Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 30: Quyết định của olivia




"Ông xã, anh ở đây nghĩ đến cái gì mà như người mất hồn vậy?".

Tô Thiển huơ huơ tay trước mặt anh, sắc mặt có chút quái dị.

Lặng lẽ thu lại biểu cảm, khóe miệng An Thần nâng lên nụ cười đẹp mắt, kéo cô ngồi lên đùi mình: "Anh đang cảm tạ ông trời."

Tô Thiển nhịn không được khẽ giật giật khóe miệng: "Em thế nào lại không biết anh cũng tin trời đất vậy?"

Cảm tạ ông trời? Liệu ông trời ở trên cao ấy có thể giúp con người những gì? Cô cảm thấy, điều này thật không có ý nghĩa.

An Thần cười mà không trả lời, chỉ vùi đầu lên bụng cô, ngón tay khẽ vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của cô, nhẹ nhàng nói: "Trước đây không tin, nhưng hiện tại, anh nguyện ý tin tưởng."

Tô Thiển hiểu anh đang suy nghĩ gì, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua. Kiếp này, có một người chồng như thế, cô còn muốn gì hơn nữa?

Người nên cảm tạ phải là cô mới đúng. Cô có tài đức gì mà có thể gặp được một người hòan mỹ như vậy. Trước đây, cô vẫn nghĩ nên tìm một người đàng hoàng thành thật, liền như vậy sống với nhau an an ổn ổn đến cuối đời, nhưng giờ suy nghĩ kĩ lại, những người phụ nữ có loại suy nghĩ này đều là những người không hề có tình yêu, chưa từng cảm thụ tình yêu đúng nghĩa. Nếu không gặp An Thần, có lẽ, cô cũng sẽ trở thành một người phụ nữ như vậy, tìm được một người thích hợp liền gả đi, không cần biết có yêu đối phương không.

Suy nghĩ này thật đúng là đáng sợ, cô có thể sống cuộc sống như vậy ư? Giống như Nhiễm Mạn, không cần có tình yêu, thấy hợp thì liền như vậy sống chung, còn không bằng những người đồng tính luyến ái, không cần phải hứa hẹn sẽ sống với nhau tới khi nào làm người ta đỡ phải ngượng ép.

...

Đến tháng thứ 7, An Thần đã tự tay mình trang trí xong phòng cho em bé, đó là một căn phòng công chúa hết sức đáng yêu! Tô Thiển nhìn đến bật cười: "Anh cũng không xem trước là con trai hay con gái, liền như vậy trang trí thành phòng công chúa. Ngộ nhỡ là con trai, chắc chắn nó sẽ oán giận anh đó nha!"

An Thần nâng mày, hết sức bình tĩnh trả lời: "Nếu là một thằng nhóc, tùy tiện tìm một gian phòng trống là được rồi. Còn là con gái, phòng công chúa xinh đẹp như này, anh sao lại bị ghét bỏ chứ?"

Anh chính là muốn một bé con xinh đẹp, đáng yêu như Tô Thiển kia! Nếu quả thật là con trai, anh còn lo về sau sẽ cùng anh tranh giành Tô Thiển, như vậy quả là mất mặt mà!

Tô Thiển làm sao biết được suy nghĩ trong lòng anh, nếu biết, khẳng định cô sẽ ném cho anh một cái khinh thường thật to, con người này, sao lại có loại suy nghĩ ngốc nghếch như vậy a.

Lại nhìn những bộ quần áo trẻ em mà chuyên gia thời trang hàng đầu vừa đưa tới, Tô Thiển hoàn toàn đầu hàng, cô nâng bụng to hướng tai An Thần nói:

"Em nói, anh nha, chúng ta vẫn là nên đi kiểm tra giới tính đứa bé thì hơn, tránh cho anh cứ suy đoán bậy bạ!"

Mười mấy bộ quần áo khác nhau, nhưng không có cái nào dành cho bé trai.

An Thần lắc đầu, nếu biết trước giới tính đứa bé như vậy sẽ không có điểm hưng phấn cùng hồi hộp. Cứ nhìn đại ca thì biết, một cặp song sinh a, anh ấy liền hưng phấn đến cả một khoảng thời gian dài, đến bây giờ vẫn còn đấy thôi.

Anh chính là không muốn bỏ qua cảm giác đó, bất kể con trai hai con gái, cảm giác chào đón một sinh linh mới chào đời không có gì có thể sánh bằng.

Vừa mới nhớ tới Mộ Dung Kiệt, lập tức nhận được tin Ngải Tuyết đã sinh xong, bất quá có chút khó sinh, đại ca đang ở bệnh viện vừa vui mừng vừa lo lắng. Tô Thiển sau khi biết tin liền năn nỉ xin đi cùng, An Thần bất đắc dĩ phải mang cô theo.

Nhìn em bé sơ sinh nhăn nhúm Tô Thiển thấy thật vui vẻ. Cô rất muốn bế con, nhưng không chỉ có An Thần không đồng ý, Mộ Dung Kiệt thì khỏi nói, càng không an tâm để cô bế bé con.

Ngải Tuyết nhìn thấy, cười ha hả, trêu cô: "Còn có hơn hai tháng, cô vội gì chứ!"

Đúng nha, cô mới để ý, thoáng một cái sẽ tới phiên mình, thật sự rất là khẩn trương nha.

Nhưng...

Sinh con có phải hay không rất đau?

"Lúc sinh có phải rất đau không? Đau bụng tới khi nào em bé mới ra ngoài?", Tô Thiển thật lo lắng nhìn Ngải Tuyết.

Tô Thiển này ngàn vạn cái không sợ chỉ duy nhất sợ đau, như An Thần kể lại, chỉ bị tiêm thôi mà cô lại khóc lóc cả nửa ngày, đúng thật là không tiền đồ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.