Thời Không Phiêu Lưu Ký

Chương 3: Rose




1.00 a.m Đã bắt đầu một ngày mới, nó ngồi co ro trước cửa nhà đợi hắn về. Nó đã ngồi đó hơn 6 tiếng rồi dù trời đang lạnh buốt với những cơn mưa, nó ngồi như một con người vô hồn cứ cố gắng đợi hắn mà không màng đến bản thân đang run lên bần bật. Nó nhớ lại cuộc gọi của Thanh Uyên lúc chiều:

- Bảo Phương, tao đã điều tra được rồi. - Thanh Uyên nói.

- Mày cứ nói.

- Lúc chiều, khi mày vừa bước xuống xe thì tên đàn ông đó đã đánh cho mày ngất xỉu rồi tuân theo lệnh của Phạm Gia Nghi đưa mày vào khách sạn rồi dựng cảnh như mày đã phản bội Quang Bảo, còn cô ta thì chạy đến công ty kéo Quang Bảo đến để chứng kiến cảnh mày và tên đàn ông đó. Mày vẫn ổn chứ Bảo Phương.

- Ừ, tao vẫn ổn. - Nó không ngờ những nghi ngờ của nó hoàn toàn không sai.

- Trong lúc điều tra, tao đã phát hiện một điều nữa. Đó là...

- Mày cứ nói.

- Đó là mục tiêu tiếp theo của công ty Black and White chính là công ty của Quang Bảo, công ty B & N. Và người trực tiếp làm nhiệm vụ này chính là Phạm Gia Nghi. Cô ta đã cố tình chia rẽ mày và hắn trước để có thể thực hiện kế hoạch.

- Ừm, cảm ơn mày. Phiền mày gửi qua cho tao một bản rồi giữ lại một bản, chắc chắn cũng sẽ có lúc cần dùng đến. Phiền mày quá rồi.

- Không có gì, bạn bè mà. Tao nhắc mày là phải cẩn thận đó.

- Ừm, cảm ơn mày. Tao sẽ cẩn thận. - Nói rồi nó ngắt máy.

Trở về với thực tại, cuối cùng cũng có tiếng xe trước cổng, nó chạy ra mở cửa và hiện ra trước mắt nó giờ đây là một cảnh mà nó không bao giờ muốn nhìn thấy. Hắn toàn thân toàn mùi rượu, quần áo thì xốc xếch, tóc tai bù xù nhưng đều quan trọng là hắn đang ôm Gia Nghi, một cái ôm vô cùng thân mật. Hắn nở một nụ cười mỉa mai khi nhìn thấy nó như chết lặng rồi nói:

- Cô còn ở đây à, không đi làm tiếp cái công việc của cô nữa sao?

- Anh sai rồi.

- Tôi rất tỉnh táo. À, đúng. Tôi đã say, say mới ngu ngốc mà dẫn một người như cô về làm vợ, hằng ngày ngủ chung trên một cái giường mà không cảm thấy ghê tởm.

- Anh...

- Thôi, anh à. Không cần quan tâm đến cô ta. Chúng ta vào nhà thôi. - Gia Nghi cất tiếng nói.

- Đúng rồi, em yêu. Chúng ta vào nhà mau lên để còn làm việc nữa. - Hắn nói rồi cúi xuống hôn lên môi Nghi một cái.

- Anh này, sao lại làm thế trước mặt người lạ thế. - Nghi tỏ vẻ ngại ngùng.

- Em cần gì phải ngại, cô ta chỉ là một người dưng. - Hắn nói rồi ôm Nghi bước vào nhà.

Câu nói của hắn như cứa vào tim nó hàng ngàn vết thương. Nó đau lắm, đau lắm, nó cố kìm chế những giọt nước mắt không để cho nó rơi. Nó đóng cổng rồi quay vào nhà. Vừa vào nhà thì hắn đã lãnh đạm nói:

- Cô còn vào đây làm gì?

- ... - Nó không trả lời.

- Cô cút khỏi mắt tôi ngay. - Hắn đột nhiên quát lớn.

- ... - Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng

- Tôi nói cô cút ngay cho tôi, ngay lập tức nghe chưa.

- ... - Nó vẫn im lặng.

- À, đúng rồi. Nếu đuổi cô như vậy thì quá dễ dàng cho cô rồi nhỉ, tôi phải bắt cô chịu đau đớn, tôi phải bắt cô hối hận khi đã dám phản bội tôi.

- ....

- Ngay bây giờ, cô ra vườn ngủ ngay cho tôi. Từ nay trở về sau, tôi cấm cô xuất hiện trước mặt tôi nữa. Sáng trước khi tôi dây, phải có đồ ăn sáng để trên bàn rồi sau đó ra vườn ngay cho tôi, tối trước khi tôi về phải chuẩn bị bữa tối rồi ra vườn ngủ ngay cho tôi. Nếu tôi phát hiện cô dám trốn thì tôi hành phạt của cô sẽ nặng hơn bây giờ. - Vừa dứt lời, hắn đẩy mạnh nó khiến nó ngã đập đầu vào cạnh cửa, đầu nó bắt đầu chảy máu. - Nghe rõ chưa hả? - Hắn quát lớn.

- Dạ. - Nó nói nhưng lòng thì đau như cắt, cố kìm nén nước mắt khiến nó không rơi trước mặt hắn và Gia Nghi.

- Tốt. - Hắn quay qua Gia Nghi - Chúng ta lên phòng làm việc thôi em.

Nó nhìn bóng dáng hắn ôm Gia Nghi khuất dần rồi lặng lẽ đứng dậy bước ra vườn. Trời vẫn đang lạnh buốt, những hạt mưa vẫn cứ rơi, nó ngồi dựa mình vào một cái cây, nó đang rất đau, không phải đau xác thịt mà đau về con tim, nó đau vì hắn đã đối xử với nó như vậy, nó đau vì hắn tại sao lại dẫn Nghi về nhà, nó rất đau. Nó đã khóc, khóc thật nhiều, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt nó.

Còn về phần hắn, hắn đang vui chơi cùng Nghi nhưng lòng hắn vẫn cứ đang nghĩ về nó, hắn thầm oán trách nó tại sao lại làm như vậy, hắn có đều gì không tốt, tại sao nó lại không phản kháng, tại sao nó lại không giải thích chứ, chỉ cần nó giải thích thôi thì hắn sẽ không cần làm vậy với nó, cũng không cần đau khổ như thế này. Hàng ngàn câu khỏi mà ngay cả hắn hay nó cũng chẳng có câu trả lời cứ thế hiện lên trong đầu hắn khiến hắn bất giác rơi một giọt nước, đây là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.