Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 41




Dưới lều lót một lớp nhôm mỏng chống ẩm và chiếc chiếu nhỏ, dựa theo sở thích của mình, Chung Bình sắp xếp nơi này rất thoải mái, khi nằm xuống, lưng cũng không bị đau.

Cô chưa kịp nói câu nào, miệng đã bị che kín, người phía trên ép cô không thể nhúc nhích.

Lục Thích sợ cô bị đập đầu, tay còn đỡ đầu cô, tay kia thì nâng cằm cô lên, thỏa thích say mê. Trên cánh tay bị đẩy mấy cái, anh thuận thế bắt lấy, ấn sang bên cạnh.

Đầu lưỡi quấy phá trong miệng, Chung Bình nghẹn ngào, mở mắt ra thì khuôn mặt anh phóng đại trước mắt, nhắm mắt vào thì âm thanh này càng thêm thiêu đốt người.

Cơ thể của hai người có sự chênh lệch lớn, Chung Bình như bị cả tòa núi đè lên, hít thở khó khăn. Đột nhiên nhớ tới lời nói trước đó của Mại Mại, "Tớ thế này mà gọi là nặng á, sao bằng được ông chủ Lục, đến lúc đó không phải cậu bị anh ta ép chết sao."

Lục Thích rút tay từ sau đầu cô ra, vừa hôn sâu vừa vuốt tóc cô, cơ thể không tự chủ được hơi nâng lên.

Chung Bình tìm được cơ hội, đẩy bả vai anh, dùng sức quay đầu đi, "Nặng!"

Lục Thích ngừng lại, quỳ gối, tiếp tục đuổi theo cô, Chung Bình thở hổn hển, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua đỉnh lều, đột nhiên ý thức được gì đó, che mặt mình nói: "Bóng!"

Ánh mắt Lục Thích vẫn dính vào miệng Chung Bình, hỏi có lệ: "Bóng gì?"

"Hình chiếu trên lều, bên ngoài nhìn được!" Chung Bình đẩy anh, “Anh mau đứng lên!"

Lục Thích đứng lên nhìn, quét xung quanh lều một vòng, cuối cùng vươn tay ra, "cạch" một tiếng.

Trong lều tối thui.

Đêm dài yên tĩnh, phần lớn mọi người đã nghỉ ngơi, chỉ còn có mấy người đi dạo bên ngoài.

Mại Mại ngồi trên ghế hút thuốc, ngửa đầu nhìn trời, chọc người bên cạnh: "Này, có sao kìa."

"Ở đâu?" Từ Điển ngẩng đầu, nhìn mấy ánh sáng nho nhỏ, "Có thật, ngày mai có thể thấy được mặt trời sao?"

"Ai biết." Mại Mại tiện tay bắn tàn thuốc.

Từ Điển nhìn cô: "Cô cũng hút ít thôi, chưa thấy người phụ nữ nào nghiện thuốc lá nặng như cô."

"Anh quản được à!" Nói xong, lấy bao thuốc ra, chia một điếu cho anh ta.

Từ Điển nhận lấy, Mại Mại châm thuốc cho anh ta, "Tôi thấy phiền quá đấy. SR quy định không cho uống rượu, còn không cho phép tôi hút thuốc giải sầu à!"

"Cô phiền gì chứ?"

"Cái gì cũng phiền hết, anh không hiểu sao?"

Từ Điển gạt kính mắt, "Có gì mà không hiểu chứ, con người chỉ có mấy thứ phiền muộn, học hành, sự nghiệp, tiền bạc, tình cảm, cô đã sắp tuổi ba mươi rồi, có cả đống tiền, có phiền cũng chỉ là vì đàn ông, thiếu đàn ông à?"

"Cút đi..." Mại Mại đá anh ta một cái, "Ai nói tôi ba mươi chứ? Tôi mới có hai chín, anh phải nhớ cho rõ!"

Từ Điển không tránh, bị đá trúng ống quần, than thở: "Cô không bắt đúng trọng điểm rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi đang thèm khát đàn ông đấy, anh hiểu phụ nữ quá."

Từ Điển lại nói đùa với cô ấy: "Nơi này có thế thiếu gì chứ không thiếu đàn ông, cô chỉ bừa một lều, tôi đi bắt giúp cô."

Mại Mại cãi lại: "Cần gì bỏ gần tìm xa, tôi giơ tay ra là có thể kéo một cái."

"Hả?" Từ Điển ngậm thuốc, khó hiểu nhìn cô.

Mại Mại khinh thường, "Khó đào tạo..." Lời còn chưa nói hết, cô ấy đột nhiên sửng sốt.

Từ Điển nhìn theo tầm mắt của cô ấy.

Cách hơi xa, không biết có phải do hoa mắt không, trên đỉnh lều có hình chiếu kì quái, còn chưa thấy rõ, ngọn đèn bên trong đột nhiên tắt ngóm, hình chiếu biến mất, trong lều đột nhiên yên lặng.

"... Shit!" Mại Mại chả quan tâm tàn thuốc có làm phỏng tay hay không, chỉ về phía lều, nghẹn họng nhìn trân trối, "Khẩu vị nặng như vậy... con bé này che giấu quá kĩ." "Chậc chậc" hai tiếng, lắc đầu cảm thán.

Từ Điển giúp cô để điếu thuốc xuống, nhắc nhở: "Cô nói nhỏ một chút, đừng làm phiền đến người khác."

Mại Mại hoàn hồn, ngậm miệng lại, đột nhiên nhìn về phía ngón tay, lại lườm Từ Điển.

Từ Điển không chú ý tới sự kì lạ của cô ấy, thản nhiên nói: "Vẫn nên nhanh chóng trở về đi, coi như chúng ta chưa nhìn thấy gì."

Mại Mại: "..."

Trong lều tối đen, đột nhiên không ai nhìn thấy ai.

Lục Thích nằm xuống nửa người, ôm Chung Bình sát vào người, "Được rồi, không còn thấy bóng gì nữa."

"Anh... Á..."

Cho dù Chung Bình mở mắt hay nhắm mắt đều nghe thấy âm thanh thiêu đốt người này.

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, ôm cổ Lục Thích, không biết khiến anh xúc động dây thần kinh nào, sau khi anh ngừng một chút, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Áo phông từ từ kéo lên trên, bàn tay luồn vào trong, Chung Bình hơi run rẩy, xoay sang bên cạnh.

Lục Thích chỉ mất một chút sức đã khống chế được cô.

Eo cô mềm đến kinh người, hơi thở của Lục Thích không còn ổn định, ngày càng kích động. Chung Bình ghé vào lỗ tai anh khẽ gọi: "Lục Thích! Lục Thích!"

Lục Thích ôm chặt lấy cô, ngậm vành tai cô, không tự chủ được cọ xát cô.

Chung Bình cứng đờ.

Muốn bùng nổ!

Cô dùng sức đẩy ra, nhưng không đẩy được, khẽ gọi thì người bên trên đáp lại bằng cách hôn miệng cô.

Chung Bình thở dốc, khẽ cắn môi, cơ thể căng thẳng, dùng sức trở mình.

"Rầm..." trời đất quay cuồng, hai người đổi vị trí, Chung Bình nằm trên người Lục Thích.

Chung Bình thở không ra hơi cảnh cáo: "Anh đừng xằng bậy."

Lục Thích im lặng, ngực vẫn còn nhấp nhô dữ dội. Chung Bình ngửi được mùi sữa tắm của cô trên người anh, trong bóng đêm mặt đỏ lên, dịch sang bên cạnh, một lát sau, một đôi tay chụp vào sau lưng.

Cô ngã vào trên người Lục Thích, ngước mắt muốn nhìn anh, nhưng lọt vào trong mắt vẫn là bóng tối, ánh đèn bên ngoài mơ hồ chiếu vào, nhìn một lúc lâu dường như có thể thấy được hình dáng đối phương.

Trong bóng tối, sự lưu manh kiêu ngạo biến mất tăm mất tích, trên mặt anh có sự kiên quyết khác thường.

Từ lúc quen biết anh đến giờ, Chung Bình chưa từng bao giờ gắn liền anh với hai chữ "kiên quyết", lúc này trong màn đêm bao phủ, anh dường như cởi bỏ thứ gì đó, chỉ còn hơi thở đậm đặc của đàn ông.

Tay Lục Thích để trên lưng cô.

Áo ngoài của cô vẫn còn nguyên, nhưng áo ngực đã tụt xuống, tay anh không hề nhúc nhích, khẽ hôn xuống mặt cô mấy cái.

Chung Bình ghé vào cổ anh, nhắm mắt lại, khẽ hôn lên cằm anh.

Lục Thích ôm chặt lấy cô, hôn chóp mũi và má cô mấy cái, lại nằm ngửa nhìn chằm chằm đỉnh lều.

Sau một lúc lâu, bàn tay đi xuống, dừng tại mông cô, khẽ khàng vuốt ve, khe khẽ khàn khàn nói bên tai cô: "Anh muốn..."

Mấy chữ cuối cùng cũng đã nói ra, Chung Bình vùi mặt vào cổ anh, không nói tiếng nào.

Cả người Lục Thích căng thẳng, mạnh mẽ xoa mông cô, qua một lúc, khẽ di chuyển từ trên xuống dưới, rồi lặp lại.

Lều hơi rung lên giống như khi có gió thổi qua.

Một lát sau, tiếng kêu đau đớn phát ra, Lục Thích ôm chặt hai tay, đè Chung Bình kín đến mức không có một kẽ hở, duy trì liên tục một lúc, anh mới khẽ buông ra.

Cả hai người đổ mồ hôi đầm đìa, không ai nói lời nào, Chung Bình vẫn còn nằm sấp trên người Lục Thích.

Qua một lát, Lục Thích hôn cô một chút, Chung Bình khẽ nhúc nhích, hai người lại trao nhau nụ hôn triền miên.

Lục Thích vuốt ve mông cô, tay kia thì xoa cánh tay cô từ trên xuống dưới, khẽ nói: "Anh đi đun nước tắm nhé?"

"... Sao tắm được." Chung Bình vùi đầu, "Không tiện."

"Anh đi ra ngoài trước, mười phút nữa em đến nhà tắm."

"... Sẽ bị người nhìn thấy."

"...Vậy anh mang nước lại đây nhé?"

"... Cũng sẽ bị người thấy."

Lục Thích: "..."

Lục Thích sờ mặt cô, "Nóng quá."

Chung Bình: "..."

Lục Thích khẽ cười, "Đừng sợ, ai có mắt đều biết quan hệ của chúng ta, không ai dám nói gì đâu."

"... Anh có biết xấu hổ hay không!... Vậy anh đi trước, mười phút nữa em qua."

Lục Thích buồn cười: "Ừ."

Nói xong, anh không hề nhúc nhích, vẫn nằm trên mặt đất ôm Chung Bình.

Chung Bình cũng không đứng lên, không biết áo anh bị tuột chỉ từ lúc nào, trên tay cô cầm sợi chỉ ấy, quấn qua quấn lại.

Lục Thích lại hôn hai má cô, tay sờ soạng người cô.

Chung Bình dừng lại, đập tay anh, "Mau đi đi."

Bóng đêm sâu thẳm, không ai nhìn thấy rõ ai, cô xoay người ngồi dậy, kéo quần áo xuống, che kín bản thân.

Lục Thích đứng lên, ôm sau lưng cô một chút, xoay người nói: "Anh ra ngoài trước, chờ em ở nhà tắm."

"Vâng."

Lục Thích chui ra khỏi lều, ngọn đèn bên ngoài lập tức chiếu vào, anh đi được nửa bước ra ngoài, ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bóng dáng đầu tóc lộn xộn, quần áo không chỉnh tề.

Cả người anh khô nóng, "Mười phút nữa, đừng quên đấy." Nhanh chóng chạy đi.

Chung Bình ngồi yên một lúc lâu, mặc áo ngực...

Muốn bùng nổ muốn bùng nổ muốn bùng nổ!

Kéo quần áo, chỉnh lại tóc...

Muốn bùng nổ muốn bùng nổ muốn bùng nổ!

Ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào.

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");

Nổ tung đi nổ tung đi nổ tung!

Nghẹn ngào một tiếng, không ngừng lắc đầu, vận khí, cuối cùng đi ra ngoài.

Lục Thích về lều của mình lấy quần lót trước, rồi đi đun nước, tranh thủ chờ nước sôi, anh chấp nhận vọt đi tắm nước lạnh, thay quần lót sạch.

Mở nước, anh thử độ ấm, đúng lúc Chung Bình đi đến.

"Độ ấm vừa phải, có thể tắm rồi."

Chung Bình nhìn hơi nước bốc lên, "Anh tắm rồi?"

"Ừ."

"Vậy em tắm đây... Anh về đi."

"Anh chờ em ở bên ngoài."

"Không cần, anh về trước đi."

Lục Thích cầm quần lót bẩn của mình, "Em mau tắm đi, không đủ nước ấm thì gọi anh." Xoay người rời đi.

Chung Bình đóng chặt cửa, gãi đầu, nhanh chóng tắm, lúc đi ra ngoài thấy Lục Thích cầm khăn mặt bẩn và quần lót dựa vào tường chờ, cô dừng lại một chút mới đi về phía anh.

Lục Thích thấy cô đi ra, đứng thẳng người, cười với cô.

Hai người không nói chuyện, cùng đi về, ba ngôi sao lấp lánh trên đỉnh đầu.

Sáng sớm hôm sau, Chung Bình tắt báo thức.

Cô nằm sấp người, hai má cọ lên gối, không lập tức dậy như trước. Lỗ tai ngày càng đỏ bừng, nhắm mắt lại, xoay người, cô che kín mặt vào trong gối.

Lăn lộn một lúc, cô mới đứng dậy, gãi đầu, kéo khóa, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Trời vẫn còn sớm, bên ngoài không có người đi lại, thời tiết dường như đã tốt hơn, phía xa chân trời có chút ánh sáng, màu sắc vàng chanh dường như xua đi sự mù mịt trong mấy ngày qua.

Chung Bình hít thở sâu, thoải mái chui ra ngoài.

Rửa mặt xong nhóm đồng đội mới dần đi đến, Chung Bình chào hỏi mọi người, thấy Chương Hân Di, cô nhớ ra gì đó, quay về lều rồi lộn trở lại chỗ lấy nước.

"Kéo của cô, cám ơn."

Chương Hân Di nhổ nước, nói chuyện với Chung Bình: "Ơ, là để cho cô dùng à?"

"Ừ, hôm qua tôi cắt tóc mái, đã rửa kéo rồi." Chung Bình nói.

"Không có gì, cô không cần khách sáo với tôi như vậy." Chương Hân Di nhận lấy kéo, quan sát tóc mái của Chung Bình, "Cô cắt giỏi thế, tự cắt à?"

Chung Bình mỉm cười, Chương Hân Di coi như cô ngầm thừa nhận.

Vuốt lại mái, Chương Hân Di nói: "Tôi cũng từng tự thử cắt, nhưng đều rất xấu, sau đó quyết định nuôi dài, mái dài thực ra càng tiện hơn."

Hai người trò chuyện về tóc mái, Lục Thích cầm bàn chải và khăn mặt từ xa đi tới, Chung Bình nín thở, đột nhiên quên mất câu muốn nói tiếp theo là gì.

Lục Thích đứng tại chỗ, mắt liếc sang bên cạnh, hơi không dám nhìn thẳng cô.

Tối hôm qua bóng đêm che khuất, không ai thấy rõ ai, hai người đều tự nhiên.

Lúc này khi mặt trời đã mọc lên từ phương đông, mây đầy trời, không còn bóng đêm che giấu, đều nhìn rõ mỗi một biểu tình nhỏ trên mặt đối phương.

Cũng chỉ mấy giây thôi, Lục Thích lại nhìn chằm chằm lên mặt Chung Bình.

Chung Bình cũng làm như không có việc gì, tiếp tục trò chuyện với Chương Hân Di, "Tôi thường cắt ở một cửa hiệu trên đường Hoa Bình Đông, trình độ của bọn họ cũng..."

Lục Thích yên lặng đi đến vòi nước lấy nước, lỗ tai dỏng lên nghe Chung Bình nói, lấy nước xong, liếc cô một cái, đúng lúc Chung Bình nhìn anh, hai người nhìn thẳng nhau trong chớp mắt rồi nhanh chóng dời mắt.

Chung Bình lại nói mấy câu với Chương Hân Di rồi đi về, Lục Thích nhanh chóng lau mặt, ngay cả khăn mặt cũng không thèm vò lại, lấy đồ, nhanh chóng đi theo sau.

Nơi đóng quân người đến người đi, hai người không nhìn nhau, thỉnh thoảng chào hỏi đồng đội đi qua.

Một lát sau, người trên đường ít dần, trên lưng Chung Bình xuất hiện một bàn tay.

"Tối nay đến rừng cây nhỏ..."

Chung Bình: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.