Thời Hoàng Kim

Chương 3




Tư Khảm Hàn đi không lâu, Lăng Tuyên cũng cầm hai túi thức ăn đang hướng tới phòng bệnh 502.

Lăng Tuyên cắm hoa vào bình, để trái cây lên tủ, ngồi ở mép giường nhìn Hạ Ngưng Âm, động tác dịu dàng đắp chăn cho cô, bàn tay rắn chắc nắm lấy bàn tay nhỏ bé không chịu buông, tay kia đặt trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét nhợt nhạt, gương mặt tuấn tú lộ ra sự quyến luyến đau thương.

Lăng Tuyên nhìn Hạ Ngưng Âm đến mất hồn, một lát sau, Hạ Ngưng Âm khẽ hừ một tiếng, Lăng Tuyên đột nhiên thu tay lại, sắc mặt hơi lúng túng cúi đầu, né tránh cô.

Hạ Ngưng Âm từ từ tỉnh lại, đôi mắt mông lung ngước lên trần nhà rồi quay sang nhìn người bên cạnh, nhép nhép miệng, gắng gượng cười, "Tuyên ca? Sao anh ở đây?"

"Đừng động!" Lăng Tuyên dịu dàng nói với Hạ Ngưng Âm đang muốn trở mình nằm ngửa: "Vết thương trên lưng của em chưa khép lại, ngoan ngoãn nằm im."

Hạ Ngưng Âm hơi nhíu lông mày, kêu đau một tiếng, phần lưng bắt đầu đau âm ỉ, lập tức trụ người không nhúc nhích, liếc nhìn bốn phía, ý thức nơi này là bệnh viện, nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, "Tuyên ca, là anh giúp em làm giải phẫu?"

"Ừ." Lăng Tuyên gật đầu, "Tiểu Âm, đã xảy ra chuyện gị? Sao để bị thương nghiêm trọng đến vậy? Có liên quan tới Tư Khảm Hàn? Hả?"

Hạ Ngưng Âm nhận ra anh đang lo lắng cho mình, mỉm cười "Nói ra rất dài dòng, nhưng anh đừng lo lắng, không phải bây giờ em rất tốt sao?" Dứt lời vốn định đưa tay vỗ bờ vai của anh, tay vừa đưa lên khẽ động đến vết thương, Hạ Ngưng Âm rên lên, vội thu tay nở nụ cười che giấu.

Lăng Tuyên tinh tế quan sát Hạ Ngưng Âm, đem lấy sự né tránh của cô để vào trong lòng, đây là lần thứ hai, kể từ khi anh gặp cô đến giờ, đã cảm thấy Hạ Ngưng Âm thay đổi rất nhiều, dường như có điều khó nói, cảm giác rất khác trước kia cô cứ giấu mọi suy nghĩ của mình như ngăn cách anh đến gần cô.

Hạ Ngưng Âm vốn là người thẳng tính, nếu không có nguyên nhân, chắc chắn cô sẽ không lãng tránh anh, cuộc sống của cô đâu thể có liên quan tới Tư Khảm Hàn, anh dám khẳng định sự việc ngày hôm nay là có dính dáng đến Tư Khảm Hàn.

Bất đắc dĩ thở dài, biết ý tứ của cô, nên anh chẳng hỏi tới, anh tin tưởng sớm muộn cô cũng nói với anh, dưới đôi mắt đẹp là nụ cười chang chứa tình yêu thương, đưa tay xoa đầu Hạ Ngưng Âm, giọng điệu cưng chiều: "Đói bụng không, anh lấy cho ăn."

"Ừ." Hạ Ngưng Âm khôi phục tinh thần, híp mắt cười vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Lăng Tuyên từ từ đỡ cô ngồi dậy, lấy hộp cháo đưa tới "Anh đút em ăn."

Hạ Ngưng Âm xấu hổ há miệng, vừa ăn vừa nói: "Cái này anh tự nấu hay mua?"

Lăng Tuyên nhận ra sự tinh nghịch của cô, cảm giác đây mới là Hạ Ngưng Âm mà anh quen biết, xua tan mọi lo lắng trong lòng"Anh học nấu từ mẹ."

"Oa, anh thật hạnh phúc, xem ra anh được ăn rất nhiều món ngon! Không giống ba em, nấu những món chỉ miễng cưỡng bỏ miệng!" Hạ Ngưng Âm bất mãn bĩu môi.

"Ha ha." Lăng Tuyên bị bộ dạng của cô chọc cười: "Khi nào em muốn ăn cứ đến nhà, mẹ anh sẽ nấu cho em thưởng thức."

Sợ anh đổi ý Hạ Ngưng Âm cố ra vẻ nghiêm túc nói: "Anh hứa nha!"

"Ừ." Khóe miệng Lăng Tuyên vẽ lên vòng cung, đột nhiên nói: "Tiểu Âm, em tính giấu ba Hạ việc vào bệnh viện à?"

Từ hôm Tư Khảm Hàn đưa cô vào bệnh viện, ba Hạ vẫn chưa tới thăm, nói vậy tức là ba Hạ chưa biết chuyện này.

Ngay tức khắc Hạ Ngưng Âm lặng người, đối với việc được Tư Khảm Hàn bao nuôi ba cô đã biết rồi, từ ngày chuyển nhà đi chỉ để lại bức thư tới giờ cô mới sực nhớ đã vài ngày chưa liên lạc với ông.

Hạ Ngưng Âm cúi đầu, trầm mặc không nói .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.