Thời Hạn Săn Thú

Chương 22: Mày xứng sao?




Editor: Hernameisgorgeous  

Beta: Ichikazumi + Viio

***

Dưới sự bày mưu tính kế của Lạc Minh Khải, Hạ Niệm Ý và Hướng Kiệt âm thầm điều tra người của phòng Tứ một phen nhưng không tìm được kẻ khả nghi nào cả, còn về đông đảo nhân viên trong công ty thì việc điều tra như vậy quá tốn thời gian và công sức, cũng không phải là không tra được, có điều hao phí quá nhiều thời gian so với hiệu quả đạt được, vì vậy Lạc Minh Khải liền ngưng việc tra xét lại, chẳng qua là tăng cao việc giữ bí mật của tất cả các thông tin về vụ việc.

Lạc Minh Khải đợi mấy ngày, thậm chí còn để ý cả động tĩnh ở nhà nhưng vẫn không tìm ra điều gì khác thường. Điều này làm cho anh bắt đầu hoài nghi phán đoán lúc trước, chẳng lẽ có người cố ý quấy nhiễu trong tầm mắt của anh sao. Từ trước đến nay anh luôn không thích sống trong u mê, lập tức gọi điện cho lão Tứ An Diệc Thành(1), nhưng không ai nhận máy. Qua miệng lão Thất mới biết được, trong khoảng thời gian này An Diệc Thành vẫn trong bệnh viện, liền chạy ngay đến bệnh viện.

Ban đầu việc thành lập bệnh viện tư nhân dành cho  Hoàng Thành là vì phòng bị trường hợp mấy người bọn họ bị thương, nhưng bệnh viện chiếm diện tích quá lớn, tiền lương của các nhân viên y tế cũng khá cao, vì vậy sau khi thương nghị bèn chia ra làm hai, một bộ phận vẫn giữ tính riêng tư chuyên phục vụ nội bộ Hoàng Thành, một bộ phận khác thì phục vụ cho tầng lớp thượng lưu của thành phố.

Lạc Minh Khải đi vào khu vực bên trong, nơi này phân định rất chính xác, khi chọn khoa nhi làm khoa chủ chốt, Lão Thất từng mỉm cười nói rằng, ngành này hoàn toàn vì anh Tư An Diệc Thành mới được tạo ra, bởi vì trong số các người bọn họ, chỉ mỗi An Diệc Thành là có con nhỏ.

Khi Lạc Minh Khải đến phòng bệnh, An Diệc Thành vừa dỗ An Minh Gia ngủ xong. An Diệc Thành nhìn chăm chú vào đứa con nhỏ đang nằm trong chiếc giường thiết kế đặc biệt dành cho trẻ em, bàn tay siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nó. Đứa bé mới chỉ hơn một tuổi, mặt mày thanh tú, làn da rất trắng, thật là một đứa trẻ xinh đẹp.

Hình ảnh này làm cho Lạc Minh Khải có phần không muốn quấy rầy, bởi cặp bố con kia trong vô hình lộ ra tình yêu thật nồng đậm. Sự tồn tại của đứa bé này vẫn luôn là niềm hiếu kỳ của mấy người bọn anh, bởi từ khi bọn anh biết An Diệc Thành thì anh ta đã mang theo đứa trẻ này. Thậm chí cũng vì đứa trẻ này mà trả giá vô cùng nghiệm trọng. An Minh Gia khi ra đời thì cơ thể đã suy yếu và có nhiều bệnh, rối loạn dinh dưỡng. An Diệc Thành vì đứa bé không thể không nghỉ học, không thể không làm đủ loại việc. Cho dù như vậy, vẫn không thể gom góp đủ tiền thuốc men cho An Minh Gia. Nếu không phải gặp được Cố Trường Dạ, e rằng hiện tại đứa bé này đã bệnh chết rồi… Nhưng ông trời đã không tàn nhẫn như vậy.

An Diệc Thành bỏ tay con trai vào trong chăn, lúc này mới ngoảnh đầu lại nhìn Lạc Minh Khải.

“Sao lại không cho tôi biết?” Lạc Minh Khải đi vào, bọn họ cũng chỉ có một đứa cháu trai này, hiển nhiên sẽ yêu thương bằng mọi giá. Anh đi đến bên chiếc giường nhỏ của An Minh Gia, nhìn thân thể ấy một lúc, không thể không cảm thán sinh mệnh vô cùng kỳ diệu.

“Lão Thất nói gần đây anh gặp phiền toái.” An Diệc Thành quan sát Lạc Minh Khải vài lần, “Anh gọi điện cho em à?”

Lạc Minh Khải hiểu, Lão Tứ biết mình chắc là có chuyện muốn nhờ anh ta, nhưng hiện tại anh không muốn làm phiền An Diệc Thành. Nhìn đứa cháu nhỏ của anh ngoan ngoan ngủ ở nơi này, không khỏi mỉm cười nói, “Không có việc gì.”

An Diệc Thành coi đứa con này như sinh mệnh của mình, bây giờ đứa nhỏ còn đang bệnh, anh làm sao có thể khiến cho Lão Tứ vì chuyện của mình mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Trong Hoàng Thành, An Diệc Thành được biết đến là người nhận được nhiều nguồn tin tức nhất. Một khi có chuyện gì, cũng đều do An Diệc Thành ra mặt nghe ngóng tình hình, có thể nói An Diệc Thành là tay thu thập tin tức tốt.

Không muốn làm cho Lão Tứ bận rộn cùng một lúc, bên cạnh đó Lạc Minh Khải đột nhiên có chút hứng thú, tuy muốn biết kẻ đang dán mắt sau lưng mình là ai nhưng nếu ngay lập tức đã có đáp án thì thật chẳng thú vị mấy, sự thú vị của một trò chơi là ở quá trình, không phải là kết cục.

An Diệc Thành nghi hoặc nhìn anh một cái, tựa hồ cũng không tin, nhưng tóm lại cũng nói gì thêm. Từ trước đến nay anh ta cũng không phải một người thích hỏi nhiều, ngay cả lòng hiếu kỳ cũng ít đến đáng thương.

Nhưng bản thân Lạc Minh Khải lại sinh ra vài phần xúc động, “Một mình chú chăm sóc Tiểu Gia khó tránh khỏi có phần chăm sóc không chu đáo, vẫn không nghĩ tới việc tìm mẹ của nó trở về à?”

Sự tò mò của Lạc Minh Khải đương nhiên không bằng với Lão Thất cố chấp. Lão Thất cả ngày đoán mò mẹ của con An Diệc Thành còn sống hay đã chết, hận không thể chui vào đầu An Diệc Thành xem bộ dạng mẹ của Tiểu Gia rốt cuộc trong như thế nào, tìm ra người phụ nữ khiến bọn họ rất tò mò kia. Lạc Minh Khải biết được sau khi An Diệc Thành bước vào Hoàng Thành liền làm việc với cường độ cao, thời gian săn sóc cho An Minh Gia tất nhiên sẽ giảm bớt. Hơn nữa An Diệc Thành đối với ân tình của người khác dành cho mình luôn nhớ rất kỹ, đối với Cố Trường Dạ tuyệt đối không hai lòng, dùng hành động thực tế để báo đáp.

An Diệc Thành cũng biết Lạc Minh Khải không phải loại người nhiều lời, hỏi như vậy là vì thật sự không hiểu, thân thể Minh Gia bình thường không được tốt, mấy tháng này còn gọi là tạm ổn, chứ thời gian trước anh ta còn sợ là mình sẽ mất đứa con này, việc như vậy đương nhiên anh ta không nghĩ quá nhiều về vấn đề tìm mẹ của đứa nhỏ, không khỏi cười cười nói, “Em tự nói với chính mình, nếu đời này em còn gặp lại cô ta, em nhất định sẽ không buông tha, còn nếu như không gặp…”

Lạc Minh Khải biết, nếu không gặp lại, vậy thì đời này là hữu duyên vô phận. Thế giới này nói lớn thì không lớn, hữu duyên chung quy vẫn có thể gặp. Thành phố này nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu không có duyên phận, cho dù ở cùng một khu phố nhỏ, có lẽ cả đời này cũng không thể gặp mặt.

Lạc Minh Khải gật đầu, ân cần hỏi An Diệc Thành vài câu về bệnh tình của Tiểu Gia, đem đồ chơi mới mua đưa cho An Diệc Thành, sau đó liền rời đi.

Khi anh đi đến cửa, ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy An Diệc Thành đang chuyên chú nhìn Tiểu Gia. Trong ánh mắt có cả lo âu và chút vui mừng, dường như vì Tiểu Gia mới khiến cho cuộc đời An Diệc Thành trở nên không giống với người khác, đó là một cảm giác rất đặc biệt, tựa như một cái lưới, người bên ngoài như thế nào cũng không vào được.

Bất chợt Lạc Minh Khải lại sinh ra vài phần cảm thán, nếu anh cùng Mộc Lương Tây có con, đứa nhỏ khi trưởng thành sẽ có bộ dạng gì nhỉ? Chính anh sẽ đối đãi giống như đứa bé kia? Sẽ giống lão Tứ coi nó là phần quan trọng nhất trong sinh mệnh mình ư?

Anh không hề nhận ra khóe miệng mình đã bất giác cong lên, dù ngay sau đó sắc mặt anh liền trầm lại, thậm chí còn hơi tức giận. Ý nghĩ vừa nãy trong đầu anh hoàn toàn không khống chế được, không hề có một giây suy xét. Nhưng dù cho có khả năng này, anh cũng biến nó thành không có khả năng, anh làm sao có thể cùng Mộc Lương Tây có em bé. Dù anh có tưởng tượng đi nữa, thì cũng phải tưởng tưởng là Hạ Niệm Ý, chứ không phải là Mộc Lương Tây… Lạc Minh Khải hơi nhếch môi, sắc mặt u ám tiêu sái đi ra ngoài, giả thiết khiến mình khó chịu vừa nãy nhanh chóng biến mất.

Mộc Lương Tây sau khi nhận được điện thoại của Nhâm Niệm liền ra khỏi nhà, đây vẫn là lần đầu tiên Nhâm Niệm liên lạc cho cô sau khi đã có được thiệp mời. Sau khi Lương Tây đến mới biết, ra là do Nhâm Niệm bây giờ đang rất bối rối không biết nên làm gì tiếp. Thì ra là tên Chu Gia Trạch mà Nhâm Niệm thích vì bị bạn gái cũ bỏ mà tự sa ngã, hơn nữa sự việc trở nên ồn ào, bây giờ Chu Gia Trạch đã vào bệnh viện. Nhâm Niệm cảm thấy mình rất nực cười, người đàn ông mình thích vì một người phụ nữ khác mà sa ngã, mình lại lựa chọn ở lại bên anh ta.

Mộc Lương Tây nghe Nhâm Niệm kể lại xong, bỏ lại một câu, “Không phải cậu đã có đáp án rồi sao?”

Nhâm Niệm hỏi Mộc Lương Tây có khinh thường cô không, có thấy trong chuyện tình cảm cô rất không tự trọng không, có thấy sự điên rồ của cô rất đáng bị đánh một trận không. Nhưng bất luận giả thuyết đó có như thế nào, Nhân Niệm đã xác định, cô sẽ chờ đợi bên cạnh Chu Gia Trạch, bất kể người khác sẽ nói cô ra sao. Nếu đã quyết định làm chuyện như vậy, cần gì phải do dự nữa?

Mộc Lương Tây đề nghị rất đơn giản, hãy cứ làm theo những gì mình nghĩ. Bạn gái cũ của Chu Gia Trạch đã bỏ đi, bây giờ Chu Gia Trạch đang độc thân, việc này đối với Nhâm Niệm mà nói chính là một cơ hội. Huống chi Chu Gia Trạch đang bị thương, nếu lúc này Nhâm Niệm ở bên anh ta không rời, có khi còn có thể làm Chu Gia Trạch cảm động.

Chu Gia Trạch cùng bạn gái cũ đã chia tay, Nhâm Niệm bước vào căn bản không được tính là vi phạm đạo đức, thậm chí người khác còn phải cảm kích cô ấy vào lúc này vẫn cam nguyện ở lại bên cạnh Chu Gia Trạch. Trên đời này có biết bao người không có cơ hội ở bên cạnh người mình thích, săn sóc họ, yêu thương họ. Đã có một cơ hội như vậy, vì sao không nắm chặt lấy?

Mộc Lương Tây bây giờ còn nhớ rõ Nhâm Niệm nhìn mình bằng vẻ mặt không thể tin nổi, “Lương Tây, cậu… Hình như đã thay đổi.”

Trước kia Mộc Lương Tây làm sao có thể nói ra những lời như vậy, nếu gặp phải loại chuyện như này, hẳn sẽ nói là, “Cái này không ổn nha, người anh ta thích đâu phải cậu…”, “Thế này không đúng lý lắm”, nhưng hiện tại Mộc Lương Tây lại khiến cho Nhâm Niệm phải nắm chắc, cho dù trong lòng người đàn ông kia cất giấu một cô gái khác.

Lương Tây nghe xong rồi cũng chỉ cười cười, cô nói, ”Thế giới này vốn chính là bất công, bất công và bất hạnh mới là tình trạng bình thường. Một khi đã như vậy, thì việc gì phải đứng tại chỗ chờ hạnh phúc tới? Muốn đạt được thì mình sẽ phải học cách tranh đoạt, cái loại người kiêu hãnh coi thường việc tranh giành đến thế, thì đi mà giữ cái niềm kiêu hãnh của họ cả đời đi!”

Cho đến cuối cùng, Mộc Lương Tây còn có thể thấy trong mắt Nhâm Niệm loé lên sự kinh ngạc vô cùng, như vậy làm cho bản thân cô cũng có chút hoài nghi, chính mình thật sự lại trở nên làm cho người khác không thể nhận ra?

Luôn có người chỉ đứng nguyên một chỗ, chẳng làm gì cả, mang trên mình tư tưởng khinh thường và kiêu ngạo. Loại người như vậy dựa vào cái gì mà cho rằng hạnh phúc và may mắn sẽ dừng lại trên người họ? Tranh đoạt thứ mình muốn, như vậy thì có gì sai? Cô thật sự không biết là do loại quan điểm nào lại khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Sau khi tạm biệt Nhâm Niệm, Mộc Lương Tây không thể không thừa nhận cô rất hâm mộ Nhâm Niệm, chí ít còn có một cơ hội như vậy, đi giữ lấy người mình yêu, làm tan chảy trái tim đông lạnh của người đàn ông đó, mang theo vài phần hy vọng khi nghĩ đến ngày nào đó chính mình cũng có thể bước vào trong lòng của người đàn ông ấy. Rất nhiều người, có lẽ trong đời này ngay cả một cơ hội cũng đều không có, tựa như chính cô.

Khi Lạc Minh Khải trở lại Hoa Hồng Viên đã cảm thấy không thích hợp, suy nghĩ thật lâu mới phát hiện sau khi anh bấm còi xe, cô gái kia vẫn không xuất hiện.

Anh nhìn thoáng qua thảm cỏ, khuôn mặt bình tĩnh lái xe vào gara.

Anh vừa đẩy cửa ra, Tiểu Mỹ Nữ đã đến cắn ống quần anh. Lạc Minh Khải chau mày, chân vừa chuẩn bị dùng sức, đột nhiên nghĩ đến câu nói kia, “Về sau đối xử tốt với Tiểu Mỹ Nữ một chút, được không?” Vì vậy hạ chân xuống, không để ý đến con mèo này, hoàn toàn không hiểu nổi cô gái kia cưng chiều nó như vậy ở chỗ nào.

Thím Hoàng thấy anh, liền bước lên trên, “Thiếu gia.”

“Ừ?” Khuôn mặt anh nhẹ ngẩng lên.

“Cháu trai tôi ngã bệnh, tôi muốn quay về thăm nó, cho nên… Thực ra thiếu phu nhân sinh hoạt rất đơn giản, hoàn toàn không cần phải…” Thím Hoàng quan sát vẻ mặt Lạc Minh Khải.

Lạc Minh Khải biết ý tứ của thím ấy, Mộc Lương Tây vốn dĩ không cần người khác trông coi, “Biết rồi, đi đến chỗ lão Trương lãnh tiền.”

“Cảm ơn thiếu gia.” Thím Hoàng là người của anh, vì thế tất thảy mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của anh.

***

(1) An Diệc Thành là nam chính trong tác phẩm Đẹp nhất chính là yêu em của Lục Xu, còn được xuất bản với tên gọi “Chưa từng hẹn ước”, truyện thuộc series Hương vị tình yêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.