Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 15: Tài năng không ai biết




An Thần con mắt hiện đầy tia máu, cô giống như, vẫn luôn để cho anh lo lắng.

"Đứa ngốc, không sao là tốt rồi, về sau tuyệt đối sẽ không khiến loại chuyện như vậy xảy ra nữa." Anh đã đem nhiệm vụ bảo vệ Tô Thiển giao cho Y Na cùng Vũ Đình, ngay cả đi nhà vệ sinh, cũng phải đem tâm can bảo bối của anh bảo vệ tốt.

Tô Thiển hé miệng cười yếu ớt, anh đại khái cũng đã biết rõ chuyện làm sao: "Đáng tiếc, bỏ lỡ chuyến du lịch của trường học."

Cô thật bi thống, mỗi lần có một hoạt động gì tốt, cô nhất định sẽ phải xảy ra chuyện, dường như đều là một tập quán rồi.

An Thần gẩy gẩy trên trán cô: "Em nếu muốn chơi, chờ anh thu xếp công việc xong, cùng em ra nước ngoài du lịch, em nghĩ đi nơi nào anh liền dẫn em đi nơi đó."

Mỗi ngày sống ở Ám Dạ, đoán chừng là đem cô buồn bực chết.

Sự nghiệp tất nhiên quan trọng, nhưng vẫn cách xa bảo bối của anh.

"Lão Đại, Lâm thiếu tới, ở phòng tiếp khách chờ anh."

An Dịch gõ cửa đi vào, thấy Tô Thiển tỉnh lại, do dự một chút mới mở miệng.

An Thần thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt ở bên môi cô lưu lại một hôn mới gật đầu một cái.

"Em trước nghỉ ngơi một chút, anh đi xử lý một chút chuyện rồi sẽ quay lại."

Tô Thiển gật đầu, nắm tay của anh: "Em chờ anh."

Tô Thiển mặc dù không biết An Thần xử lý chuyện này thế nào, nhưng cô lại rõ ràng cá tính của anh, một khi quyết định chuyện cần làm, ai cũng không thay đổi được.

Bên trong phòng tiếp khách, Lâm Tử lo lắng dạo bước bồi hồi, em gái của anh quá kỳ cục, hại chết người một nhà.

Tuy nói An Thần chỉ triệt tiêu một ít bộ phận đầu tư của mình, lại tương đương với đem những thứ đầu tư khác cũng đều lôi đi, người nào không biết, Lâm thị có thể ở thành phố S này đi tới thành tích cùng địa vị hôm nay, hoàn toàn là do An Thần che chở, không có An Thần ủng hộ, ai còn cho bọn anh mặt mũi, bọn họ muốn, không phải là núi dựa lớn An Thần này sao.

"Anh, anh đừng đi tới đi lui được không, sáng giờ làm em choáng váng đầu." Lâm Tử Tịnh như người không việc gì nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, không nhịn được hướng về phía Lâm Tử khiển trách.

"Em ở lại thì tỏ thái độ tốt chút, bằng không đừng nói An Thần không buông tha em, anh cũng sẽ không tha thứ em."

Lâm Tử thật hận không được đi lên cho cô hai cái tát, nói thế nào cũng là người có giáo dục, cư nhiên làm ra chuyện thất đức như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.