương cằm nhìn vào ánh mắt của anh.

An Thần trong lòng kích động, vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của cô, cố ý nhíu mày: "Yêu nhiều không?".

Tô Thiển khẽ đảo mắt, nỗ lực suy nghĩ: "Em cũng không biết nữa...".

Thấy anh nhanh chóng giận tái mặt, Tô Thiển lập tức nâng lên khuôn mặt của anh, nghiêm túc hướng về phía miệng anh mà hôn: "Đừng nóng giận đừng nóng giận nha, rất thích rất thích, yêu đến mức sợ anh tức giận liền sẽ không để ý tới em, yêu đến mức không nhìn thấy anh liền ăn không ngon ngủ không yên, thật, rất thích rất thích.".

Mấy ngày nay, cô mới biết rõ, trong lúc vô tình, yêu không ngờ đã sâu như vậy.

Cô nghĩ, sợ rằng mình đã vùi sâu dưới sự cường thế của anh rồi.

Nghe lời tỏ tình của cô, An Thần rất cảm động, anh bỏ ra tình yêu, cuối cùng có hồi báo.

Không cầu cô yêu mình nhiều, chỉ cần một chút xíu, thực sự chỉ muốn một chút xíu anh cũng đã rất thỏa mãn.

Bất tri bất giác, hốc mắt An Thần đã ướt, xoay đầu đi, rất không có tiền đồ mà xoa xoa khóe mắt.

Trong lòng Tô Thiển càng không biết là cảm giác gì, cô cũng chỉ là chủ động nói với anh mấy câu em yêu anh, cũng có thể làm cho người đàn ông như bậc đế vương cảm động thành cái bộ dạng này, có thể nghĩ, anh đến tột cùng là có bao nhiêu quan tâm đến mình.

"Ông xã, đừng khóc....".

Cô kéo lại đầu của anh, nhu tình mật mật nhìn anh, bắt đầu từ hôm nay, cô muốn dùng sự yêu thích để hồi đáp anh, để cho anh cảm thụ cô là người yêu của anh.

Thân thể An Thần hung hăng ngẩn ra, một đôi mắt quái dị quan sát cô, hồi lâu, mới không dám tin run rẩy lên tiếng: "Bảo bối, em vừa gọi anh là gì?".

"Ông xã.".

Xác định là không có nghe nhầm, An Thần cả người xù lông đứng lên: "Kêu một lần nữa.".

"Ông xã, ông xã.".

Tô Thiển đang giữ khuôn mặt của anh, vừa gọi vừa hôn.

Còn chưa có cho anh ăn no sao? Anh xem, bụng cũng đã trướng lên rồi.

An Thần giống như đang nằm mơ, cảm thụ tình yêu nồng đạm của người phụ nữ bên cạnh, trong người kích động, trong nháy mắt hưng phấn, anh cao hứng đến phát điên rồi.

"Bảo bối, gọi thêm mấy tiếng nữa, anh muốn nghe, anh thích nghe.". Anh xoay người đè lên người cô, hôn lung tung lên mặt cô, từ lỗ mũi khéo léo tinh xảo, cổ, vành tai, suy nghĩ một lúc lại động thân tiến vào, cùng cô dây dưa.

Nhưng là, hôm nay đem cô giày vò ngoan độc rồi, anh sợ lại như lần trước đả thương cô.

Tô Thiển ôm cổ anh, khóe mắt rơi xuống dòng nước mắt chua xót, cô thật hối hận, tại sao đến bây giờ mới biết yêu anh, làm tổn thương anh thật nhiều."Ông xã, ông xã, em yêu anh......".

Nếu như, gọi thêm mấy tiếng, có thể khiến cho anh cảm thấy vui mừng, cô nguyện ý gọi nhiều một chút, gọi đến khi anh hài lòng, gọi cho lòng anh ấm áp.

An Thần kêu rên, đôi mắt đào hoa mê người tràn đầy nụ cười, lại mang theo điểm đáng thương: "Bà xã, anh còn muốn muốn.". Làm sao bây giờ, anh nghĩ, đặc biệt tưởng nhớ.

Tô Thiển cả người hung hăng phát run, phía dưới còn đau nhức, người đàn ông này, tinh lực có thể hay không tràn đầy như vậy?

"Bảo bối, còn có thể được sao?". Anh ở bên tai cô đầu độc, mang theo cường thế không thể kháng cự. Anh hỏi như thế rồi, cô có muốn trốn cũng không thoát.

Vì vậy, tại nơi nào đấy, Tô Thiển lại một lần chịu đựng sự thống khổ mà lăn qua lộn lại.....

Nửa đêm, Tô Thiển đói bụng, bụng reo, cô lúc này mới nhớ tới, hai người cũng chưa ăn cơm tối.

"Bảo bối? Thế nào mà đã tỉnh rồi hả?". An Thần ngủ không sâu, Tô Thiển khẽ động, anh liền tỉnh.

"Em đói......". Cô là một ngày ba bữa, bỗng nhiên thời gian này rất muốn ăn no, mấy ngày nay ăn chưa ăn no, ngủ không ngon, người gầy đi một vòng.

Mặt An Thần tràn đầy ý cười, ngón tay ở trên bụng của cô đảo quanh, điềm tĩnh: "Còn chưa có cho em cho ăn no sao? Em xem, bụng cũng đã trướng lên rồi.".

Tô Thiển tức giận đánh cánh tay anh, đôi môi kéo kéo: "Đói bụng, em muốn ăn cơm.".

An Thần bật cười thật thấp, vội vàng bò dậy, siết chặt khuôn mặt trắng noãn mềm mại của cô: "Tối nay, ông xã làm thức ăn cho em ăn có được hay không?".

Tô Thiển nghe nói nhếch mày thật cao, ánh mắt hồ nghi đem An Thần từ đầu đến chân nhìn lên nhìn xuống một lượt, rốt cuộc mặt bình tĩnh hỏi: "Anh xác định anh làm có thể ăn sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.