Translator: Nguyetmai
Lâm Châu nâng quả trứng Pokemon lên, nhìn ngang nhìn dọc một hồi cũng không nhìn ra được gì.
Trứng Pokemon, tuy to nhỏ khác nhau nhưng ngoài kích cỡ ra thì không có nhiều đặc điểm, độ tương đồng rất cao.
Chỉ có tận mắt chứng kiến quá trình nhân giống, biết rõ do con Pokemon nào sinh ra mới có thể chắc chắn một trăm phần trăm chủng loại của chúng.
Nếu không, trước khi Pokemon nở ra, chỉ nhìn từ bên ngoài sẽ rất khó để đoán được bên trong là loại Pokemon nào.
Chỉ có giám định viên thông qua máy móc chuyên nghiệp hoặc Pokemon mới có thể giám định được, việc đó cũng giống như đá gốc của bí ngọc vậy.
Trứng Pokemon được bán ra chính thức đều có giấy chứng nhận do tổ chức giám định chuyên nghiệp cấp, ghi rõ chủng loại Pokemon mới được phép buôn bán một cách hợp pháp.
Điều này là để ngăn chặn các con buôn phi pháp lừa dối người tiêu dùng, lấy trứng của Caterpie bán với giá của Rayquaza.
Có giấy giám định tiêu chuẩn hóa, tuy giá cả sẽ đắt hơn một chút, nhưng dù sao cũng có thể bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng.
Thậm chí một số giám định viên lão luyện hoặc thiết bị máy móc còn có thể giám định chính xác Pokemon bên trong trứng có tiềm năng và tư chất bẩm sinh gì.
Dù sao tư chất của mỗi cá nhân đều khác nhau.
Pokemon đó có khiếm khuyết bẩm sinh, hay sở hữu tài năng nổi trội đều có thể giám định ra khi còn ở trong trứng.
Tất nhiên, kiểu giám định này cũng chưa chắc đã chính xác hoàn toàn.
Việc này cũng giống như làm siêu âm, chỉ có thể nhìn một cách đại khái, vẫn phải chịu ảnh hưởng từ nhân tố kỹ thuật.
Có điều, Lâm Châu và Lâm Lam tham gia cuộc thi Xé Bảng Tên giành được chiến thắng nên nhận được phần thưởng là quả trứng Pokemon này, tất nhiên nó không có giấy chứng nhận giám định.
Chẳng qua phía ban tổ chức dùng mánh khóe nói đây là trứng Pokemon thần bí, còn về việc trứng Pokemon của chủng loại nào, có lẽ chỉ có họ mới biết.
Thế nhưng, Lâm Châu ngoài mặt vẫn im lặng như thường.
Chẳng phải chỉ là một quả trứng hay sao, không thể cứ co lại mãi được, kiểu gì cũng sẽ nở đúng không?
Lâm Châu khua tay, gọi Cáo Lửa đang luyện tập điều khiển một tầng Song Thuẫn vây quanh cơ thể thành một vòng tròn.
Cậu chỉ vào quả trứng Pokemon rồi nói:
"Dùng Future Sight nhìn xem Pokemon bên trong quả trứng này là gì."
Cáo Lửa chớp chớp đôi mắt to tròn, trên người hiện lên quầng sáng huỳnh quang màu tím, bàn chân nhỏ chạm lên người Lâm Châu.
Lâm Châu cảm nhận được cảm giác quen thuộc ập đến.
Đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, tầm mắt bị che phủ bởi ánh sáng trắng.
Cảnh tượng mờ ảo lướt qua trước mặt mình.
Tay cậu vẫn đang cầm điện thoại, thời gian hiển thị là ngày 20 tháng 06, cũng chính là một tuần sau.
Đây là cách mà Lâm Châu mới nghĩ ra.
Trong lúc sử dụng Future Sight để suy diễn, cậu sẽ chen vào một đại lượng biến thiên: Bản thân mình lúc đó đang xem thời gian!
Như vậy có thể xuất hiện một số vật đánh dấu thời gian trong cảnh tượng của suy diễn.
Cậu có thể dựa vào đây để biết một cách đại khái, sự việc trong cảnh tượng ấy sẽ xảy ra vào lúc nào.
Ví dụ, bây giờ cậu có thể thông qua thời gian trên điện thoại trong cảnh tượng để biết.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ quả trứng Pokemon này sẽ nở sau một tuần nữa!
Còn về con Pokemon được nở ra…
Lâm Châu vừa nhìn thấy đã giật giật khóe miệng.
Đây chính là quả trứng Pokemon thần bí mà ban tổ chức cuộc thi nói đó sao?
Thần bí hay không cậu không biết, nhưng ki bo kẹt xỉ thì chắc chắn luôn! Lâm Châu còn nghi ngờ quả trứng này liệu có phải do bọn họ mua từ Pinduoduo không.
Pokemon bên trong quả trứng này là một loại Pokemon bình thường nhất, phổ thông nhất, có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, hơn nữa giá cả còn cực kì rẻ mạt!
Ban tổ chức đúng là mặt dày, có thể mang loại Pokemon này ra làm giải thưởng, lại còn tự xưng là "Trứng Pokemon thần bí" nữa.
Có điều…
Nếu thực sự miễn cưỡng nhận xét thì con Pokemon trong quả trứng này hình như có chút đặc biệt so với đồng loại…
Lâm Châu cầm quả trứng Pokemon suy nghĩ.
Bỏ đi, cứ để cho Lâm Lam nuôi!
Rồng Điện được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của bố mẹ, suất nuôi dưỡng của Lâm Lam vừa hay có thể dùng.
Dù sao nuôi nó cũng không tốn công, cảm giác con Pokemon này rất hợp với chị ấy.
Chỉ có điều phải chuẩn bị trước một số thứ, vài hôm nữa đến chợ đồ cũ xem thử có tìm được bể cá cảnh nào không.
Lâm Châu tìm một chỗ để quả trứng Pokemon đó xuống rồi đi rửa tay ăn cơm.
Trên bàn ăn, Lâm Lam phấn khích nãy giờ vẫn chưa hết.
Mặt mày hớn hở nói lúc nãy khi đi lĩnh giải, cô nhìn thấy một minh tinh nào đó, một người nổi tiếng nào đó, bọn họ còn chào hỏi thân thiện, nắm tay cô nữa đó, bla bla…
Bộ dạng giống hệt một đứa trẻ trở về sau chuyến dạo chơi ngoại thành, luôn miệng kể về những thứ kỳ lạ lần đầu tiên mình nhìn thấy, huyên thuyên mãi không dừng lại được.
Lâm Châu nhìn vẻ hào hứng của Lâm Lam bèn nghĩ, sau này có nên đưa chị ấy ra ngoài chơi mỗi cuối tuần hay không?
Cuộc sống bình thường vốn chỉ có một đường hai điểm đến là nhà và công ty, sẽ ngột ngạt đến phát bệnh thần kinh mất.
Tuy đầu óc chị ấy không được bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng thử cấp cứu xem sao…
Sau bữa cơm tối.
Rồng Điện dọn dẹp phòng làm vệ sinh, Lâm Lam ôm quả trứng nằm dài trên ghế sofa xem tivi.
Lâm Châu ở trong phòng đọc sách học bài, Cáo Lửa đang rèn luyện Confusion và Song Thuẫn của mình.
Tất cả vẫn diễn ra như bình thường, không có gì khác so với mọi ngày, đây chính là cuộc sống hằng ngày của gia đình Lâm Châu.
Màn đêm dần buông xuống, sắc trời dần về khuya.
Lâm Lam xem tivi mệt rồi bèn trở về phòng ngủ. Lúc cô nằm trên giường ngủ, trong lòng vẫn ôm chặt quả trứng Pokemon không chịu bỏ ra.
Cũng may quả trứng kia đủ cứng rắn, nếu không dựa vào tướng ngủ bá đạo của Lâm Lam, có khi sáng sớm ngày mai vừa tỉnh dậy, nó chỉ còn một vũng lòng đỏ trứng.
Đến giờ Lâm Châu vẫn còn nhớ hồi cậu năm sáu tuổi, có lần ngủ chung giường với Lâm Lam.
Kết quả hôm sau thức dậy, Lâm Châu phát hiện mặt mũi mình tím tái sưng vù, đang nằm truyền nước trong bệnh viện, toàn thân chỗ nào cũng đau nhức ê ẩm.
Từ ngày đó trở đi, Lâm Châu sợ cô ấy thật rồi! Đây không phải là vấn đề tướng ngủ xấu nữa mà là giết người trong mơ!
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Rồng Điện rất có quy tắc, dọn dẹp nhà cửa xong, đeo kính lão đọc sách một lúc, đến mười giờ cũng đi nghỉ.
Còn hai con cú đêm Lâm Châu và Cáo Lửa, mỗi ngày đều phải học bài và luyện tập đến sau mười hai giờ mới đi ngủ.
Việc luyện tập của Cáo Lửa giờ không cần phụ thuộc vào thời gian nữa, gần như có thể tiến hành bất cứ lúc nào!
Lâm Châu phát hiện từ sau khi lượng thức ăn của nó nhiều lên, thể lực và tinh lực đã trở nên càng lúc càng dồi dào.
Mỗi ngày nó có thể sử dụng nguồn tinh lực gần như vô tận của bản thân để liên tục rèn luyện.
Lâm Châu lên mạng tìm kiếm một số thông tin, cũng đã vào phòng phát trực tiếp của Khoa Nguyên để trưng cầu ý kiến của một số huấn luyện viên.
Kết quả cuối cùng có được là:
Có thể Cáo Lửa đang sắp tiến gần đến điểm giới hạn của sự tiến hóa!
Tiến hóa là quá trình biến đổi thực lực của Pokemon.
Hay nói cách khác, đây là quá trình tăng cường sức mạnh.
Vào giai đoạn tiền biến đổi, lượng dinh dưỡng thu nạp sẽ nhiều hơn, nhu cầu về năng lượng cũng sẽ lớn hơn, đó là điều rất bình thường.
Trong giai đoạn này, tốt nhất nên đáp ứng đầy đủ nhu cầu về năng lượng cho Pokemon. Điều này có thể giúp ích rất nhiều đối với sự biến đổi chất của Pokemon sau khi tiến hóa!
Hiện giờ trong tay Lâm Châu có một khoản nhất định, tất nhiên sẽ cung cấp liên tục viên năng lượng cho cậu nhóc, bổ sung dinh dưỡng và tích lũy năng lượng.
Lại thêm một viên "Siêu linh số một" nữa đưa qua, nhìn Cáo Lửa ăn hết.
Lâm Châu khẽ đếm, đây đã là viên thứ năm trong ngày hôm nay, sức ăn lại tăng lên rồi…
Sau đó cậu tiếp tục đọc sách đến quá nửa đêm mới dừng.
Lâm Châu tắt đèn bàn đi, dụi dụi mắt, cảm thấy hơi khát.
Nhìn cốc nước đã uống hết, cậu đứng dậy định xuống bếp rót nước.
Mở cửa phòng ra, phòng khách không bật đèn tối đen như mực, Lâm Châu lần mò trong bóng tối, đang định đi về hướng nhà bếp.
"Lạch cạch."
Một tiếng động nhỏ nhưng đủ nghe thấy đột nhiên vang lên trong phòng khách.
Tuy tiếng động không lớn, nhưng trong buổi đêm yên tĩnh thế này đã đủ khiến Lâm Châu nhận ra.
Trong lòng Lâm Châu run rẩy, đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh dọc theo xương sống xộc thẳng lên trên!
Có thứ gì đó đang ở sau lưng mình?!
Lâm Châu hoảng sợ quay phắt người lại!
Chỉ nhìn thấy trong bóng tối trên sofa trong phòng khách, có một người không biết đã ngồi đó từ lúc nào…