Thời Hoàng Kim

Chương 20




Ai cũng cần bạn bè, cũng cần người yêu. Người yêu thì tới tới lui lui, bạn bè lại có thể làm bạn lâu dài; có lẽ trải qua nhiều năm bầu bạn, biết đâu cô có thể đổi thành “người nào đó”.

Ít nhất, Thẩm Bội Tuyền tự an ủi mình như vậy ──

Sĩ Dương tuyệt đối là người bạn tốt nhất thế giới, biết cô gặp nạn, không nói hai lời liền giúp đỡ cô, để cho cô vẫn được tiếp tục đi học.

Vậy cũng tốt, nếu mệnh của cô và anh đã được sắp xếp như vậy thì cô cũng sẽ điều chỉnh tâm mình thật tốt, chuyên tâm làm bạn bè với anh, chúc phúc cho anh.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của anh và Tiểu Quân, cô cũng rất vui vẻ.

Anh và Tiểu Quân thật sự là một đôi trời sinh ── Sĩ Dương là nam sinh có lời cứ nói, muốn làm liền làm, cá tính thẳng tanh này rất thích hợp với anh; còn Tiểu Quân là nữ sinh dịu dàng, tinh tế, luôn ngoan ngoãn ở một bên nghe Sĩ Dương nói chuyện, không cãi lại cũng không đáp lời.

Có lần anh nói chuyện, Tiểu Quân chỉ có thể yên lặng mà nghe, một câu cũng chen vào không lọt. Thẩm Bội Tuyền nghĩ, người này bình thường vốn đã đủ om sòm, hơn nữa còn học pháp luật, nói tới nói lui đều có lý, Tiểu Quân sao có thể nói lại anh.

Trừ lần đó ra, Nghiêm Sĩ Dương thường hay vừa nói vừa muốn động tay động chân ── anh nói đây là chuyện tốt, chứng minh anh là đàn ông có thể lực, nhưng nếu xét từ góc độ trái, có lẽ anh là người đàn ông không suy nghĩ kĩ trước khi làm.

Mỗi lần Nghiêm Sĩ Dương kích động, muốn cùng người khác gây gổ hoặc đánh nhau, Tiểu Quân dù muốn cản cũng không cản được, chỉ có thể đứng đó lo lắng, còn không thì đi cầu cứu Thẩm Bội Tuyền.

Chuyện ngày đó ở trong chợ chính là minh chứng rõ nhất. . . . . .

Theo thường lệ, đội viên đội bóng chày đi đến chợ giúp mẹ Thẩm bán rau. Kỳ thật đây là chuyện khó với bọn họ, dù sao những đứa trẻ này vẫn chỉ là học sinh, nói không chừng cả đời cũng không phải ra chợ bán rau như thế này, nhưng lại nguyện ý trợ giúp bạn học giải quyết khó khăn, mỗi người thay phiên nhau sắp xếp lớp học để ra chợ phụ giúp một tay.

Tình trạng của nhà họ Thẩm đã dần trở lại quỹ đạo, bệnh tình của mẹ Thẩm đã ổn định hơn, không giống với thời gian nguy hiểm lúc trước, chỉ cần định kỳ đi chạy thận, thì cuộc sống có thể trôi qua bình thường.

Hôm đó, mẹ Thẩm nhìn Nghiêm Sĩ Dương cùng Uông Ánh Quân đến phụ giúp thì xấu hổ nói, "Là do Tiểu Tuyền quá khẩn trương, thật ra thì chúng ta vẫn có thể ứng phó được, đứa nhỏ này. . . . . . Thật sự là phiền toái cho các cháu."

Nghiêm Sĩ Dương khảng khái nói, "Bác gái, không thành vấn đề a! Cái này sao gọi là phiền toái, chuyện của Tiểu Tuyền chính là chuyện của chúng cháu, chỉ cần Tiểu Tuyền nói một tiếng, chúng cháu nhất định đến giúp đỡ."

Uông Ánh Quân cũng mỉm cười, tuyệt không cảm thấy khổ cực.

Thẩm Bội Tuyền đứng ở một bên, bốn người cùng đi ra khỏi chợ; lúc này là thời gian tan chợ, đoàn người cũng đã từ từ tản đi, các quán cũng sắp đóng cửa.

Đang lúc bọn họ đi ra bên ngoài, thì tận mắt nhìn thấy một chiếc xe máy 50 cc chạy nhanh qua, trong nháy mắt, một phụ nữ chừng hơn 50 tuổi té ngã trên đất, khi phục hồi tinh thần lại thì chiếc xe kia đã nghênh ngang rời đi.

"Ăn cướp a ──" người phụ nữ la to.

Bọn họ vội vàng tới nhìn, người bị hại đang ngồi trên đất, khuôn mặt kinh hoảng, trong hốc mắt còn có nước.

Uông Ánh Quân cùng Thẩm Bội Tuyền giúp đỡ người phụ nữ đó đứng dậy, mẹ Thẩm cũng ở một bên kêu to để người ta tới giúp một tay.

Nghiêm Sĩ Dương đứng ở hiện trường với vẻ mặt không thể tin được ── trên đời này thậm chí có người liều lĩnh như vậy, ngoài đường phố mà cũng dám cướp đoạt, công lý ở chỗ nào chứ?

"Mẹ nó, trong nhà không có người nào sao?" Nghiêm Sĩ Dương lập tức vọt tới một bên dắt xe máy của mình ra, cắm chìa khóa vào, khởi động động cơ, không nói lời nào mà chạy đuổi theo.

Thẩm Bội Tuyền cùng Uông Ánh Quân cảm thấy choáng váng!

Uông Ánh Quân càng thêm hoảng sợ, "A Dương ── ông trời! Làm sao bây giờ?"

Thẩm Bội Tuyền cũng không dám tin, anh ấy cứ như vậy một mình xông ra ngoài, chẳng lẽ anh ta tưởng mình đang diễn kịch cổ trang, cưỡi ngựa đuổi theo kẻ cướp à?

Không được! Cô không thể để một mình anh đi như vậy. . . . . .

"Tiểu Quân, cô ở chỗ này chờ, tôi đuổi theo A Dương." Cô không có máy xe, chỉ có thể lấy xe đạp, đạp hồng hộc đuổi theo phía sau.

Ông trời! Đây đúng là chuyện Nghiêm Sĩ Dương sẽ làm mà.

Anh nhất định nghĩ thầm, loại hành vi cướp đoạt ngoài đường phố như vậy tuyệt đối không thể cho phép! Tên kia lúc nào cũng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, bộ anh ta cho rằng mình là siêu nhân, có thể cứu vớt thế giới hay sao, không biết làm như vậy sẽ khiến người quan tâm anh lo lắng đến chết sao…

Lo lắng. . . . . . Không chỉ là Tiểu Quân, bản thân cô cũng rất lo lắng.

Vì lo lắng nên Thẩm Bội Tuyền cứ như vậy đạp xe đuổi theo, cũng không còn thời gian suy nghĩ liệu Tiểu Quân ở phía sau có thể hiểu lầm hay không, có thể hoài nghi tại sao cô lại phải lo lắng cho bạn trai của cô ấy như vậy hay không?

Cho tới nay, cô đều che dấu rất tốt ── chỉ đơn thuần làm bạn bè, luôn giữ một khoảng cách; mặc dù việc này không phải tâm ý của cô, nhưng vì có thể làm bạn bè vĩnh viễn với anh, cô nguyện ý.

Mặc dù biết đây là cá tính của anh, nhưng khi nhìn thấy anh cứ như vậy xông ra ngoài, nghĩ đến việc anh sẽ gặp phải nguy hiểm, thì cô không cách nào yên tâm, nên cô chỉ có thể thuận theo tâm ý của mình mà đuổi theo.

Tốc độ xe đạp rất chậm, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, nhưng đối với đường xá quanh đây thì cô rất quen thuộc ── từ nhỏ cô đã sinh hoạt ở nơi này, nên cũng biết những hẻm nhỏ nào có thể đi tắt qua, với lại nãy giờ cô luôn quan sát bốn phía, luôn để ý ánh mắt và vẻ mặt của người đi đường để suy đoán xem có chiếc xe máy nào vừa đi qua nơi này hay không.

"Rốt cuộc chạy đi nơi nào rồi. . . . . . A Dương, làm ơn đừng quá kích động!" Cô sợ trên người tên cướp có vũ khí sẽ làm Nghiêm Sĩ Dương bị thương, cô cũng sợ Nghiêm Sĩ Dương quá tức giận, đánh trọng thương đối phương!

Quả đấm của anh ta, tuyệt đối có năng lực đó.

Cô rốt cuộc nên lo lắng cho ai đây?

Đột nhiên, khi đạp xe ngang qua chỗ rẽ thì mắt cô nhìn thấy một cảnh tượng ── hai chiếc xe máy ngã trên mặt đất, trong đó có một chiếc là của Nghiêm Sĩ Dương.

Cô sợ tới mức không kịp tanhg xe lại mà nhảy thẳng xuống, nên bị ngã xuống đất; cô không nhìn thấy người, ngược lại cách đó không xa lại nhìn thấy vết máu trên đường.

Toàn thân cô lạnh lẽo, không ngừng phát run; dân chúng bốn phía chỉ chỉ chõ chõ, Thẩm Bội Tuyền quay đầu lại nhờ người qua đường giúp đỡ, "Làm ơn giúp tôi báo cho cảnh sát, bạn của tôi chạy xe đuổi theo tên cướp, làm ơn nhanh lên một chút, báo cảnh sát đến giúp đỡ!"

Người đi đường vội vàng làm theo.

Thẩm Bội Tuyền đi lên phía trước, rẽ vào ngõ hẻm trước mặt, những người đi đường gần đó khuyên cô không nên đi vào một mình, nhưng cô mặc kệ, vào giờ phút này, cô không thể nào đứng đợi ở đây.

Cô đi về phía trước… trong ngõ hẻm tối tăm yên ắng, có lẽ hiếm khi có người tới đây. Cô đang đi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nên vội vàng chạy về phía trước.

Cô phát hiện hai người đang đánh nhau ở phía sau chiếc xe hơi ──

Hai người đang công kích lẫn nhau, đồ bị cướp lúc nãy vì đánh nhau mà rơi trên mặt đất, tiền mặt, đồ vật bên trong đều bị văng ra ngoài.

"Mẹ nó, mày muốn ăn đòn phải không, chuyện của tao mà cũng dám quản!" Tên cướp hung hăng đánh Nghiêm Sĩ Dương mấy quyền.

Dĩ nhiên Nghiêm Sĩ Dương cũng không phải là dễ chọc, huống chi lọai cướp này khiến anh căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên vừa ra tay liền đáp lễ lại đối phương mấy quyền."Ta o muốn xen vào thì sao, loại người như mày đúng là cặn bã!"

Cảnh tượng này thật khiến người ta kinh tâm động phách, Thẩm Bội Tuyền bị dọa đến quên cả cử động.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên mặt Nghiêm Sĩ Dương, trên đất thậm chí còn có vài giọt máu.

Vừa lúc đó, tên cướp áp chế Nghiêm Sĩ Dương, sau đó rút con dao ra, chuẩn bị đâm xuống!

Thẩm Bội Tuyền giật mình, lập tức hô to, "Cảnh sát đến rồi!"

Nghiêm Sĩ Dương nắm lấy cơ hội, tung ra một quyền đánh ngã đối phương, có lẽ là do trúng ngay chỗ hiểm, nên tên cướp ngất đi tại chỗ.

Hiện trường khôi phục an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Nghiêm Sĩ Dương, cùng với tiếng thở dốc của Thẩm Bội Tuyền; mà sự an tĩnh cũng từ từ bị tiếng huyên náo ở phía sau thay thế, bởi vì xe cảnh sát tới.

Nghiêm Sĩ Dương ngồi dưới đất thở dốc, sờ sờ vết thương trên mặt mình, chửi rủa nói mình gặp xui xẻo, ngẩng đầu thì nhìn thấy Thẩm Bội Tuyền đứng ở nơi đó, nên vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Tuyền, sao cô lại tới đây?"

Thẩm Bội Tuyền rốt cuộc chống đỡ không nổi, bị dọa đến ngã ngồi trên đất, "Tôi sắp bị anh hù chết rồi!"

"Ai nha! Trường hợp nhỏ này làm sao có thể làm khó được tôi? Không cần lo lắng!" Anh vẫn còn mạnh miệng.

Thẩm Bội Tuyền không nhịn được mà cười, nhưng hốc mắt cũng đã đỏ hoe vì sợ hãi, lo lắng.

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô cười, do khoảng cách hơi xa nên không nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, "Nhưng cô cũng rất lợi hại nha, vậy mà đuổi kịp tôi, không phải cô chỉ biết đạp xe thôi sao?"

Cô chạy xe đạp đuổi theo, là bởi vì lo lắng cho anh sao? Nghĩ đến vấn đề này, không hiểu sao Nghiêm Sĩ Dương cảm thấy rất vui vẻ.

Cảnh sát chạy tới còng tay tên cướp; mà hai người trước mắt này bởi vì đã giúp đỡ bắt được tên cướp nên hiển nhiên trở thành anh hùng, nhất là Nghiêm Sĩ Dương, người vẫn luôn kiên nhẫn đuổi theo.

Nghiêm Sĩ Dương như một đứa con nít nhắc nhở Thẩm Bội Tuyền, "Cô không được nói cho ai biết chuyện tôi xém chút nữa bị tên cướp đâm nha, nhất là đội viên đội bóng chày, như vậy thật quá mất mặt; nhưng tôi cũng không phản đối việc cô tuyên dương tôi vì đã đánh gục được tên cướp . . . . ."

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh cười, nước mắt lại chảy ra; cô tiến lại gần ôm anh, tuy vậy nhưng anh chỉ nghĩ là do cô bị kinh sợ.

Anh không biết, ngay khoảnh khắc đó, cô thật rất lo lắng cho anh!

Cô nghĩ, nếu anh không nhạy bén, không hiểu được, thậm chí không thèm để ý đến tình cảm của cô thì cũng không sao, cô chỉ muốn chủ động ôm anh một lần!

Dù rằng cô không nên như thế, nhưng chỉ cần anh nghĩ đây là cái ôm của bạn bè là được.

Mỗi khi nhìn thấy Uông Ánh Quân xuất hiện bên cạnh Nghiêm Sĩ Dương, nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, Thẩm Bội Tuyền vẫn không có dũng khí ôm anh; giờ đây, cô muốn cho anh một cái ôm, một cái ôm tràn đầy khen ngợi, bội phục, một cái ôm tràn ngập đau lòng, lo lắng cùng vui mừng.

Việc Nghiêm Sĩ Dương hăng hái đuổi theo tên cướp được lan truyền rộng rãi, nhờ đó mà danh tiếng của anh cũng lan xa. Trường học ghi nhận thành tích của anh, ngay cả cảnh sát cũng khen ngợi anh. Khi truyền thông đến phỏng vấn, anh còn lớn tiếng nói, về sau anh muốn làm Kiểm Sát Trưởng diệt gian trừ ác, còn nói chút lời xã giao, làm mọi người nghe xong đều rất vui vẻ.

Ngay cả các quản lý trước của đội bóng chày, những người đã từng chán ghét anh, cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh, nói anh rất đẹp trai, thậm chí còn nguyện ý cùng anh kết giao, cũng không để ý việc anh đã có bạn gái.

Nói tóm lại, danh tiếng của Nghiêm Sĩ Dương thay đổi rất nhiều.

Thẩm Bội Tuyền hiểu, anh là người đáng được khen ngợi, anh luôn hăng hái làm việc nghĩa, không thể tha thứ cho việc chính mình tận mắt nhìn thấy người phạm tội mà không làm gì, mặc dù việc này thường khiến anh lâm vào hiểm cảnh.

Cô cảm thấy thật kỳ quái, cuộc sống của cô như thế nào lại thay đổi như vậy, trừ việc học cùng việc bán rau ở chợ, còn lại chỉ có anh ── cô trở nên thường xuyên quan tâm anh, chú ý anh, nhưng chỉ dám lấy thân phận của một người bạn!

Thật ra thì ở đại học, cô có rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng cuối cùng đều là “không bệnh mà chết”; có người nói cô chỉ biết học, không biết quan tâm, có người nói cô không giống nữ sinh, không giống Tiểu Quân luôn làm người khác cảm thấy vừa lòng, thoải mái, không biết lấy lòng nam sinh khác, khiến cho họ vui vẻ.

Bạn tốt nói, cô chỉ thích những người có tính tình thật thà ── muốn khóc sẽ khóc, cùng khóc với cô; muốn cười thì cười, cùng cười với cô, nam sinh như thế mới có thể được Tiểu Tuyền ưu ái.

Có lẽ vậy...! ! Bạn cô nói vậy có lẽ không sai, trên đời quả thật có người này, chỉ tiếc là người này đã không thể nào thuộc về cô!

Ban đầu Thẩm Bội Tuyền cho là cô cùng Nghiêm Sĩ Dương cả đời cũng không thể có cơ hội ── Sĩ Dương rất thích Tiểu Quân, bọn họ thậm chí chưa từng cãi nhau, mặc dù Sĩ Dương là nam sinh có chút thô lỗ, nhưng người khác cũng nhìn ra được, bọn họ thật rất thích nhau.

Trong mấy năm đại học, chưa ai từng nghe hai người gây gổ, cãi vả, hay đòi chia tay, ngược lại, Nghiêm Sĩ Dương cùng Uông Ánh Quân muốn cãi vả nhau cũng khó khăn ── Thẩm Bội Tuyền đã tận mắt thấy qua .

Cô nghĩ rằng Sĩ Dương cùng Tiểu Quân sẽ cứ như vậy mà đi đến cuối, đi đến khi tốt nghiệp, đến khi vào xã hội, sau đó bọn họ sẽ có gia đình của mình, còn Thẩm Bội Tuyền cô sẽ bước ra khỏi cuộc sống của họ.

Nhưng sự tình đến quá đột ngột, không ai biết xảy ra chuyện gì. Tất cả diễn ra vào kì nghỉ đông cuối cùng của bọn họ ở đại học ──

Không ai biết vì nguyên nhân gì mà Uông Ánh Quân đột nhiên không xuất hiện ở trường học nữa, cô ấy giống như đã biến mất; Nghiêm Sĩ Dương hỏi thăm, điều tra khắp nơi cũng không tìm được nguyên do.

Gọi điện thoại đến Uông gia, Uông gia nói Ánh Quân xuất ngoại; Nghiêm Sĩ Dương không tin, chạy tới Uông gia nói muốn tự mình nhìn thấy Ánh Quân, nhưng lại bị họ đuổi ra. (D♯Đ♯L♯Q♯D)

Anh lớn tiếng yêu cầu cha mẹ Ánh Quân cho anh đáp án; nhưng lần nào cũng chỉ đổi lại được một câu "Xin cậu đừng tới làm phiền Ánh Quân nữa", hoặc là "Không cần trở lại tìm Ánh Quân, Ánh Quân muốn chia tay với cậu"

Nghiêm Sĩ Dương gấp đến nổi điên, anh không thể tin được, rõ ràng trước khi nghỉ bọn họ còn gặp nhau một lần và còn rất vui vẻ, tại sao chỉ qua một kỳ nghỉ đông, tất cả đều thay đổi?

Sao Tiểu Quân lại làm vậy? Chẳng lẽ anh làm sai chuyện gì sao? Tại sao lại tránh gặp mặt anh? Có lời gì không thể nói rõ ràng sao?

Tiểu Quân. . . . . .

Vì muốn biết được đáp án, mỗi ngày Nghiêm Sĩ Dương đều đến trước cửa Uông gia chờ đợi; lúc đầu Uông gia làm như không thấy, nhưng thấy anh cứ điên cuồng dây dưa như vậy khiến Uông gia không chịu nổi, thậm chí còn gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát bắt anh về đồn.

Thẩm Bội Tuyền chạy tới nhìn anh; cô vĩnh viễn không thể quên giây phút cô nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương, bây giờ anh biến thành cái dạng gì rồi ── một người chỉ biết chán chường, cõi lòng tan nát; một đôi mắt mờ mịt với vẻ mặt quật cường không chịu nhận thua.

Cảnh sát khiển trách anh, muốn anh không được tiếp tục quấy rầy người khác, nói anh nếu học luật pháp thì không nên biết pháp phạm pháp, nếu như tái phạm, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh nữa.

Anh khổ sở rời khỏi đồn cảnh sát, nghi ngờ trong lòng vẫn như cũ không giải thích được.

Lúc này trong trường bắt đầu truyền ra lời đồn ── nghe nói Uông Ánh Quân đang kết giao với thiếu gia của đại xí nghiệp Tiểu Khai, nghe nói cha mẹ của Uông Ánh Quân thấy con gái mình có thể ở cùng với con nhà giàu thì cảm thấy mừng rỡ không thôi, nghe nói. . . . . . nghe nói. . . . . .

Thẩm Bội Tuyền đều nghe được, trong lòng cô vì thế mà khiếp sợ, đau lòng không dứt, nhưng lý trí nói cho cô biết, chuyện này rất khó làm người ta tin tưởng; nhưng việc Tiểu Quân tránh không gặp mặt cũng là sự thật!

Nghiêm Sĩ Dương không hỏi nữa, anh cũng không đến Uông gia tìm người ── anh vứt bỏ chính mình, bỏ luôn việc học, trong học kỳ cuối, rõ ràng có rất nhiều lớp học cần anh tham gia, rõ ràng còn một đống sách cần anh học cho kì thi tư pháp sắp tới, thế nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm!

Lớp thì không đến, sách cũng không xem, thậm chí về sau, ngay cả trường học anh cũng không tới, không xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào, bao gồm cả đội bóng chày mà anh đã từng rất thích.

Thẩm Bội Tuyền tìm anh khắp nơi, từ nhà anh đến vùng lân cận, từ những nơi anh thường xuyên tới đến bên ngoài sân bóng, mỗi một góc trong sân trường cô đều tìm nhưng vẫn không tìm được anh.

Cô thay anh khổ sở, cô biết anh thật lòng thích Tiểu Quân; nhưng cô cũng tức giận, không phải nói là bạn tốt sao. Tại sao có chuyện thương tâm khổ sở lại không tới tìm cô, cứ như vậy mà trốn một mình?

Chuyện của Nghiêm Sĩ Dương cùng Uông Ánh Quân ở trong trường dấy lên một làn sóng, nhưng đại đa số đều là tin tức bát quái, phong ba qua đi thì một chút dấu vết cũng không có, chỉ có cô, người quan tâm anh, chỉ có cô không ngừng truy tìm, không ngừng chú ý.

Đêm hôm đó, Thẩm Bội Tuyền đeo balo đi trong sân trường ── Nghiêm Sĩ Dương đã biến mất ba tuần rồi, không có bất kỳ người nào nhìn thấy anh, cũng không có ai muốn đi tìm anh.

Nhưng Thẩm Bội Tuyền vẫn không buông tha, nhất là tối nay, cô đột nhiên cảm thấy kích động, muốn đến đội bóng chày một chút, cũng không nhất định anh sẽ ở đó, khả năng tìm được anh cũng không cao, bởi vì nơi đó nhất định sẽ có người quen, lấy cá tính của Sĩ Dương, hiện tại anh nhất định không muốn gặp người quen.

Nhưng cô vẫn muốn đi xem, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.

Khi đi thông qua phòng làm việc của đội bóng chày, dọc theo đường đi sẽ đi qua sân thể dục, bên cạnh sân thể dục là đài quan sát, phía sau đài là một mảng bụi cỏ lớn, nơi đó rất vắng người, mà cũng hiếm khi có ai tới đó!

Bởi vì nơi đó nhiều muỗi ──phải biết khi đang trong giai đoạn yêu đương người ta sẽ không để ý đến hoàn cảnh, cho dù là vùng khỉ ho cò gáy cũng có thể nói chuyện yêu đương, nhưng ngay cả những đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt cũng không muốn đi đến đó.

Khi cô đi ngang qua đài quan sát thì đột nhiên nghe âm thanh phát ra từ phía sau, cô lập tức dừng lại, mặc dù âm thanh đó không lớn, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy tò mò. ---D_Đ_L_Q_Đ---

Cô từ từ đi lên phía trước, đi tới phía sau đài quan sát, quả nhiên anh đang ở nơi đó.

Cô nhìn thấy anh ── người con trai đang lâm vào trạng thái bi thương, khó có thể tự kềm chế.

Nghiêm Sĩ Dương ngồi ở đó uống bia, một lon lại một lon; tuy ánh đèn phía sau đài quan sát mờ mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ là anh!

Vẻ mặt của anh….trên mặt anh là nước mắt. . . . . .

"Sĩ Dương."

Nghiêm Sĩ Dương sững sờ, im lặng quay đầu nhìn về phía cô, không biết nên nói gì; Thẩm Bội Tuyền đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh yên lặng khóc, lon bia trong tay vẫn lơ lửng trong không trung.

"Anh thật sự rất thích cô ấy phải không?"

Nghiêm Sĩ Dương gật đầu, có lẽ bởi vì ở trước mặt cô, nên anh không cần che giấu nữa, càng không thể nào giả bộ tự nhiên ── cho tới nay, cô vẫn luôn giống như tim của anh, luôn có thể đọc được suy nghĩ sâu nhất trong nội tâm anh.

"Tiểu Tuyền, tôi nên làm như thế nào?" Anh khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Anh biết ánh đèn mờ mịt, không ai thấy rõ, nên không cậy mạnh nữa, không cần cố giữ tôn nghiêm của đàn ông, vì vậy mà nước mắt cứ rơi không ngừng.

Thẩm Bội Tuyền cũng khóc cùng với anh, hai người cùng nhau rơi lệ.

Cô đã nói, thích một người, tự nhiên hi vọng người kia cũng có thể tìm được người trong lòng; hiện tại anh mất đi người mình thích, cô không cảm thấy kích động, mà ngược lại, cô đau lòng thay anh.

"A Dương, anh biết không? Thích một người, không nhất định phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chỉ cần xác định người đó luôn vui vẻ là được rồi." Lời này cô nói cho anh nghe, nhưng cũng là nói cho chính mình nghe!

"Tại sao thích một người thì không cần phải vĩnh viễn ở chung một chỗ?" Bộ dạng Nghiêm Sĩ Dương giống như đứa bé đang hỏi vấn đề .

"Bởi vì chúng ta có thể vĩnh viễn thích một người, nhưng lại không thể ép buộc người kia vĩnh viễn thích mình !" Cô vừa nói vừa thở dài.

Nghiêm Sĩ Dương lau nước mắt, mặc dù không ngừng lau nhưng vẫn không lau hết được; Thẩm Bội Tuyền rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ôm anh.

"Tiểu Tuyền. . . . . ."

"A Dương, anh biết không? Tôi cũng rất thích một người. Đừng hỏi tôi là ai, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, nhưng ──" cô vừa khóc, vừa cười, "Người đó thích một nữ sinh khác, hơn nữa bọn họ đã ở chung một chỗ rất nhiều năm, rất thích rất thích nhau, cho nên việc đó cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần người đó có thể vui vẻ là tốt rồi."

"Có thật không?"

"Thật chứ! Chỉ cần anh ấy vui vẻ, cho dù vĩnh viễn anh ấy không thích tôi, vĩnh viễn chỉ xem tôi là người bạn tốt nhất cũng không sao, tôi nguyện ý làm bạn bè tốt nhất của anh ấy."

"Cô đúng là ngu ngốc mà."

"Anh cũng thế."

Anh rốt cuộc cười, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên anh cười!

Cô chỉ dùng ba, hai câu, dùng tình cảm của mình để an ủi anh, nhưng trong nháy mắt lại hóa giải tất cả đau khổ trong lòng anh. Điều này thật giống như ma lực!

"A Dương, phấn chấn lên, tương lai phía trước còn dài!" Thẩm Bội Tuyền vừa khóc vừa khuyên anh, "Chúng ta cũng sắp tốt nghiệp, sắp tới còn phải tham gia sát hạch, có một đống sách còn phải học, A Dương, không phải anh muốn làm Kiểm Sát Trưởng sao? Anh phải phấn chấn lên chứ!"

Nhìn cô, Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên cảm thấy những đau khổ này dường như đã được cô hóa giải rất nhiều, thật ra thì anh cũng không rõ là mình đang khổ sở, hay là không cam lòng?

Có lẽ anh đang rất khổ sở, bởi anh đã cho đi tình cảm thật của chính mình."Cô nói đi, người nam sinh kia là ai?"

Thẩm Bội Tuyền cười rộ lên, "Tôi đã nói rồi, không nên hỏi tôi...tôi chắc chắn sẽ không nói cho anh."

"Chúng ta không phải bạn bè tốt nhất sao?"

"Ít làm trò đi!"

Anh cười, cô cũng cười, mặc dù trong lòng đau đớn rất nhiều, nhưng bọn họ đều dùng nụ cười để an ủi lẫn nhau ── muốn trưởng thành thì ít nhất phải trải qua một lần vừa cười vừa khóc thế này, có đau đớn thì mới trưởng thành được.

Dù biết sẽ đau, nhưng không thể sợ; bởi vì sợ, thì sẽ không thể trưởng thành.

Bởi vì Tiểu Quân cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của anh nên bọn họ không có gặp nhau để chính thức nói chia tay. Phải chăng cô xem anh như vi khuẩn gây bệnh, chỉ muốn thoát khỏi anh?

Nghiêm Sĩ Dương cũng không biết mình đã làm gì mà lại bị ghét bỏ như vậy. Mà vậy cũng tốt, không gặp thì không gặp. Mặc dù trong lòng anh vẫn còn nghi vấn, bởi chia tay mà không hề được báo động trước, nhưng đang lúc tuổi trẻ kiêu ngạo, nên anh không muốn thảo luận lại, càng không muốn truy cứu; bởi vì nếu cứ tiếp tục thảo luận thì chỉ làm vết thương càng ăn sâu thêm, nếu cứ tiếp tục truy cứu thì cũng chỉ làm chính mình thấy khuất nhục hơn.

Anh biết anh xuất thân từ gia đình bình thường, gia cảnh cũng chỉ là tầm trung, so ra thì kém hơn cái xí nghiệp Tiểu Khai kia rồi. . . . . . Đương nhiên anh đã nghe về lời đồn đãi đó.

Không sao, không sao…Anh không có hèn như vậy…Để cô đi, giúp cô hoàn thành ước vọng; người ta cũng không muốn thấy anh thì anh còn đi dây dưa làm gì.

Khó trách khi đó người của Uông gia đi báo cảnh sát đến xử lý, bây giờ suy nghĩ lại, anh thấy thật mất mặt mà.

Nhưng chuyện này đã lưu lại một bóng ma rất sâu trong lòng anh ── Cá tính của Nghiêm Sĩ Dương cũng thay đổi, anh không liều lĩnh như vậy nữa, cũng không thể lúc nào cũng vui vẻ cười, không lớn tiếng nói chuyện, hay muốn làm gì thì làm; anh bắt đầu đến lớp học, một mình ngồi một góc nhìn tấm bảng đen, suy nghĩ lại mọi chuyện.

Thời gian tốt nghiệp sắp tới, rất nhanh sẽ phải rời khỏi sân trường, rời khỏi đội bóng, nhưng anh lại không như trước, không có lợi dụng thời gian sau giờ học để chơi bóng, cho dù biết rằng sau khi tốt nghiệp sẽ không thể chơi bóng tiếp nữa.

Tiểu Quân rời đi là một đả kích rất lớn với anh, lớn đến nỗi anh có thể cảm giác được rằng mình không hề giống như trước đây; anh biết mình thay đổi, nhưng không cách nào ngăn cản việc thay đổi đó.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tuyền luôn ở bên cạnh anh, bọn họ cùng nhau đến thư viện đọc sách, cùng nhau chuẩn bị cuộc thi, cổ vũ, động viên lẫn nhau.

Cô thật sự là người bạn rất thân, rất tốt của anh. Anh luôn muốn cảm tạ cô, bởi lúc anh yếu ớt nhất, cô luôn ở bên cạnh làm bạn với anh.

Anh thậm chí đã nghĩ, nếu như không có người bạn này, có lẽ anh sẽ đi vào ngõ cụt, vĩnh viễn không có cách nào thoát ra được.

Tiểu Tuyền nói: "Tôi biết rõ anh đang rất khổ sở, nhưng hiện tại chỉ có thể dời đi cảm xúc, đem tâm tư đặt vào việc học; càng khổ sở thì lại càng muốn ép mình chuyên tâm học hành."

Cuối cùng anh cũng nghe lọt lời cô nói, mỗi ngày bắt đầu chuyên tâm đi học, toàn lực chạy nước rút để kịp kì thi sát hạch.

Lúc ở đại học, anh không thường xuyên đến lớp, tất cả đều dựa vào thiên phú đọc sách; nhưng khi anh phải ứng phó với cuộc thi sát hạch, cuộc thi liên quan đến con đường tương lai thì lại phát hiện chỉ có thiên phú thì vẫn chưa đủ.

Thật may là anh còn có Tiểu Tuyền!

Cô giúp anh hết mình, đem tất cả những gì cô biết dạy cho anh, để anh không cần phải bỏ ra quá nhiều sức lực, nhờ đó mà việc học của anh đạt hiệu quả hơn.

Thư viện là nơi anh thường lui tới nhất vào trước thời gian tốt nghiệp.

Chiều hôm đó, vì Tiểu Tuyền có lớp nên anh đi đến thư viện một mình.

Không hiểu sao anh lại nhớ tới thời gian ở cùng Tiểu Quân, cứ nghĩ tới là tim của anh lại khó chịu, kiến thức bên trong quyển sách, một chữ anh cũng học không vô.

Anh để sách xuống, cái gì cũng không mang theo, cứ như vậy rời khỏi thư viện; trong lúc nhất thời, anh không biết mình nên đi đâu, suy nghĩ một chút, anh quyết định đi vận động.

Một mình đi tới bãi tập, anh bắt đầu luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, để cho mình chảy mồ hôi, thở dốc, mượn việc này để sắp xếp lại suy nghĩ, để cho mình hiểu là không nên tiếp tục nghĩ đến những chuyện đó nữa. Chẳng lẽ cứ để đoạn quá khứ không giải thích được này trói buộc cả đời, chẳng lẽ lại khó kiềm chế như vậy?

Anh càng chạy càng nhanh, thậm chí bắt đầu chạy như điên, muốn mượn việc vận động kịch liệt để cho mình tỉnh táo hơn, ép mình suy nghĩ về con đường tương lai nên đi như thế nào.

Mấy năm qua ở đội bóng chày được huấn luyện thể năng, nên anh có thể ứng phó được với việc chạy nhanh như vậy, anh có thể cảm giác gió đang xuyên qua… Anh vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Đang chạy được một nửa thì đột nhiên anh nhìn thấy đường chạy đối diện cũng có người đang luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. Anh vô cùng kinh ngạc, đó là Tiểu Tuyền!

Sau khi Thẩm Bội Tuyền tan lớp thì đi tới thư viện, nhưng lại không nhìn thấy anh. Trong lòng cô hoài nghi, chắc anh lại chạy đến nơi nào đó để tự than thở rồi. Cảm thấy căng thẳng nên cô chạy ra ngoài tìm người.

Trong khoảng thời gian này, cô tận lực lôi kéo anh, ủng hộ, khích lệ anh, hi vọng anh dời đi lực chú ý, tập trung vào việc học, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Trực giác nói cho cô biết có thể anh đang ở bãi tập, vừa đến đây, quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng của anh; cô thở phào nhẹ nhõm, thì ra là anh tới chạy bộ.

Thế là cô cũng chạy theo ── để ứng phó với cuộc thi thì thể năng cũng rất quan trọng. Đối với điểm này, nếu so với phần lớn nữ sinh thì cô có phần nhỉnh hơn.

Nghiêm Sĩ Dương sải rộng bước chân, chạy qua nửa vòng lớn, rốt cuộc đi đến bên người cô. Sau đó anh thả chậm tốc độ, sóng vai chạy với cô."Cô đi theo tôi tập chạy bộ sao? Cô thật tốt."

Nói tới mới thấy, bộ dáng anh lúc này giống như đang làm nũng, Thẩm Bội Tuyền lắc đầu cười, "Tôi sợ anh sẽ lại chạy trốn."

"Cô yên tâm, sẽ không đâu." Âm thanh của anh chắc canh, hướng cô bảo đảm.

Tiểu Tuyền lo lắng cho anh, thử hỏi anh làm sao có thể tiếp tục như vậy nữa. Anh là đàn ông, anh phải có dũng khí tự thức tỉnh chứ.

Nghe cam đoan của anh, Thẩm Bội Tuyền thật vui mừng ── Cô đột nhiên cảm thấy, trải qua thời gian này, Nghiêm Sĩ Dương biến đổi rất lớn, anh đã thật sự trưởng thành; có lẽ thỉnh thoảng anh hơi trẻ con, cũng có đôi khi cảm thấy tiếc nuối cùng đau đớn, nhưng tất cả những thứ đó đã giúp anh luyện ra cá tính khôn khéo.

Chính anh còn chưa có phát hiện ra mà thôi. Cũng có lẽ anh chỉ nhất thời thu lại, nhưng cô vẫn rất vui mừng vì mình có thể tận mắt nhìn anh thay đổi, cùng anh trưởng thành."Anh học tới đâu rồi?"

"Cũng không tệ lắm, tiến độ vượt mức quy định."

Hai người cùng nhau chạy bộ, không nhanh không chậm.

Thẩm Bội Tuyền đề nghị, "Tôi sẽ hỏi thử anh."

"Cho cô hỏi đó!"

"Luật dân sự… trong đó có tài liệu quan trọng liên quan đến việc kết hôn. . . . . ."

"Cái này đơn giản, điều 982 trong luật dân sự quy định, trong văn bản kết hôn, phải có chữ ký của hai người làm chứng trở lên, quan trọng nhất là, hai bên phải đến cơ quan hành chính để đăng ký kết hôn. Trước kia, dù không đăng ký thì hôn nhân vẫn có hiệu lực; nhưng hiện tại, nếu không đăng ký, thì hôn nhân sẽ không có hiệu lực pháp lý"

"Không tệ !"

"Đến lượt tôi hỏi cô, bàn về việc luận tội, nếu như một người gửi đơn kiện, sau đó lại rút về thì người bị kiện và kẻ đồng lõa đều không gặp vấn đề, duy nhất chỉ có một tội là ngoại lệ, đó là tội gì?"

"Tôi biết, là tội thông dâm, ban đầu vợ kiện chồng cặp kè với đối tượng khác bên ngoài, sau lại mềm lòng tha thứ cho chồng, rút đơn kiện chồng về, nhưng vẫn có thể tiếp tục kiện người phụ nữ bên ngoài kia, đây chính là điều khoản vô cùng đặc biệt 『phụ nữ làm khó phụ nữ 』."

"Thật là lợi hại. . . . . ."

Hai người ‘ngươi tới ta đi, ngươi hỏi ta đáp’, ở trong bãi tập chạy không biết bao nhiêu vòng; hai người đều không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn hào hứng bừng bừng.

Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên cảm thấy nụ cười của Tiểu Tuyền rất chói mắt, dường như hấp dẫn tầm mắt của anh, thậm chí trở thành mục tiêu duy nhất trong mắt anh.

Cô rất xinh đẹp, cặp mắt sáng ngời, bên trong tràn đầy tự tin cùng trí tuệ; cô luôn ở bên cạnh anh, khuyên bảo anh, cho anh lực lượng, chỉ dẫn phương hướng cho anh.

Anh rất cảm kích cô, cũng biết ơn cô rất nhiều ── cô thật sự là một người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, nếu như không gặp cô, có lẽ anh sẽ không thể nào thoát ra khỏi khổ sở, không thể nào học được ‘thích một người chính là muốn chúc phúc cho người đó’.

Nhưng bây giờ, cách nhìn của anh đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.

Anh. . . . . . Anh thật muốn biết người nào may mắn như vậy, được cô thích như thế, thích đến nguyện ý chúc phúc, nguyện ý dứt bỏ.

Cái người may mắn chết tiệt kia là ai chứ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.