Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 8




Đứng ở cửa nói chuyện xong, mấy người đưa Lục Thích vào trong nhà. Một bức tường đối diện cửa, trên tường viết “Đội cứu viện thái dương”, chữ nhỏ bên dưới “Sunrise Rescue”, logo đội là “SR” phối hợp với hình ảnh mặt trời vừa mọc. Tầng một là khu làm việc, chất đống giấy tờ, trên mặt đất để mấy túi đồ có dán logo “SR”, bức tường phía đông treo đống cờ thưởng. Dì Mã cười giới thiệu: “Số cờ thưởng này có một số là do cá nhân tặng, một số là đơn vị, bọn họ cũng giống như cậu Lục, cám ơn chúng tôi. Thực ra cũng không có gì, đối mặt với tai nạn, khó khăn, giúp đỡ đồng bào tổ quốc là chuyện nên làm.”

Lục Thích nhìn đống cờ thưởng, “Cứu nạn động đất, cùng chung hoạn nạn!”, “Hiến dâng vô tư, thái dương đầy tình người”, anh chỉ vào một cái ở phía sau nói: “Hiến dâng vô tư, thái dương đầy tình người, quả thực là như thế.”

Chung Bình mang hai chén trà đến, Cao Nam cám ơn nhận lấy, đến lượt Lục Thích, anh nói: “Để đó đi!” Dứt lời, lại đột nhiên thay đổi, “Đưa cho tôi.”

Chung Bình đưa cho anh. Lục Thích nhấp một ngụm trà, tiếp tục nghe dì Mã giới thiệu. Đội trưởng Hà cao to lực lưỡng, không giỏi nói chuyện, thỉnh thoảng mới chen vào mấy câu, đi đến trước một tấm bảng trắng, đội trưởng Hà mở miệng: “Trên đó viết kế hoạch huấn luyện của chúng tôi.”

Trên bảng viết kế hoạch huấn luyện trong hai tuần, chạy buổi sáng, cứu viện trong nước, đóng quân dã ngoại…, phía bên kia còn có một bảng, tình hình tháng 4 của SR đều ở trên đó, giống y như bản trên trang web. Lục Thích im lặng liếc qua, tiếp tục nghe đội trưởng Hà nói về chi tiết cứu viện trong nước. Một lát sau, nhóm đội viên lục tục tiến vào, nhóm sinh viên đi xe buýt cũng tới rồi. Dì Mã nhiệt tình nói: “Nếu cậu Lục có thời gian thì có thể tiếp tục ở lại thăm quan, xem chúng tôi thực hành trang bị cứu viện cho sinh viên, giải thích thêm nhiều điều, có lẽ sau này còn có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.”

Lục Thích thuận thế nói: “Vậy tôi cũng ở lại nghe một chút.”

Trước đây đến SR thăm quan đều là các em học sinh, lần này là sinh viên, đều là thành viên của các nhóm hoạt động ngoài trời trong trường. Chung Bình và nhóm đội viên dẫn bọn họ dạo qua một vòng tòa nhà, tầng một là khu làm việc, tầng hai ba là phòng để trang thiết bị và nghỉ ngơi, cuối cùng dẫn bọn họ đến sân huấn luyện ở đằng sau tòa nhà. Lục Thích đi theo nhóm người, lúc này Cao Nam mới có cơ hội hỏi: “Ông chủ, hôm đó là cô Chung cứu anh à?” “Ừ.” Lục Thích nói. Cao Nam nghiêng đầu: “Sao anh chưa từng nói?” “Có gì để nói chứ.” Lục Thích liếc bóng dáng đi đầu trong nhóm người, nói: “Rất đáng để khoe sao?” Diện tích sân huấn luyện không lớn, thứ nổi bật nhất là một bức tường leo, cao chừng năm sáu mét. Hôm nay không thực hành leo núi. Trên sân chất đống các loại thiết bị cứu viện, Chung Bình và một chàng trai khác trong đội phụ trách giới thiệu và thực hành. Chung Bình nói: “Có đủ loại thiết bị cứu viện, cứu viện vùng núi, hỏa hoạn, trong nước, mỗi loại cứu viện đều có trang bị riêng.”

Sinh viên nữ vây quanh nghe cô giới thiệu, Lục Thích đút tay vào trong túi đứng xa hơn một chút. “Đây là camera dưới nước, thăm dò sóng âm nanomet.” Chung Bình chỉ vào đống trang bị cứu viện trong nước, chậm rãi giới thiệu, “Nó giống như dây thừng cấp cứu, có hiệu quả phản quang, rất có lợi trong cứu viện ban đêm; hai áo cứu sinh, đây là áo khoác, đây là thắt lưng.”

Một sinh viên nữ hỏi: “Có thuyền cứu nạn không?” Chung Bình nói: “Có, nhưng hôm nay không chuẩn bị.”

Tiếp theo là một đống xẻng quân dụng, các loại cứu viện khẩn cấp, đèn, trang bị cứu viện động đất. Sinh viên nữ hỏi: “Chị từng tham gia cứu viện động đất chưa?” Chung Bình suy nghĩ, im lặng ba giây, mới lắc đầu: “Còn chưa, nhưng đội chị đã từng tham gia, nếu các em có hứng thú, để chị bảo bọn họ kể cho nghe.”

Sinh viên nữ tò mò: “Vừa nhìn thấy chị, em đã muốn hỏi, chị bao nhiêu tuổi, gia nhập SR bao lâu rồi? Không phải nói chưa tròn 25 sẽ không được gia nhập SR sao? Nhìn chị vẫn còn rất trẻ.” Lục Thích không biết khi nào đã đi tới chỗ đội sinh viên nữ, ngồi xổm xuống, trên tay cầm một chiếc xẻng quân dụng ngắm nghía. Chung Bình cười nói: “Hiện tại chị là đội viên chính thức, em đoán xem chị bao nhiêu tuổi?” Lục Thích đang nghịch xẻng quân dụng đột nhiên mở miệng: “Thế nào cũng phải hai lăm hai sáu, nghề nghiệp của cô ấy là xét nghiệm ADN.”

“Oa… ADN!”

“Vậy chị không phải làm pháp y, giúp cảnh sát phá án sao?” “Kể cho chúng em nghe một chút về vụ án giết người đi.”

Đề tài bị chệch hướng, Chung Bình bất mãn nhìn Lục Thích, Lục Thích cắn điếu thuốc chưa châm, hếch cằm với cô. Một lát sau, cuối cùng đã kéo được đề tài trở về. Chung Bình và đội viên nam cùng giảng giải về cứu viện vùng núi. Đội viên nam thay trang bị, Chung Bình giới thiệu: “Đây là trang bị chúng ta phải mang theo khi tham gia cứu viện vùng núi…”

“Sợi dây thừng dài khoảng năm mươi mét, có thể nhấc được trọng lượng lớn nhất là hai tấn. Các em xem này, đây là ròng rọc, đây là nút kéo lên, đây là nút hạ xuống…” Chung Bình thêm đồ trên người đội viên nam, lúc này trên người đối phương trang bị một đống đồ, bộ dáng có thể lên đường làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, “Master lock, oxtail, rock plug (*) đương nhiên không thể thiếu chính là mũ bảo hiểm, bất cứ lúc nào trước hết chúng ta cũng phải bảo đảm an toàn cho chính mình, sau đó mới có thể cứu được nạn nhân.” (*) Master lock

Oxtail:

Rock plug

Sinh viên nam hỏi: “Tất cả trang thiết bị này bao nhiêu tiền? Chúng ta tự bỏ tiền ra mua sao?” Đội viên nam liếc mắt, nói: “Không tính là đắt, nhưng cũng không rẻ, trang bị này khác với mọi người, mọi người chỉ tham gia hoạt động ngoài trời không cần mua những thứ này.”

“Mọi người có quỹ để mua những thứ này?” “Tất cả trang bị của chúng tôi, kinh phí đều đến từ hỗ trợ cá nhân và doanh nghiệp.”

Đột nhiên có người nói: “Vậy máy bay trực thăng thì sao? Tôi xem tin tức hai tuần trước các anh cứu một đám người Alice leo núi, sử dụng máy bay trực thăng, trước đó tôi muốn sờ vào trực thăng, kết quả chả thấy đâu.”

Đội viên nam nở nụ cười, Chung Bình nói: “Cũng có trực thăng, nhưng phân đội Nam Giang của chúng tôi không có, phân đội kia cũng là được nhân dân hỗ trợ.”

Bạn sinh viên tiếc nuối. Chung Bình gật đầu: “Cứu viện trên không mà không có trực thăng, đúng là buồn nhỉ,” cảm thán, “Nhưng cũng không đơn giản đâu.”

Lục Thích ôm cánh tay, không biết đang nghĩ gì. Giới thiệu xong hạng mục cuối cùng, giờ đến lúc thực hành, đây là điểm mạnh của Chung Bình, tất nhiên là cô ra tay. Cô biến mất một lát rồi xuất hiện trở lại, đứng trên đỉnh bức tường cao năm mét, đứng yên được buộc dây đeo an toàn, nhìn xuống phía dưới. Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn cô gái đưa lưng về phía mặt trời. Mười một giờ sáng là lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất, trở thành phông cảnh che chở phía sau Chung Bình. Tay phải để sau thắt lưng, tay trái nắm chặt dây thừng, xoay người, lưng thẳng, đầu gối thẳng, dáng người nhẹ nhàng, cô nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Đây là hạ xuống khẩn cấp, các sinh viên đều nóng lòng muốn thử. Lục Thích châm thuốc, nheo mắt lại rít thuốc, làm như không nhìn thấy hừ một tiếng. Chia làm mấy đội, nhóm đội viên hướng dẫn mọi người hạ xuống khẩn cấp. Đội trưởng Hà biết Lục Thích và Chung Bình quen nhau, cố ý phân Lục Thích cho cô, Chung Bình không suy nghĩ nhiều, nghiêm túc làm giáo viên hướng dẫn. Cô buộc dây an toàn trước, đứng dưới đất hướng dẫn. “Anh nhìn cẩn thận, tay trái ở phía trước, tay phải ở phía sau, tay phải khống chế tốc độ, tốc độ chậm lại, tay trái khống chế phương hướng, không cần nắm chặt, nắm hờ là được rồi.”

Dây thừng vòng ngang thắt lưng cô, giữ chặt cô, đồng phục màu vàng vừa người, càng mang lại sự khác lạ. Lục Thích quan sát một lát, nói: “Nghe cũng đơn giản đấy, để tôi thử xem.”<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->

Chung Bình dừng lại: “Tôi còn chưa nói xong.”

“Thực tiễn quan trọng hơn lý thuyết, cô có giảng một ngày một đêm cũng không bằng tôi tự mình thực hiện.” Chung Bình: “…”

Lục Thích cởi áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi màu xám và quần âu. Vóc dáng anh cao, dáng người cân đối, bình thường có lẽ ít vận động, bởi vậy không có cơ bắp, không có cảm giác khỏe mạnh cường tráng, chỉ có cảm giác bướng bỉnh, khinh thường, lười biếng, liều lĩnh. Tôi là duy nhất. Cực kì muốn đánh. Các sinh viên nữ còn chưa trải đời đều bị anh hấp dẫn, châu đầu ghé tai bàn tán. Chung Bình chả quan tâm, buộc dây thừng cho anh, giải thích điểm mấu chốt. Lần đầu tiên Lục Thích thử loại trang bị này, ngồi yên đeo dây an toàn, trên lưng và đùi đều có thắt lưng, hơi mất tự nhiên. Lục Thích ngắt lời Chung Bình đang giảng lý thuyết: “Ân nhân cứu mạng, nguyên lý quán tính gì đó không cần nói, nói điểm quan trọng đi.”

Chung Bình muốn phớt lờ anh, cô quan sát một chút, điều chỉnh tay Lục Thích, “Tay phải anh nắm ở chỗ này, đúng chính là chỗ này, rộng hay chật là do anh cảm nhận.”

Bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt lên mu bàn tay anh, lại giúp anh đặt các ngón tay, cơ thể Lục Thích hơi căng thẳng, cúi đầu, đối phương đang chuyên tâm nói chuyện, tóc mái che mất đuôi mắt, chạm vào lông mi cô, lông mi khẽ chớp chớp. Dài thật. Nói xong, dường như đang tự hỏi bước tiếp theo nên giải thích như thế nào, cô gãi cằm. Trên mu bàn tay hóa ra có bốn chỗ lõm. “… Tay trái đâu, không phải tôi vừa nói đừng nắm chặt sao, nắm chặt là hỏng đấy.”

Lục Thích dời tầm mắt, ừ một tiếng, bỏ tay trái ra. Cao Nam đứng cách đó không xa, thấy một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, chỉ cách một cái đầu, dần dần dựa vào gần hơn, anh ta cúi đầu, nhả viên kẹo cao su đang ăn ra. Cuối cùng đã đến phần thực hành, Chung Bình mang Lục Thích lên đỉnh tường. Từ dưới đi lên trên chỉ cảm thấy rất cao, từ trên nhìn xuống lại cảm thấy hoảng hồn, theo bản năng Lục Thích lui về phía sau mấy bước, nhăn mặt cau mày, điều chỉnh tâm trạng cho tốt, lại tiến lên hai bước, cách rìa tường ngày càng gần. Chung Bình kéo anh: “Đợi một lát, anh làm gì vậy.” Lục Thích nói: “Sợ cái gì, không rơi được đâu.”

Chung Bình đưa cho anh mũ bảo hiểm và găng tay: “Đeo vào.”

Lục Thích đeo từng thứ một, lại nghe Chung Bình giảng giải lần nữa: “Nhớ kỹ, thực sự không cần sợ hãi, phía dưới có lót đệm, đội viên của tôi ở bên dưới bảo vệ.”

Lục Thích nghe thấy bốn chữ “Không cần sợ hãi”, liếc cô một cái. Dựa theo hướng dẫn của Chung Bình, Lục Thích học theo bộ dáng cô, xoay lưng, tay trái để lên phía trước, tay phải để phía sau, ngẩng đầu, đối mặt với ánh sáng rực rỡ. Anh đột nhiên nhìn về phía Chung Bình: “Cô rơi từ trực thăng xuống cũng là như vậy?” Chung Bình sửng sốt, lắc đầu: “Không giống nhau, hạ xuống khẩn cấp từ trực thăng chỉ cần một sợi dây thừng là được, anh không nên thử nghiệm tùy tiện. Lần hạ xuống khẩn cấp này anh đã nhớ rõ nội dung quan trọng chưa, tụt vài cái đi.”

Lục Thích cười, không trả lời cô, xác định vị trí, anh vẫy tay, nhảy xuống. Anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh đứng trên bức tường cao năm mét nhảy xuống, lưng thẳng, bên tai vang lên tiếng của Chung Bình, tay phải khống chế tốc độ, tay trái nắm hờ, vèo một cái, anh rớt từ trên cao xuống. “Oa…” Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía. Tim vẫn còn đập thình thịch, mạo hiểm kích thích. Lục Thích ngẩng đầu, trên bầu trời, Chung Bình đứng trên cao nhìn xuống phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.