Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 254: Xuất ngoại (9)




Rống!

Đầu Khủng Ác thú cực lớn hoàn toàn lộ ra, trông không khác gì một hòn đảo khổng lồ, cái miệng cực rộng của nó mở ra rồi gầm lên một tiếng lớn làm sóng nước vung bắn lên trời.

"Tiếng gầm mạnh quá!."

Xích Phong hào tuy là Hoàng cấp chiến hạm, có thể ngăn cản công kích của sơ đẳng Chiến Hoàng, ngay cả trung đẳng Chiến Hoàng cũng đừng mong có thể phá vỡ vòng phòng ngự của Xích Phong hào trong thời gian ngắn, thế nhưng sóng âm từ tiếng hét của Khủng Ác thú lại có thể làm cho Xích Phong hào bị chấn động không thôi, vòng phòng ngự màu đỏ nhạt của nó không ngừng bị vặn vẹo biến dạng, phát ra thanh âm “kẽo kẹt” nghe mà rợn người.

"Cút xuống cho ta."

Sau khi chủ pháo tích súc năng lượng hoàn tất, Xích Phong Đế vừa khẽ động ý niệm thì hai tia sáng màu đỏ hồng to lớn liền được phóng ra oanh kích vào đầu Khủng Ác thú. Vừa va chạm, tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, tuy không thấy được Khủng Ác thú có bị thương hay không, nhưng bất quá cái lực trùng kích cường đại kia cũng có thể khiến cho nó phải bị nhấn chìm vào đáy nước, bọt nước tóe lên trông hệt như phi kiếm, đập nện vào bên trên vòng phòng ngự của Xích Phong hào, gây ra rung động không ngớt.

Không chần chờ chút nào, Xích Phong Đế điều khiển Xích Phong hào bay vút về hướng tầng trời thấp. Ngạnh kháng cùng với một con Trung giai thủy quái, đó chẳng khác gì là “liều chết”, sự tình này nói như vậy cũng không ngoa chút nào, chiến lực của Trung giai thủy quái cũng không thua gì trung đẳng Hoàng giả, trong khi Sinh Mệnh lực của nó lại mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, vì vậy rất khó giết chết.

Đáng tiếc, Xích Phong Đế đã tính toán sai, Khủng Ác thú không phải “dễ chơi” như vậy.

Trong sương mù trắng xoá, một cái hắc ảnh cực lớn phá nước lao ra, phóng lên tận không trung.

“Phanh”, Xích Phong hào bị đập nện trúng một kích ngay trực diện, cuối cùng văng ngược trở lại mặt nước, trượt dài một đường và không ngớt “lăn lộn”.

Hắc Ảnh kia chính là cái đuôi của Khủng Ác thú, nó dài đến mấy trăm dặm, trên bề mặt che kín bởi từng tầng sừng nhọn trông như da cá sấu vậy.

Hưu!

Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ trong Xích Phong hào lướt ra ngoài, ngay lập tức “gọt” một kiếm về hướng con mắt của Khủng Ác thú.

Phốc!

Khủng Ác thú dù có cường thịnh trở lại thì cũng chỉ có thực lực trung đẳng Hoàng giả, chỉ có điều Sinh Mệnh lực của nó quá cường đại mà thôi. Người vừa ra tay kia chính là Diệp Trần, thoáng cái hắn đã thi triển ra Siếp Na Huy Hoàng, làm mở ra một cái lỗ máu sâu hoắm ngay tại mắt trái của Khủng Ác thú, không chỉ có vậy, vô số kiếm khí có dạng đinh ốc không ngừng thiết cắt, “xuy xuy” rung động.

Ngao!

Khủng Ác thú vô cùng đau đớn, không ngừng quẫy mạnh vào mặt nước Thiên Hà, lập tức, sương mù trắng xoá hệt như làn khói đặc bốc lên, đến mức đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Tuy vậy, Khủng Ác thú lại không bị ảnh hưởng bởi làn sương trắng kia, cái đuôi của nó phản kích chuẩn xác về phía Diệp Trần.

"Phiền toái thật!"

Diệp Trần nhíu mày, tại bên trong Thiên Hà, linh hồn lực của hắn đã bị sương mù hạn chế, chỉ có thể khuếch tán ra ngoài một phạm vi rất ngắn, đến khi cái đuôi gần đánh trúng mình thì hắn mới kịp phản ứng.

“Bang…” Phi Thiên kiếm quét ngang, Diệp Trần vững vàng đứng chống chọi cái đuôi Khủng Ác thú, thế nhưng vì lực đạo từ cái đuôi quá lớn nên hắn cũng không có biện pháp tiêu trừ, cả người Diệp Trần bị đập nện văng ngược vào trong dòng sông, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

"Đây là nước sông Thiên Hà sao, thật là lạnh như băng vậy!"

Ngay một sát na vừa tiến vào đáy nước Thiên Hà, phản ứng đầu tiên của Diệp Trần là lạnh, phản ứng thứ hai vẫn là lạnh, loại “lạnh” này không chỉ là trên thân thể, mà trên linh hồn cũng bị lạnh gần như “đóng băng”, tựa hồ ngay cả tư duy cũng đều muốn bị đông cứng, hơn nữa càng xuống sâu dưới đáy sông thì nhiệt độ càng bị thẳng tắp hạ thấp, thậm chí trên người Diệp Trần cũng bắt đầu đông kết ra những mảnh băng tinh màu trắng.

Nhưng điều làm cho Diệp Trần cảm thấy kỳ quái chính là, ánh mắt của mình lại không bị hạn chế dưới đáy nước Thiên Hà, Linh Hồn Lực tuy đã bị một tia hạn chế, nhưng lại không lớn như trên mặt sông, có thể dò xét cảnh tượng xung quanh đến hơn mấy vạn dặm, hắn cũng thấy được những loài thủy quái khác, căn cứ vào hình thể, chúng đều là Sơ giai thủy quái nên không tranh đoạt “thức ăn” cùng Khủng Ác thú, hơn nữa tại dưới đáy sông này, những con thủy quái có vẻ rất lười biếng, chúng bơi rất chậm, còn ánh mắt thì cũng rất tan rã.

"Quá lạnh rồi!"

Ước chừng lúc chìm đến độ sâu hơn 1000m, Diệp Trần bắt đầu không chịu nổi cái sự rét lạnh này, nếu lại tiếp tục nữa sẽ khó bảo toàn việc không bị đóng băng, lâm vào giấc ngủ say vĩnh hằng.

May mà thời điểm lúc này lực đạo kích đánh lên người cũng đã biến mất, Diệp Trần vận chuyển Chân Nguyên, hướng lên phía trên phóng đi, băng tinh bám trên người cũng nhao nhao bị nghiền nát, thoát rơi xuống dưới.

Oanh!

Cột nước bộc phát, Diệp Trần vọt ra.

Lao đến trước mặt hắn lúc này, như cũ vẫn là cái đuôi của Khủng Ác thú, Thiên Hà là địa bàn của thủy quái, chúng có thể nhẹ nhõm quan sát hành tung của mọi người đến đây, còn Diệp Trần thì lại không thể làm như vậy.

"Khai mở!"

Mi tâm liền lập loè Ngân Quang, Diệp Trần đã mở ra Linh Hồn Chi Nhãn.

Linh Hồn Chi Nhãn một khi được khai mở thì tình huống này sẽ tốt lên rất nhiều, ánh mắt đại khái có thể xuyên thấu khoảng cách hơn nghìn dặm, không đến mức phải “trợn trắng” mắt để quan sát. Phi Thiên kiếm lần nữa va chạm vào bên trên cái đuôi của Khủng Ác thú, còn Diệp Trần thì mượn lực rung động, cả người tựa như không có sức nặng mà bay lướt ngang ra ngoài mấy trăm dặm. Kế tiếp, không có chút gì do dự, Diệp Trần hướng phía bản thể Khủng Ác thú thi triển ra kiếm pháp mạnh nhất - Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm.

Gầmmmmm!

Phi Thiên kiếm lúc này trông như là một thanh Hỏa Thần Cự Kiếm, trảm kích một kiếm ra ngoài.

Kiếm quang vô cùng to lớn, có khi còn lớn hơn rất nhiều lần so với thân thể Khủng Ác thú. Căn bản, nó không còn né tránh kịp nữa, vì vậy mà trực tiếp bị lưu tinh kiếm quang bổ trúng thân thể.

Rầm rầm!

Máu tươi màu đen cũng dâng lên bộc phát, thân thể Khủng Ác thú cũng bị cắt mở hơn phân nửa, lộ ra nội tạng cùng máu tươi đều có màu đen, duy chỉ có cái nội đan kia là một viên cầu cực lớn có màu trắng, và cũng tinh khiết hệt như nước sông Thiên Hà vậy. Tuy bị trúng phải một kích trí mạng này nhưng rõ ràng Khủng Ác thú vẫn chưa chết, thân thể chỉ hơi trầm xuống rồi chìm vào đáy nước.

"Chạy đi đâu."

Diệp Trần há sẽ bỏ qua cho cơ hội bực này, Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm đã làm hao tổn của hắn một phần ba Kiếm Nguyên, ngược lại nếu không có một chút thu hoạch nào thì đó là “bận rộn toi công” rồi.

Hít sâu một hơi, Diệp Trần lần nữa thi triển ra Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm, Kiếm Nguyên trong cơ thể lập tức bị mất đi một nửa.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay cả nước sông Thiên Hà cũng đều bị chém ra, thân thể Khủng Ác thú thoáng cái đã bị chia cắt làm bốn khối, cuồng bạo tận thế kiếm khí tàn sát bừa bãi mang theo lực phá hoại cực lớn, không ngừng giảo sát sinh cơ của Khủng Ác thú.

Vùng vẫy được một lát, Khủng Ác thú rốt cục đã triệt để tử vong, phiêu phù ở bên trên mặt nước sông, máu tươi màu đen của nó nhuộm đen cả một mảng lớn nước sông.

Mũi chân nhẹ nhàng đáp xuống, Diệp Trần rơi vào trên người Khủng Ác thú rồi khẽ vẫy tay, một quả nội đan to như một cái núi nhỏ màu trắng bay tới, lúc đến tay thì viên nội đan đã thu nhỏ lại chỉ còn chừng chiếc bát to, không ngừng kích động ra vầng sáng màu trắng cực mạnh, nguyên khí bành trướng.

Nội đan của trung giai thủy quái có giá trị là 1 tỷ Nguyên thạch, không sai biệt lắm có thể giúp cho Diệp Trần bồi bổ đầy ba lượt Kiếm Nguyên, đương nhiên, bản thân Diệp Trần cũng phải chịu tổn thất hai phần ba Kiếm Nguyên rồi.

Lúc ly khai, Diệp Trần lại phát hiện mấy chục con Sơ giai thủy quái vọt lên, tranh đoạt thi thể Khủng Ác thú, cái đám máu tươi màu đen kia đối với bọn chúng mà nói tựa hồ cũng là chất bổ dưỡng nên điên cuồng tranh đoạt, chỉ chốc lát sau công phu, thân thể khổng lồ như một ngọn núi của Khủng Ác thú đã bị tranh đoạt không còn chút nào, mặt ngoài nước sông cũng khôi phục về màu trắng, không tồn tại một tia tạp chất nào.

Lộ ra một tia suy tư, Diệp Trần cũng không đi giết bọn chúng, sương mù tại đây đã quá nồng đậm rồi, nếu hắn không đi ngay, hội sẽ “càng lún càng sâu” đấy, hơn nữa ẩn ẩn còn có một cỗ khí tức kinh khủng đang xâm nhập tới đây.

"Diệp Trần, cái con Khủng Ác thú kia thế nào?"

Gặp Diệp Trần trở lại Xích Phong hào, Xích Phong Đế dò hỏi.

"Chết rồi!"

Diệp Trần lấy ra viên nội đan của Khủng Ác thú.

"Trung giai nội đan, đích thật là chết rồi, thật lợi hại, ngươi vừa tiến một bước vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì đã có thực lực chống lại cao đẳng Hoàng giả rồi, nói không chừng trải qua thêm một ít năm nữa, khi ngươi tiến vào Bát trọng thiên, tựu sẽ là tồn tại vô địch dưới Chí Tôn đấy." Xích Phong Đế nhếch lên ngón tay cái tán thưởng, cảnh giới của hắn tuy là Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, nhưng luận về thực lực thì xa xa không bằng Diệp Trần, tựu cũng chỉ tương đương với trung đẳng Hoàng giả bình thường mà thôi.

Sau khi Xích Phong hào rời đi một thời gian ngắn, một cái đầu thủy quái càng lớn hơn xông ra, con mắt của nó lớn hơn rất nhiều so với Khủng Ác thú, trong khi thân thể thì vẫn hoàn toàn giấu ở trong nước sông.

...

Thời gian trôi qua giống như nước sông Thiên Hà vậy, bất tri bất giác đã hai năm qua đi.

Trong một năm gần đây, mọi người không tìm được bất kỳ hòn đảo Thiên Hà nào, hòn đảo tại Thiên Hà là thứ thập phần hiếm thấy, không phải dễ dàng có thể nhìn thấy như vậy. Ngược lại, số lượng Sơ giai trong nội đan thu thập được cũng không ít, chung quy có chút ít vẫn còn hơn không.

Cũng trong một ngày này, tại một nơi cách năm người rất xa, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy được một hòn đảo.

"Là hòn đảo."

Hỏa Tước Đế cùng Tuyết Không Đế kinh hỉ nói.

Sắc mặt Thạch Nhân Đế lóe lên nét vui mừng rồi biến mất, cười khổ nói: "Đó là hòn đảo đã qua cải tạo rồi, dùng để giao dịch, đi lên xem một chút cũng không sao, nói không chừng có thể đổi chác được vài thứ tốt đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.