Thời Hạn Săn Thú

Chương 36: Tranh đoạt




Edit + Beta: Minh Nghi

***

Trí nhớ của Lục Diên Chiêu không tồi, vì thế bộ dạng hai mắt đẫm lễ của Mộc Lương Tây khi khóc trong ký ức của y hãy còn mới mẻ như trước, y chăm chú nhìn người phụ nữ ngồi trong thư phòng của mình. Cô vẫn mặc bộ đồ ngũ cũ, kiểu dáng bộ đồ ngủ rất đơn giản, làm lộ ra làn da trắng mịn như sữa, dường như còn thật sự mang theo hương sữa mê người, khiến cho người ta muốn nhẹ nhàng cắn một cái. Hai tay của cô liên tục gõ bàn phím, tiết tấu nhanh giống như khúc nhạc giao hưởng, nhưng cô đang kiềm nén hết sức giảm bớt âm thanh… Y không thể không dời tầm mắt về phía trước, nhìn chằm chằm vào mặt cô, vài sợi tóc rơi bên mắt cô, nhẹ nhàng lay động. Có vẻ cô cũng cảm thấy khó chịu, lập tức lấy tay vén tóc ra sau tai, sau đó tiếp tục đánh bàn phím.

Chẳng cần nhìn y cũng biết bây giờ cô đang xem những gì. Luôn luôn lấy Mộc thị làm trọng, luôn có liên quan đến Thịnh Á.

Chứng nghiện thuốc lá của Lục Diên Chiêu lại tái phát, y nhịn không được liền đi ra thư phòng. Sau khi y nâng bước, Mộc Lương Tây ngẩng đầu nhìn y một cái, rồi lại tiếp tục dồn toàn bộ chú ý đặt trên màn hình máy tính.

Nhiều năm về trước, Lục Diên Chiêu nhất định sẽ không nghĩ tới Mộc Lương Tây trừ khóc ra thì chả làm được cái gì kia lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, cũng tựa như hiện tại y nhìn Môc Lương Tây, làm sao cũng không cách nào đem cô và nữ sinh mít ướt khóc đến nỗi mặt lem nhem vài năm trước đặt cùng một bàn cân. Nhân sinh quá đỗi diệu kỳ, chỉ cần có cơ hội, thì một người có thể thay đổi nhanh đến nỗi khiến người ta chóng mặt.

Lục Diên Chiêu đứng trên ban công, vừa hút thuốc lại vừa giễu cợt chính mình. Y nói, Mộc Lương Tây biến thành như hôm nay, công lao của y là lớn nhất.

Y đâu phải nhà hảo tâm, từ trước đến giờ vẫn vậy, không mưu tính nhúng tay vào bất kì chuyện gì của Lạc Minh Khải, dù cho y quả thực muốn đối đầu với Lạc Minh Khải, để xem xem rốt cuộc ai lợi hại hơn ai. Nhưng y lười, nếu như không cần thiết thì tuyệt đối sẽ không tự đi rước phiền phức. Vì thế sau khi Mộc Lương Tây yêu cầu như vậy, y vẫn trưng ra cái bản mặt trơ trơ, không cự tuyệt. Nhưng trong lòng đang cười nhạo cô gái này quả thật ngốc không thể tưởng, chuyện vừa phức tạp lại còn liên lụy tùm lum như  thế, vậy mà cô lại đi cầu xin một kẻ xa lạ chẳng có quan hệ gì với cô giúp, thì người ta dựa vào cái gì phải giúp cô? Cuộc đời chứ có phải phim truyền hình đâu, ai bảo rằng một người lâm vào khốn cùng thì người khác phải cứu vớt?

Lục Diên Chiêu nhanh chóng ném Mộc Lương Tây vào một xó, định mặc kệ cô. Nhưng những nơi y có mặt, Mộc Lương Tây cũng xuất hiện, cho dù là lúc y đang “chim chuột” với gái gú…

Lục Diên Chiêu coi thường Mộc Lương Tây đến nỗi khiến mấy cô ả bốc lửa bên cạnh y còn cảm thấy không chấp nhận được, cười quở mắng y đúng chẳng có phong độ đàn ông tí nào, làm khó một cô gái nhỏ như thế. Bọn họ đều cho rằng Mộc Lương Tây bị y vứt bỏ, mới bình minh còn quấn quít bên y, còn Lục Diên Chiêu thì chắc do đang cáu cái gì đó mà không phát tiết được, nên không thèm quan tâm đến Mộc Lương Tây.

Cho đến một ngày, y mới nổi hứng đến đây. Nhưng cô cứ đi theo mình khắp nơi, nên sự hứng thú đó liền chuyển thành việc nên làm sao để “bơ” cô đi, sau đó thống khoái bay nhảy một ngày. Quái là, sau khi trở về lại phát hiện cô đứng dưới tàng cây ngô đồng bên dưới căn hộ của y.

Hôm đó Lục Diên Chiêu quẩy rất high như thường lệ, nhưng lúc quay về liền thấy bóng dáng quen thuộc kia. Cô tựa người vào thân cây, bàn tay không ngừng xoa vào nhau, miệng thở ra khói. Cô rất lạnh, trên cổ cũng chẳng mang khăn choàng, hé ra khuôn mặt nhợt nhạt. Bóng dáng gầy gò tựa như tờ giấy màu, đang thuận theo gió lạnh năm nay mà lay động. Đầu óc y ớn lạnh vài giây, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại tiêu sái đi tới trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu nhìn y, khóe môi cong thành nụ cười.

Sắc mặt của cô trắng bệch, nhìn giống hệt như lúc vừa rồi y còn chưa đi đến.

“Mộc Lương Tây, tôi thấy bắt đầu vui rồi nhé. Nhưng điều kiện đầu tiên là cô phải kham nổi vị trí tôi giao cho cô.”

Đúng vậy, y lại muốn bày ra trò bịp khác. Khi dạy dỗ một học sinh thông minh hiếu học, nếu học sinh này mà thành tài, thì người thầy chẳng có gì đáng để ca tụng, vì học sinh này vốn dĩ thông minh. Nhưng giáo dục một người học sinh nhát gan trì trệ còn hạn hẹp không tả nổi thì, nếu thành công, tất cả đó đều là công lao của người thầy này.

Bắt đầu từ ngày đó, mọi việc của Mộc Lương Tây, đều do Lục Diên Chiêu sắp đặt.

Y dạy cô cách nhận biết đủ loại bảng biểu, còn cả phân tích các bảng số liệu, tất cả những gì y học được, đều dạy lại cho cô “học trò” nhỏ này. Tính tình y không tốt, số lần cô bị y mắng không chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần như thế cô đều lặng lẽ trốn đi mà khóc. Mỗi ngày lúc y kiểm tra lại kiến thức của cô, có thể nhìn thấy trên bề mặt tài liệu tham khảo có vết lệ đọng lại.

Mà quả thật Lục Diên Chiêu cũng không phải người thầy tốt, một người thầy tốt sẽ không vì tung tăng bay nhảy ở bên ngoài chưa đã đời, mà quay về nổi đóa với học trò của mình.

Mỗi lần Mộc Lương Tây bắt đầu trốn tránh về mặt tâm lý, cự tuyệt những lúc y bắt cô đọc tư liệu, y cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô, “Mộc Lương Tây, cô cứ tiếp tục chùn bước nữa đi, chờ chút nữa để Thịnh Á ăn tươi nuốt sống Mộc Thị luôn. Vẫn là câu nói ấy, những hành động của một kẻ hèn nhát chẳng khác nào tự mình trừng phạt mình, cô suy nghĩ thấu đáo đi.”

Y khỏi cần nhìn mặt cô thì y cũng biết, chắc chắn cô lại đang khóc rồi.

Từ lúc đầu bài xích, cô dần bắt đầu tiếp nhận, rồi đến mức thuần thục nhuần nhuyễn. Thậm chí cô ngày đêm học tập, những chỗ không hiểu, mỗi khi thaỏ luận cùng với y, ngay cả khi y đã ngủ rồi, cô cũng sẽ chẳng thèm bận tâm gì mà chạy đến phòng y, kéo y dậy để hỏi tường tận.

Trong một khoảng thời gian nào đó, Mộc Lương Tây và Lục Diên Chiêu đều ở chung một chỗ. Mỗi ngày đưa ra đủ loại giả thiết về khủng hoảng tài chính, tìm kiếm phương pháp giải quyết, không ngừng đặt giả thiết, không ngừng nghĩ ra cách giải quyết. Lục Diên Chiêu đưa cho cô mấy tài liệu về các doanh nghiệp đã phá sản vì kinh doanh thua lỗ gần đây, bảo cô tìm ra nguyên nhân, cũng thông qua đó tìm ra biện pháp hữu hiệu nhất để thay đổi tình hình.

Từ từ, Lục Diên Chiêu tận dụng các mối quan hệ của mình, để Mộc Lương Tây tiếp xúc với vài bài thực nghiệm quy mô lớn. Y biết, bên trong trường học nổi tiếng, trước khi học sinh tốt ngiệp đều phải làm một bài thực nghiệm. Bài thực nghiệm này không phải lấy thành công làm tiêu chuẩn, mà là xem xét phản ứng của các học sinh khi gặp sự cố, các hồ sơ được đề cập đến, đều là hồ sợ thật về các công ty, doanh nghiệp gần đây, khiến cho đám học sinh lao đao một phen…

Sau khi Mộc Lương Tây đã quen thuộc với một vài hồ sơ tài chính thực tiễn, Lục Diên Chiêu đưa Mộc Lương Tây theo tham gia một số buổi gặp gỡ, giới thiệu cho cô vài vị có máu mặt trong giới tài chính. Sau đó y sẽ lặn mất tăm, để Mộc Lương Tây tự thân vận động đi học hỏi làm sao để đạt được nguồn lợi mà mình mong muốn.

Lục Diên Chiêu bỏ xó không đếm xỉa đến Mộc Lương Tây mấy tháng như thế, y vẫn quen thuộc với lối sống buông thả thường ngày, sau đó lại đi khảo sát việc học hỏi của Mộc Lương Tây.

Lục Diên Chiêu từng ngầm kinh hãi, từ sau khi cô chậm rãi bước ra ngoài, rất nhiều việc này nọ đều không cần y đề cập hay nhắc nhở gì, bản thân cô vừa nghe đã hiểu ngay. Đã không còn là con nhỏ mà y cho rằng trời sinh vô cùng ngu si dốt nát rồi.

Nhưng cô vẫn có nhược điểm, đó là không đủ tàn nhẫn. Trên thương trường, nếu bạn không đủ nhẫn tâm, người khác sẽ không ca ngợi bạn lương thiện, chỉ có bị họ cho là nhu nhược dễ bắt nạt mà thôi.

Về phương diện này, Mộc Lương Tây là một người đầy lòng nhân ái. Nếu trong công ty có nhân viên kỳ cựu cao tuổi, cho dù người đó không phù hợp với chức vụ họ đang đảm nhiệm, cô vẫn cứ cho rằng người ta đáng thương, liền giữ đối phương lại. Còn đối với người biển thủ tiền bạc, khi biết được do họ không thể trả nổi tiền thuê nhà, cô cũng thà rằng tự mình chịu thiệt… Cái tính cách này của cô, sau khi bị Lục Diên Chiêu mắng mấy lần, vẫn sửa không được.

***

Lục Diên Chiêu mang về rất nhiều động vật tàn tật, động vật bệnh nan y, hoặc là động vật bị người ta móc mất mắt, tay chân đã bị cắt đứt, những con vật nhỏ này phát ra tiếng kêu hự hự đầy thảm thiết.

Lục Diên Chiêu lấy con dao nhỏ ra, buộc cô tự tay vẽ nên dấu chấm hết cho sinh mệnh của những con vật này.

Đây là môn học gian nan nhất, bởi vì Mộc Lương Tây lại khôi phục tình trạng như ban đầu, tự nhốt mình trong phòng, ngày qua ngày không ngừng khóc thút thít.

Cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, cô tựa hồ như biến thành một Mộc Lương Tây khác mà y không hề quen biết.

Trong trí nhớ của Lục Diên Chiêu, dường như là bắt đầu từ ngày nào đó. Cô bị y đẩy mạnh vào trong một cái lồng sắt, bên trong lồng sắt có một con bò. Lục Diên Chiêu bảo cô giết chết con bò đó, nếu không thì đừng đi ra. Lục Diên Chiêu cũng chỉ là phát cáu vì cô vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, chỉ muốn dọa cô một chút.

Y ngồi ở phía trước, quan sát hành động của cô

Cô ngồi ở trong lồng, chỗ cô chọn là một góc khuất trong lồng sắt, cô chỉ ngồi thu lu một đống, vùi mặt vào đầu gối. Lục Diên Chiêu không biết có phải cô đang khóc hay không, bởi vì cơ thể cô vẫn chưa run rẩy. Cô chỉ trầm mặc ngồi đấy, ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên.

Cái động tác quải gở này vẫn duy trì một ngày một đêm. Cô không khóc, cũng chẳng la hét để được ra ngoài, vẫn giữ nguyên động tác kia. Điều này khiến Lục Diên Chiêu bắt đầu lo lắng về tình trạng của cô. Nhưng Mộc Lương Tây chợt di chuyển, cô ngẩn đầu lên, cầm lấy con dao đặt cách cô không bao xa.

Một nhát, cô đâm về phía yếu đuối nhất trên cơ thể con bò, một nhát trí mạng.

Dao trên tay cô, dính đầy máu. Nhưng trong ánh mắt cô, không có lấy một chút hối hận.

Nếu không có khả năng trốn trong tháp ngà để yếu đuối mãi, vậy thì chỉ có thể tự biến mình trở thành một chiến sĩ kiên cường, bảo vệ những người mình muốn bảo vệ.

Mộc Lương Tây từ trong lồng sắt đi ra, trên cơ thể cô, trên tay, trên mặt, khắp mọi nơi đều dính đầy máu, nhưng động tác của cô vừa nhanh chóng vừa quyết đoán, không mảy may chút hối hận nào. Thậm chí cô còn cười với Lục Diên Chiêu

Nụ cười kia, cả đời Lục Diên Chiêu cũng sẽ không quên. Cười đến mức lãnh đạm như vậy, không có bất kỳ tạp chất nào. Dường như vẫn đơn thuần như thế, chỉ là trong đơn thuần lộ ra lãnh ý.

Y nghĩ, cô đã trở nên khác trước, rốt cuộc cũng đã khác trước rồi. Vừa vui sướng, song lại có chút rầu rĩ.

Mộc Lương Tây trở nên độc lập mà có chủ kiến. Rất nhiều việc, cô vẫn thương lượng với y như cũ, nhưng cũng có rất nhiều việc, ngay cả cô đang làm gì y cũng chẳng rõ lắm. Cô biết một số nhà tài chính mà ngay cả Lục Diên Chiêu còn không biết, thậm chí quan hệ của Mộc Lương Tây và bọn họ cũng không tồi, cô làm một vài vụ đầu tư lớn nhỏ, cô cũng không phân tích sổ sách mỗi ngày giống người khác mà cứ đầu tư. Cô chỉ muốn tìm mọi cách để biết được ông trùm tài chính hiện nay cảm thấy hứng thú với ngành nghề nào, có ra tay hay không, một khi ra tay, người khác mua cái gì, cô liền mua cái đó.

Về sau, bỗng nhiên một ngày nọ, cô nới với y, “Tôi muốn về nước.”

“Cô muốn làm gì?” Lục Diên Chiêu bình tĩnh chăm chú nhìn cô.

“Lúc trước Lạc Minh Khải đã cho người điều tra tin tức của tôi, như vậy hẳn là anh ta đã định động tay vào Mộc thị rồi.”

“Thì cô đi trước hắn một bước…”

Lương Tây lắc đầu, “Tôi chờ anh ta chủ động xuất hiện trước mặt tôi.”

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có chút việc bận nên cập nhật trễ, thật ngại quá.

Lời editor: Biết nói sao nhỉ? Chương gần đây nhất đã từ 5 tháng trước, mình vô cùng xin lỗi các độc giả vì sự chậm trễ này. Phần vì mình đã nhập học, phần cũng vì thời gian qua mình không có hứng làm. Nhưng bây giờ mình đã trở lại, đây là bộ truyện đầu tiên mình edit và cũng là bộ truyện mình yêu thích của Lục Xu, nên mình sẽ không drop nó đâu, các bạn đừng lo lắng nha.

Còn về tiến độ, mình không chắc là sẽ nhanh tằng tằng được, nên tạm thời có lẽ là 2 chương/ tuần nhé. Mọi người thương mình thì nhớ ghé qua ủng hộ nha ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.