Thời Không Lụi Tàn

Chương 16




"Phong Mạc Thần?" Nhan Tiểu Ngọc sững sờ, nhìn Phong Mạc Thần, mở miệng hỏi, "Trước kia, ngươi làm gì?"

Phong Mạc Thần để bình nước xuống, khóe môi còn mang theo giọt nước trong suốt, do dự hồi lâu, quyết định nói ra thân phận thật sự của mình, lạnh nhạt nói, "Ta là hoàng đế."

Nhan Tiểu Ngọc cười "Hì hì" ra tiếng, "Ngươi là hoàng đế, thì ta là công chúa đấy..."

Phong Mạc Thần không nói gì, nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu, mới thản nhiên nói, "Ngươi có biết gì về Sở quốc không?"

"Không biết được sao? Nơi này là vùng tiếp giáp của Sở quốc và Tây Lương, không thuộc về Sở quốc, cũng không thuộc về Tây Lương, nhưng tương đối ta vẫn thích Tây Lương quốc hơn, bởi vì ta nghe nói Sở quốc luôn đánh nhau, hoàng đế Sở quốc cũng đổi đi đổi lại." Nhan Tiểu Ngọc hồ nghi nhìn Phong Mạc Thần, thế nào cũng cảm thấy hắn không thể nào là hoàng đế, một hoàng đế sẽ không luân lạc tới Bắc Man?

Phong Mạc Thần gật đầu, môi mỏng mím thành một đường thẳng, hắn quả thật, khiến Sở quốc nhiều năm không yên.

Ban đêm, khi Phong Mạc Thần cùng Nhan Tiểu Ngọc đến nhà trọ, Bạch Ly Nhược vẫn đang ngủ mê man trong đó, nàng xinh đẹp tuyệt trần lông mày nhíu chặt, ngủ hết sức không yên ổn, giống như đang mê sảng, giùng giằng muốn chạy trốn khỏi mộng yểm.

Thừa dịp Nhan Tiểu Ngọc quấn lấy Minh Nguyệt, Phong Mạc Thần ở trong nhà trọ lẳng lặng quan sát Bạch Ly Nhược, nàng thật, rất gầy, cũng rất đẹp, nét mặt của nàng, rối rắm làm hắn đau lòng, nàng nhất định có rất nhiều chuyện thương tâm, nếu thần sắc cũng không toát ra sự thê lương đến vậy.

Hắn không tự chủ đến gần giường hẹp, đưa tay vuốt ve gò má của Bạch Ly Nhược, ngón tay thon dài của hắn làm dãn chân mày của nàng, nàng mê sảng  mở mắt, xúc giác quen thuộc, khiến nàng gọi ra cái tên quen thuộc đó, "Thần......"

Nàng nhàn nhạt, thống khổ nói ra tiếng, môi khô khốc còn đang run rẩy, Phong Mạc Thần lại giống như chạm phải điện, đột nhiên thu tay lại, khiếp sợ nhìn nàng, nàng đang gọi tên hắn, hơn nữa, biệt ly bên hông hắn một mực vang lên, hắn chậm rãi nâng cổ tay nàng lên, hai chiếc Linh Đang ảnh hưởng hô ứng, lòng Phong Mạc Thần co rút nhanh một hồi, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, trong đầu hiện lên những đoạn ký ức ngắn ngủi lẻ tẻ.

Đầu óc như muốn nổ tung, hắn đột nhiên thu tay lại, thống khổ nâng trán mình lên, đến tột cùng là người nào, đến tột cùng là cái gì? Hắn yêu chính là nữ nhân kia, rốt cuộc đang ở nơi nào?

Đầu Phong Mạc Thần đau như muốn nứt ra, sau lưng vang lên giọng nói của Minh Nguyệt, "Sư huynh, không cần làm khó chính mình, Ly Nhược, cũng sắp trở thành thê tử của ta!"

Phong Mạc Thần gian nan ngẩng đầu, có chút không tin nhìn Minh Nguyệt, trầm giọng nói, "Minh Nguyệt, ngươi nói cho ta biết, giữa ta và nàng, rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao ngươi phải cưới nàng?"

Minh Nguyệt lắc đầu, "Sư huynh, cái gì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, nếu ngươi có thể chịu đựng đau đầu mà nhớ ra cái gì thì ngươi cứ tiếp tục, dù ngươi có tới  hỏi Ly Nhược, cũng sẽ không có bất kỳ kết quả gì, bởi vì nàng, đã là người của ta!"

Mắt phượng của Phong Mạc Thần trở nên tinh hồng, hắn đứng lên, nhìn Minh Nguyệt, nhìn lại sau lưng Minh Nguyệt vẻ mặt giật mình của Nhan Tiểu Ngọc, thống khổ nói, "Ta đã nhớ được một chút, người ta yêu kia, mang theo Linh Đang biệt ly, chúng ta hứa sẽ cùng nhau sống chết, Minh Nguyệt, là ngươi chia rẻ chúng ta, phải không?"

"Sư huynh, ta chỉ có thể nói, ngươi không chữa khỏi thân thể kỳ độc trước, ngươi không có tư cách tới hỏi những thứ này, nhiều ngày như vậy tới nay, bồi bên cạnh Ly Nhược là ta, thiên tân vạn khổ cùng nàng tìm kiếm bốn độc vật cũng là ta, ta không hy vọng ngươi lại lén lút tới gặp Ly Nhược, ta sẽ tức giận!" Minh Nguyệt mặt lạnh như băng, bộ dạng tựa hồ thật sự tức giận.

"Minh Nguyệt, ta nói rồi, ta sẽ bỏ mặc tất cả, bất kể giữa ngươi và nàng xảy đã ra cái gì, ta không quan tâm!" Phong Mạc Thần lạnh giọng, nắm chặt hai quả đấm, bại lộ tâm tình phẫn nộ của hắn.

Hắn đi ra khỏi nhà trọ, Nhan Tiểu Ngọc ngượng ngùng theo hắn cùng đi khỏi, trước khi xuất môn, nàng nhìn nữ nhân trên giường khuôn mặt tái nhợt yếu đuối một cái, xinh đẹp như vậy, kinh thế tuyệt diễm mỹ lệ, khó trách Phong Mạc Thần cùng Minh Nguyệt vì nàng, giương cung bạt kiếm.

Ra khỏi nhà trọ, đi vào một hẻm nhỏ, Phong Mạc Thần bắt đầu khom lưng ho khan, bàn tay phải của hắn che miệng, cổ trùng đã ngủ lâu trong cơ thể tựa hồ đang không ngừng hoạt động, hắn khó chịu cơ hồ muốn nổ tung.

Nhan Tiểu Ngọc nhìn sắc mặt hắn đột nhiên trở nên ửng hồng, tiến lên đỡ hắn, "Ngươi sao rồi hả? Minh Nguyệt ca ca nói, kỳ độc của ngươi, trừ cha ta ra, không ai có thể trị hết!"

Phong Mạc Thần mỉm cười giễu cợt, mắt phượng tràn ngập sương mù, lời nói của Minh Nguyệt quanh quẩn bên tai hắn, "Nàng đã là nữ nhân của hắn rồi, nàng đã là của hắn..."

Phong Mạc Thần tựa trên vách tường, cố nén ngực phun trào ra máu tanh, hắn không ngừng cắn răng, khóe môi đã tràn máu đỏ tươi, khớp xương ngón tay chế trụ thật chặt vách tường sau lưng, nhìn ánh sao trên bầu trời, hắn mở miệng, còn chưa lên tiếng, đã phun ra một ngụm máu tươi, hắn hơi run rẩy, nước mắt lướt qua má, "Tiểu Ngọc, ta thật sự, đã tìm được nữ nhân mình!"

Nhan Tiểu Ngọc nhìn bộ dáng của hắn, hoảng sợ, tiến lên ôm lấy hắn, an ủi hắn, "Ta biết, ta biết rõ người ngươi yêu là thê tử của Minh Nguyệt ca ca, nhưng ngươi không cần như vậy, có lẽ Minh Nguyệt ca ca chỉ là lừa ngươi, hắn sẽ không cướp đi người ngươi yêu..."

Phong Mạc Thần hít thật sâu một hơi gió lạnh, bình tĩnh lại, hắn gật đầu nói, "Người Minh Nguyệt yêu không thể nào là Ly Nhược, biểu tình hắn nhìn Ly Nhược, trừ thương hại, còn có bất đắc dĩ, nhưng, tuyệt đối không có tình yêu nam nữ!"

Phong Mạc Thần bị nhận định này của hắn cổ động, hắn nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Ngọc, như có điều suy nghĩ nói, "Tiểu Ngọc, ta thật sự là không có thể lấy ngươi, cho dù chết, ta cũng không thể phản bội nàng."

Nhan Tiểu Ngọc ngước mắt nhìn Phong Mạc Thần, nhìn này nam tử một khắc trước còn thống khổ cơ hồ muốn chết đi, giờ khắc này, lại kiên định như vậy, đến tột cùng là tình cảm thế nào, mới khiến hắn có được tín niệm đáng sợ như vậy.

Hắn xoay người, hướng một hướng khác đi tới, Nhan Tiểu Ngọc ở sau lưng hắn gọi hắn lại, "Ngươi không cần đi, không cần ly khai, ngươi đi rồi,  thật sự sẽ chết đấy, cha ta sẽ không cứu ngươi nữa đâu!"

"Ta không sợ chết, ta chỉ sợ sẽ hối tiếc, ta muốn trở về tìm hiểu cho rõ, giữa ta và Ly Nhược rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Phong Mạc Thần nhìn bên hông, bình tĩnh nói.

Nhan Tiểu Ngọc cuống quít tiến lên, níu chéo áo hắn, van xin nói, "Đừng đi, ít nhất, hiện tại đừng đi, chỉ có còn sống, ngươi mới có thể cùng với người mình yêu ở chung một chỗ, ngươi chết rồi, cái gì cũng không có!"

Phong Mạc Thần không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn Nhan Tiểu Ngọc, hai tay nàng nắm thật chặt tay của hắn, kiên định nói, "Chúng ta thành thân đi!"

"Chỉ là giả thành thân, chúng ta lừa cha, để cho người giúp ngươi chữa khỏi kỳ độc, xong rồi sẽ nói cho người biết, tất cả chỉ là diễn trò, hắn sẽ hiểu cho chúng ta!" đôi mắt to xinh đẹp của Nhan Tiểu Ngọc lóe ra ánh sáng, môi mềm mím chạt, như cánh hoa hồng, trơn bóng diễm lệ.

Phong Mạc Thần lắc đầu, "Không cần, làm vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt với danh dự của ngươi, sau này rất khó gả ngươi ra ngoài!"

"Không sao, ta không quan tâm, căn bản ta cũng không giống người của thời đại này, cũng không để ý tới tập tục nơi này, chỉ giả thành thân mà thôi, cùng lắm thì sau này ta sẽ rời khỏi Bắc Man!" Nhan Tiểu Ngọc nắm chặt tay Phong Mạc Thần, không muốn buông ra.

Bạch Ly Nhược tỉnh lại, là sáng ngày hôm sau, nàng kinh ngạc nhìn màn tơ trắng noãn, hoa văn lặp lại đan vào nhau tạo ra khung cảnh xinh đẹp, ánh mặt trời ấm áp, mang theo hơi thở lười biếng  xuyên qua hai ngón tay vẩy vào bên trong phòng.

Nhà trọ có bố cục đơn giản, nhã trí nhưng ấm áp, nàng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn chung quanh, có  cảm giác quen thuộc rồi lại xa lạ.

Nàng cúi đầu, nhìn hai tay mình, trắng nõn mảnh khảnh, móng tay phấn hồng, thậm chí ngay cả trên móng tay bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, tạo nên những vạch thẳng rất rõ ràng, ánh mắt của nàng, có thể nhìn thấy được, là không thể tưởng tượng được phải mừng rỡ như điên, phải giống như mọi người sau khi hồi phục thị lực người sẽ tham lam ngắm nhìn tất cả, nhưng nàng lại chỉ nhàn nhạt, lẳng lặng, quan sát tất cả.

Nàng đứng lên, đi xong giày vớ, mặc quần áo mỏng manh đi trong gian phòng nhỏ, nàng đi đi lại lại, mắt có thể nhìn thấy thì sao? Nàng đã, không có tư cách để đi tìm Phong Mạc Thần nữa rồi.

Minh Nguyệt đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm khay, bên trong có cháo trắng cùng vài  món ăn sáng, hắn mỉm cười nghe tiếng bước chân của Bạch Ly Nhược, mở miệng nói, "Quả nhiên, ngươi đã được khôi phục thị lực, xem ra y thuật của ta, vẫn chưa lui bước!"

Bạch Ly Nhược ngồi trên băng ghế, bắt đầu hồi tưởng giấc mộng tối hôm qua, nàng mơ thấy Phong Mạc Thần, mơ thấy hắn buồn bã sợ hãi nhìn nàng, thấy hắn vuốt ve gương mặt của nàng, mắt phượng của hắnrưng rưng, mang theo một loại thương tâm đau lòng muốn chết, giúp nàng lau đi nước mắt.

Ngón tay của nàng vuốt ve gò má của mình, cảm giác giống như Phong Mạc Thần chạm vào nàng, loại cảm giác đó, rất quen thuộc, rất rõ ràng, rõ ràng không giống như mộng cảnh, Minh Nguyệt để cháo trắng rau dưa lên bàn, đưa cho nàng đôi đũa nói, "Nhanh ăn đi, ăn xong, ta dẫn ngươi đi tham gia hôn lễ bằng hữu của ta Nhan Tiểu Ngọc, nàng với ngươi đến từ một chỗ, có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, nhất định ngươi sẽ thích nàng."

Bạch Ly Nhược nhận đũa, nhìn bàn tay sung đỏ của Minh Nguyệt, không nói gì, sợ run mấy giây, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn, nàng húp cháo rất chậm, thức ăn cơ hồ không động một hớp, nhiều ngày không ăn không uống, dạ dày nàng đã bị hư, không được phép ăn quá nhiều đồ.

Để đũa xuống, nhìn bộ dạng Minh Nguyệt húp cháo, loáng thoáng giống như, nàng đã từng nhìn một nam tử ăn cơm, nam tử kia ăn rất tao nhã, lông mi nồng đậm cuốn vểnh lên, vẫy mắt phượng hẹp dài, ánh mắt của hắn, không hề chớp nhìn chằm chằm nàng, nếu như nàng ăn ít, hắn sẽ buông đũa, cùng ăn ít như nàng ăn.

Nhưng bây giờ, nàng không biết, nàng nên dùng mặt mũi nào đi gặp nam tử kia, coi như có thể nhìn thấy tất cả thì sao đây? Lòng của nàng, hoàn toàn đã phong bế.

Minh Nguyệt để bát cháo xuống, lau miệng nói, "Tới dự hôn lễ, ngươi phải đổi y phục đi chứ? Một thân màu trắng, sẽ làm chói mắt tân nương cùng tân lang....."

"Ta không muốn đi." Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, giống như một con rối không có linh hồn, ý hưng lan nói ra những lời này.

"Ngươi phải đi, bởi vì, người ngươi tìm lâu như vậy, cũng sẽ xuất hiện trong hôn lễ." Minh Nguyệt kiên định nói, khóe môi mỉm cười nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.