Thời Không Phiêu Lưu Ký

Chương 4: Antony




5.30 a.m Nó giật mình nhìn lên trời. Sắp sáng rồi, nó lê thân lạnh buốt vào nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn. Quần áo nó đã ướt hết, toàn thân nó cứ run cầm cập nhưng nó không dám lên phòng thay quần áo, nó sợ khi nó mở cánh cửa đó ra thì một cảnh tượng mà nó không muốn thấy sẽ xuất hiện. Nó không dám phát ra bất kỳ một tiếng động nào dưới bếp, nó cố gắng làm thật nhẹ nhàng, nó sợ hắn sẽ thức giấc. Hôm qua hắn đã uống rất nhiều rượu nên chắc chắn sáng ra sẽ rất đau đầu, nó pha một cốc cafe cho hắn. Dọn đồ ăn sáng ra bàn xong thì cũng đã 6h30, nó lại lê thân mình ra vườn đợi.

Hắn thức giấc thì đầu đau như búa bổ, nhìn sang bên cạnh mình là Nghi đang ngủ. Hắn cười khẩy thì ra tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua đều là sự thật không phải là mơ. Gia Nghi mở mắt ra nhìn hắn và nói:

- Anh tỉnh rồi à.

- Ừm, từ nay trở về sau em dọn về đây ở luôn đi.

- Được không anh, Bảo Phương vẫn còn ở đây mà, dù gì cô ấy cũng là vợ anh. - Nghi cố tình nhắc đến chuyện của nó.

- Em đừng lo, từ nay em hãy coi cô ta như người ở, muốn làm gì thì làm. Từ nay em sẽ là bà chủ ở đây chứ không phải cô ta.

- Nhưng cô ta và anh vẫn chưa ly hôn mà.

- Anh và cô ta đã ly hôn rồi, ly hôn từ ngày cưới cô ta về rồi. Một lát anh đem ra nộp lên tòa.

- Em cảm ơn anh.

- Thôi, em đi thay quần áo rồi xuống dưới ăn sáng nhanh lên.

- Dạ.

Sau khi Nghi đi, một giọt nước mắt đột nhiên lăn dài trên má hắn. Hắn dù rất hận nó tại sao lại làm như vậy nhưng hắn vẫn rất yêu nó, hắn không muốn nó rời khỏi tầm mắt hắn nên hắn đành phải lấy lý do hành hạ nó để nó sẽ không rời xa hắn dù hắn biết Nghi sẽ hành hạ nó rất nhiều nhưng đó cũng chỉ là hình phạt của hắn dành cho nó khi đã dám phản bội hắn.

Hắn và Nghi bước xuống nhà. Vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn, Nghi đã tức giận quát:

- Bảo Phương, cô vào đây ngay cho tôi.

Nó hiểu chắc chắn lại có màn hành hạ nào khác nhưng nó cũng đành vào. Vừa thấy nó vào, Nghi đã chạy ngay đến giơ tay định tát nó một cái nhưng nó đã chụp lấy cánh tay Nghi và nói:

- Cô không có quyền đánh tôi.

- Hứ, cô tưởng cô còn là vợ của Quang Bảo à? Bây giờ cô chỉ là một con người ở mà thôi, tôi nói cho cô biết cô và Quang Bảo đã ly hôn rồi.

Nó quay qua nhìn hắn, chẳng phải tờ hợp đồng ấy hắn đã xé rồi sao.

- Tờ hợp đồng tôi xé trước mặt cô chỉ là tờ photo. - Hắn nói.

Nó không còn tin vào tai mình nữa, thì ra từ trước đến giờ nó và hắn chẳng phải vợ chồng. Hai người từ đầu cho đến cuối thì nó và hắn chẳng có quan hệ gì với nhau cả, thì ra từ trước đến giờ là nó đang hoang tưởng. Nó cười khẩy một cái rồi buông lỏng tay Nghi ra. Nghi nhân lúc đó giơ tay tát thẳng một cái vào mặt nó, năm ngón tay in rõ trên má nó. Nghi quát:

- Cô định hại chúng tôi à. Mới sáng sớm mà cô nấu toàn thức ăn nhiều dầu mỡ. Đem đổ hết cho tôi.

Nó lẳng lặng làm theo lời Nghi, nó đem đổ hết tất cả thức ăn nhưng nó lại chừa lại ly cafe, nó biết hắn nhất định đang rất đau đầu. Nghi thấy vậy tiếp tục quát:

- Cô chừa lại ly cafe làm gì, đổ mau.

Nó vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Nghi thấy vậy tức giận tiến lại chỗ nó nắm tóc lôi đi rồi đánh nó một cách tàn bạo. Hắn nhìn ly cafe mà nhớ đến có lần hắn do uống rượu quá nhiều mà đau đầu, nó đã cằn nhằn rồi đi pha cafe cho hắn uống. Nó nói cafe sẽ giúp hắn đỡ đau đầu hơn. Hắn cuối cùng cũng lên tiếng:

- Nghi, em buông cô ta ra đi. Hiện anh cũng đang rất đau đầu, cứ để anh uống ly cafe này đi. Xong rồi chúng ta đi ra ngoài ăn sáng. - Hắn nói rồi cầm ly cafe lên uống.

- Dạ.

Sau khi hắn và Nghi đi, nó ngồi khuỵu xuống đất ôm mặt khóc. Nó khóc rất nhiều, máu trên miệng nó vẫn đang chảy, những vết thương trên người đang rát lên. Nó lên phòng lấy quần áo tắm cửa rồi quay xuống dọn dẹp căn nhà. Xong hết mọi chuyện, nó cầm cái laptop và điện thoại ra ngoài vườn. Do tối qua trời mưa nên sáng nay nắng rất đep, nó đặt điện thoại và laptop xuống dưới gốc cây. Đột nhiên điện thoại nó reo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.