Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 35




Ngày hôm sau thi lý thuyết bằng lái cá nhân ppl mặt đất. Địa điểm thi do Cục hàng không dân dụng chỉ định, Chung Bình và Lục Thích đã sớm chạy tới nơi, trò chuyện được mấy câu, rồi vào phòng chuẩn bị.

Thi lý thuyết ppl cũng giống như thi bằng lái xe, đều thi bằng máy tính, đề thi trắc nghiệm.

Còn khác là vì ppl có rất nhiều đề cần phải trải qua quá trình tính toán tỉ mỉ, đề thi 100 điểm, được 80 là đạt tiêu chuẩn, tỉ lệ đủ tư cách trước nay cực thấp, thi lại là chuyện cơm bữa.

Chung Bình làm bài vô cùng thuận lợi, hơn nữa khi làm câu hỏi về báo cáo khí tượng, cô lập tức phản xạ có điều kiện chọn được đáp án.

Làm xong, kiểm tra cẩn thận lần nữa, thấy thời gian cũng đã tương đối, Chung Bình ấn nộp bài, điểm thi lập tức hiện ra.

Rời khỏi địa điểm thi, liếc mắt đã thấy ngay Lục Thích, không biết anh chờ ở đây bao lâu rồi.

Lục Thích thấy cô đi ra, ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, tiến lên hỏi: "Thi thế nào?"

Chung Bình hỏi lại: "Anh thi thế nào?"

Lục Thích cười, "Chậc, xem ra thi rất tốt nha."

Chung Bình từ chối cho ý kiến, mỉm cười không nói lời nào. Lục Thích đặt tay lên vai cô, mang cô ra bãi đỗ xe, trên đường đi hỏi: "Rốt cuộc thi được bao nhiêu?"

Chung Bình cũng không thừa nước đục thả câu nữa, trên mặt bình tĩnh nói: "Tám mươi tám."

Lục Thích nghe xong cũng không nói gì, Chung Bình hỏi: "Anh được bao nhiêu?"

"Anh à." Lục Thích nhìn về phía trước, hất cằm, nói, "Anh không đả kích em."

Chung Bình híp mắt, qua một lúc, "Rốt cuộc là bao nhiêu?"

Lục Thích cười, cho đến khi hai người đều đã ngồi vào xe, anh cũng không nói điểm ra.

Chung Bình tâm trạng phức tạp, lái xe, trên đường đi đều nghĩ đến thành tích của Lục Thích. 88 điểm chắc chắc là một số điểm cao, nhìn bộ dáng hời hợt của anh, thế rốt cuộc là bao nhiêu điểm đây?

Không bao lâu sau có một tin nhắn weixin đến.

Lục Thích: Ngày mai đi ăn cơm xem phim, nói điểm cho em.

Chung Bình "chậc" một tiếng, cúi đầu nhắn lại: Được.

Lục Thích cười ha ha cầm di động, đạp lên chân ga, vượt qua đèn giao thông, miệng khẽ ngâm nga, "Nam bình vãn chung ~ theo gió bay..."

Đi tới nhà hàng, vào cửa bước chân huênh hoang, dáng vẻ khoa trương, nhân viên phục vụ nhìn thấy anh đều dừng lại gọi một tiếng "Lục tổng", Lục Thích không chớp mắt, lập tức đẩy cửa phòng ăn ra, kéo ghế ngồi xuống, hai chân lười nhác duỗi ra phía trước, ngâm nga, châm điếu thuốc, chỉ lên bàn nói: "Chỉ có mấy món này?"

"Chờ cậu đấy." Cao Nam đưa thực đơn qua, "Có chuyện gì mà tâm trạng tốt thế?"

Thẩm Huy bên cạnh cười nói: "Nghe cậu ta hát là biết."

Lục Thích không cầm thực đơn, hút thuốc, híp mắt, báo ba món ăn với nhân viên phục vụ, thúc giục: "Nhanh chân lên."

"Vâng, Lục tổng." Nhân viên phục vụ rời đi.

Lục Thích: "Hai con cún độc thân các cậu cũng nên tìm bạn gái đi thôi, phòng không lẻ bóng quá lâu rồi."

Thẩm Huy buồn cười, "Ông chủ, thu lại chút đi."

"Thu lại cái gì." Lục Thích cầm lấy đũa, vươn vai một chút, gắp đồ ăn, nhìn hai người nói, "Coi trọng cô gái nhà nào cứ nói với tôi, tôi làm mai cho, có muốn cướp đoạt thi tôi cũng cướp đoạt hộ. Ăn đi, đừng có ngây ra thế, còn phải bàn "chính sự" nữa, ăn uống no say đã."

Thẩm Huy lên tiếng trước: "Buổi chiều tôi có chút việc, ba giờ phải đi."

"Đi đi."

Ăn xong cơm, ba người chia ra rời đi, Thẩm Huy đi đón Lục Học Nhi, Lục Thích và Cao Nam đi thẳng đến bệnh viện Cảnh Sơn.

Lục Thích ngồi ở ghế sau, thoải mái duỗi chân dựa vào ghế, cầm di động gửi tin. Chờ một lúc lâu mới có tin trả lời, anh lập tức nhắn lại, sau đó lại chờ đợi.

Cứ lặp lại như thế, Lục Thích lẩm bẩm: “Sủi cảo à. Chậc, hiếu thảo như thế làm gì kẻ tái phạm."

Cao Nam liếc gương chiếu hậu: "Gì thế?"

"Không phải nói với cậu." Lục Thích vẫn nhìn chằm chằm màn hình di động, khóe miệng cong lên, tâm trạng hiển nhiên rất tốt.

Cao Nam cũng không nói nữa, lái một lát, lúc dừng đèn đỏ, anh ta lục tung mà vẫn không tìm được đồ.

Cuối cùng Lục Thích cũng để ý tới anh ta, hỏi: "Tìm gì thé?"

"Nước."

"Khát à?"

Cao Nam hít thở sâu, cau mày nói: "Không phải, dạ dày khó chịu."

Lục Thích "chậc" một tiếng, "Ai bảo vừa rồi cậu ăn nhiều hải sản như vậy."

Xe lại khởi động, lái được một đoạn, Lục Thích bảo anh ta rẽ trái, Cao Nam cũng không hỏi, rẽ luôn, qua một lúc, Lục Thích nói: "Dừng xe."

Cao Nam dừng xe bên vệ đường, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Lục Thích đá lưng ghế phía trước, "Tự xuống đi mua thuốc dạ dày đi, bên cạnh không phải có cửa hàng tiện lợi à, mua thêm hai chai nước nữa."

Cao Nam: "..."

Cao Nam mua thuốc và nước quay trở về, mở cửa xe, bên trong lại không thấy Lục Thích.

Cách cửa hàng thuốc khoảng trăm mét có cửa hàng trang sức, Lục Thích đang ở bên trong, cúi đầu nhìn đồ trang sức.

Nhân viên bán hàng: "Ngài muốn mua gì ạ? Nhẫn, vòng tay, vòng cổ, khuyên tai?"

Lục Thích: "Khuyên tai đi."

Nhân viên bán hàng: "Bên này thưa ngài. Ngài mua cho bạn bình thường hay là bạn gái ạ?"

Lục Thích: "Bạn gái."

Nhân viên: "Vậy ngài xem mấy đôi này..."

Lục Thích giơ tay ngắt lời: "Để tôi tự xem."

Trong tủ kính đầy khuyên tai, không nhìn hết, Lục Thích đảo qua một lúc, cuối cùng ánh mắt đã xác định, chỉ vào nói: "Lấy đôi này ra."

"Vâng." Nhân viên lấy khuyên tai ra.

Lục Thích cầm lên tay, nhìn một lát, lấy thẻ trong ví ra: "Thanh toán."

Cao Nam dừng xe bên vệ đường cuối cùng đã chờ được người ra, hỏi anh: "Đi đâu thế?"

Lục Thích lắc lắc túi trong tay: "Mua chút đồ, lên xe."

Cao Nam nhìn chiếc túi trong tay, không hỏi gì, ngồi vào khởi động xe, chạy thẳng đến bệnh viện Cảnh Sơn.

Thẩm Huy và Lục Học Nhi đã tới rồi. Lục Học Nhi mang thai, khí sắc kém, béo hơn so với mấy tháng trước một chút, nhìn thấy Lục Thích, thành thật kêu một tiếng: "Anh."

Lục Thích quan sát cô em, hất cằm: "Lên đi."

Thẩm Huy và Cao Nam mang theo bánh ngọt và một ít đồ ăn, theo sau hai người vào thang máy.

Trong phòng bệnh bác sĩ vừa kiểm tra xong, hộ lý dọn dẹp chiếc bàn hỗn loạn một chút, bên giường bệnh còn có hai người đàn ông hơn năm mươi tuổi ngồi.

Nhìn thấy đoàn người Lục Thích đi vào, hai người đều đứng lên.

Lục Thích cười nói: "Hai vị tới chúc mừng sinh nhật cha tôi à? Khéo thế, cùng ăn bánh ngọt nào."

Hai vị cấp cao khách khí cười mấy câu, nói còn có việc, ra về trước, lại khom lưng nói hai câu với ông Lục, tinh thần ông Lục khá tốt, gật đầu, phất tay cho bọn họ rời đi.

Đám người rời đi, Lục Thích hét lên: "Nào mở bánh ngọt ra, còn cả điểm tâm nữa."

Ông Lục liếc qua bụng Lục Học Nhi, Lục Thích nhìn thấy, đẩy Lục Học Nhi lên: "Đứng xa thế làm gì."

Lục Học Nhi nhìn ông Lục, mở miệng: "Cha, sinh nhật vui vẻ."

Ông Lục "Ừ" một tiếng.

Ngọn nến được cắm lên bánh ngọt, Lục Thích lấy bật lửa ra châm, vừa châm vừa nói chuyện với ông Lục: "Cha, hôm nay là sinh nhật cha, cả năm mới có một ngày, hôm nay khí sắc của cha là tốt nhất. Những lời khác thì không cần nói nữa, con chúc cha niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều (*), nào thổi nến thôi."

(*) Niên niên hữu kim nhật: Mỗi ngày trong năm đều có tiền vô

Tuế tuế hữu đại triều: Tuổi sống thọ và tiền vào như nước

Bánh ngọt được đặt trước mặt ông Lục, ông Lục chưa kịp thổi Lục Thích cũng không đợi được, trực tiếp thổi nến luôn, còn cười nói một câu "Sinh nhật vui vẻ", nhớ ra gì đó, bỏ bánh ngọt xuống, lấy ảnh trong di động ra đưa cho ông Lục xem, "Đây là quà sinh nhật con mua cho cha, thế nào, được đấy chứ? Chờ cha xuất viện, con lái máy bay..." tiễn cha lên trời.

Lục Học Nhi khó chịu ngồi một lát lại đi ra, ngồi vào sô pha ở phòng khách, ăn chút đồ và bánh ngọt.

Qua một lúc, Cao Nam và Thẩm Huy cũng đi ra, để cho hai cha con ở bên trong nói chuyện.

Thẩm Huy thấy cô ấy đang ăn gì đó, nhắc nhở một câu: "Cô không thể ăn hải sản."

Lục Học Nhi lườm anh ta, "Không chết được." Cuối cùng vì đứa trẻ trong bụng, chỉ ăn hai miếng cho đỡ thèm, rồi lại ăn hết miếng bánh ngọt.

Vừa ăn vừa liếc Cao Nam, Thẩm Huy hút thuốc bên cửa sổ, cười nói: "Anh cũng thú vị thật, cả ngày chỉ biết nhai kẹo cao sụ, anh bị hôi miệng à?" Lời này hiển nhiên là nói Cao Nam.

Cao Nam nhìn cô ấy, không để ý, tiếp tục nhai kẹo cao su.

Lục Học Nhi hừ một tiếng, "Tôi khát nước."

Đợi một lát, Thẩm Huy đứng bên cửa sổ xoay người, tính lấy nước cho Lục Học Nhi, ai ngờ cô ấy nói: "Không cần anh."

Thẩm Huy nhìn về phía Cao Nam.

Vẻ mặt Cao Nam không thay đổi đi đến bên tủ, rót một cốc nước ấm, đặt lên bàn, xoay người đi. Tay Lục Học Nhi chạm vào, đổi hai tay một lúc, cô ấy ngước mắt nhìn khuôn mặt chậm rãi rời đi, cười lạnh một tiếng, đúng là không gây rối được.

Ngồi chừng hai tiếng, cuối cùng Lục Thích đã rời khỏi phòng.

Tới dưới lầu bệnh viện, Lục Thích lau tay, nói với Thẩm Huy: "Không còn việc gì nữa, đi thôi."

Thẩm Huy chào tạm biệt, Lục Thích hất cằm với Lục Học Nhi: "Lên xe."

Vẫn là Cao Nam lái xe, Lục Thích và Lục Học Nhi ngồi ở ghế sau.

Lục Học Nhi hỏi: "Anh mua trực thăng lúc nào thế?"

Lục Thích: "Tao mua thứ gì phải thông qua mày à?"

Lục Học Nhi: "Đến lúc đó em cũng muốn lái."

Lục Thích cười nhạo, "Được chứ, ai dám không cho mày lái, đến lúc đó mang cả con mày luôn."

Lục Học Nhi khinh bỉ, vuốt bụng nói: "Còn hai tháng nữa, dù sao anh cũng là bác nó."

Lục Thích không để ý đến nữa.

Lục Học Nhi cũng không nói gì thêm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Nhìn một lát, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, qua một lúc, ôm lấy bụng.

Lục Thích nghiêng đầu nhìn về phía Lục Học Nhi, cau mày: "Sao thế?"

Lục Học Nhi khó chịu: "Đau..."

Lục Thích lập tức gọi đằng trước: "Đến bệnh viện."

Cao Nam tăng tốc, đi thẳng đến bệnh viện gần nhất.

Chung Bình ăn xong sủi cảo ở nhà, xem TV với cha mẹ một lát, mới vào WC chỉnh trang lại, đi ra hỏi mẹ: "Mẹ còn chưa thay quần áo ạ?"

Bà Chung: "Con tự đi đi."

Chung Bình: "Mẹ có việc à?"

Ông Chung giải thích: "Chỉ là mẹ con không muốn đi thôi. Cha còn phải quay về công ty, hai mẹ con tự bàn bạc nhé."

Bà Chung tiễn ông Chung ra cửa, quay lại phòng khách nói: "Mẹ nghĩ đến mà cảm thấy miễn cưỡng, không đi nổi, lại không bỏ được lễ nghĩa, con đi một chuyến đi, giúp cha mẹ thể hiện thành ý là được, nhân tiện nói với chú Hoắc con một tiếng, có rảnh thì qua đây ăn cơm."

Chung Bình cười: "Con biết rồi."

Mang một đống đồ, cô lái xe đến bệnh viện.

Tới bệnh viện, dựa vào trí nhớ tìm được phòng bệnh, trong phòng không có ai. Tìm y tá hỏi, y tá nói: "À, người bệnh xuống dưới đi dạo rồi."

Chung Bình để đồ đợi trong phòng bệnh một lát, không thấy người, đành phải đứng dậy, đi xuống hoa viên bên dưới.

Tìm một vòng, thấy được người bên bồn hoa.

Chung Bình từ từ đi qua, tới gần, gọi một tiếng: "Cô."

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn ngẩng đầu, hè nóng thế này mà đội mũ len, mặt không chút máu, môi trắng bệch, mắt thâm quầng, nhìn thấy Chung Bình, người phụ nữ cười: "Bình Bình à, sao cháu lại đến đây?"

"Mẹ cháu mua đồ bảo cháu mang đến."

"Mẹ cháu thật có lòng."

Chung Bình cười, cũng không biết nên nói gì, ánh mắt quét xung quanh.

Người phụ nữ thấy thế, nói: "Chú Hoắc đi lấy nước rồi, ngồi ở đây chờ một lát." chỉ vào bồn hoa.

Chung Bình ngồi xuống.

Người phụ nữ: "Cô nhớ lần trước cháu đến là trước Tết nhỉ?"

Chung Bình gật đầu: "Công việc bận rộn, thực sự không rút thời gian ra được, nếu không cháu đã đến thêm mấy lần rồi."

Người phụ nữ: "Bệnh viện xui xẻo, ít đến thì hơn." Qua một lát, "Gần đây cháu thế nào?"

Chung Bình: "Rất tốt ạ."

Người phụ nữ: "Có bạn trai chưa?"

Bên đầu kia Lục Thích và Cao Nam đưa Lục Học Nhi đi kiểm tra, Lục Thích không có kiên nhẫn chờ, đi ra cửa sổ hóng gió. Phía trước là khu nằm viện, cửa sổ đối diện với vườn hoa, thời tiết nóng bức, người ở trong vườn hoa không nhiều lắm, Lục Thích liếc mắt một cái nhìn thấy Chung Bình, anh nhíu mày.

Lục Học Nhi kiểm tra xong, Lục Thích nghe bác sĩ nói: "Có lẽ là do ăn hai miếng hải sản, tuy ăn ít, nhưng trước đó cô ấy có dấu hiệu sảy thai, nhất định phải chú ý đến cái thai này, nhịn một chút, sinh đứa trẻ ra rồi ăn gì cũng được."

Ra khỏi phòng, Lục Thích thản nhiên nói một câu: "Làm theo." Ba ngày hai đầu bắt làm.

Lục Học Nhi nghĩ mà sợ, không dám phản bác.

Lục Thích ra lệnh cho Cao Nam: "Cậu đưa nó trở về trước."

Cao Nam: "Cậu không đi à?"

Lục Thích: "Tôi tự về."

Đi xuống lầu, người đến người đi, Lục Thích bước nhanh về phía bồn hoa bên kia, xuyên qua hành lang vòng quanh, xuyên qua lùm cây, đã tìm thấy được người anh muốn, khóe miệng cong lên, đang muốn đi qua, chợt nghe thấy người nói:

"Có bạn trai chưa?"

Chung Bình: "..."

Lục Thích dừng bước, đứng dựa vào cột bên hành lang, mắt mở to nhìn, tai vểnh lên nghe.

Chung Bình còn chưa kịp trả lời, người phụ nữ kia lại lên tiếng: "Cô còn nhớ rõ lúc mới thấy cháu, khi đó cháu mới có mười lăm mười sáu."

"Vâng..." Chung Bình nói, "Lúc đó là lớp mười."

"Thời gian trôi qua nhanh quá." Người phụ nữ nói, "Chớp mắt cháu đã đến tuổi kết hôn rồi."

Chung Bình mím môi cười.

Người phụ nữ quan sát cô, ánh mắt nhớ lại thương cảm, "Lúc đó cháu tìm được cô, tức giận muốn chết, nhưng cũng không mắng chửi người, còn cô lại mắng cháu xối xả."

Chung Bình sửng sốt, không biết tại sao tự dưng nhắc đến chuyện này, hơi xấu hổ, nhất thời không biết nói thế nào.

Người phụ nữ nói tiếp: "Sau đó cháu nói như thế nào nhỉ, cháu nói chờ khi lớn lên sẽ gả cho Lão Hoắc."

"Cô à..."

Người phụ nữ giơ tay, "Cháu để cho cô nói hết đã."

Lục Thích đứng sau lùm cây, dựa vào cột, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm gáy Chung Bình.

Người phụ nữ: "Cả đời này cô đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, Lão Hoắc là người tốt như vậy, là cô có lỗi với anh ấy, cô như bây giờ là báo ứng, Lão Hoắc chưa từng có lỗi gì với người vợ cũ là cô, không ai có thể làm được như anh ấy."

Người phụ nữ nhìn Chung Bình, "Mấy năm nay, cô cũng biết được tình hình của anh ấy, cũng biết cháu ở SR..."

Chung Bình không biết rốt cuộc người phụ nữ muốn nói gì, đành tiếp tục nghe.

"Cảm giác của phụ nữ rất chuẩn, cô biết tâm ý của cháu dành cho Lão Hoắc..."

Chung Bình ngẩn ra, "Cháu..."

Người phụ nữ đè tay cô lại, Chung Bình run rẩy, mùa hè nóng bức, tay đối phương lạnh như băng.

"Hôm nay cháu đến thăm cô có lẽ là đã nghe bác sĩ nói cô không còn sống được bao lâu nữa, may mắn lớn nhất đời này của cô là từng được gả cho Hoắc Chí Cương, nhưng lại là bất hạnh lớn nhất của anh ấy, cô có lỗi với anh ấy, có chết cô cũng không dám gặp mặt cha mẹ anh ấy..."

Người phụ nữ rưng rưng: "Anh ấy là người đàn ông tốt, vô cùng tốt, cô hi vọng nửa đời sau của anh ấy sống thật tốt."

Vẻ mặt chị ta mong đợi nhìn Chung Bình.

Chung Bình há hốc miệng một lúc lâu, cuối cùng giọng nói trầm thấp không rõ: "Cô à, cô hiểu lầm..."

Thật sự không có cách nào để nói, người phụ nữ đã chả còn chút sức sống nào, cô nhớ tới hiện trường cứu viện, đám người mất không thể nhắm mắt kia.

Xa xa truyền đến tiếng gọi: "Chung Bình!"

Chung Bình ngẩng đầu: "Lão... Chú Hoắc."

Hoắc Chí Cương: "Sao cháu lại đến đây, đến lúc nào thế?"

Người phụ nữ cúi đầu che mặt, không để cho đối phương nhìn ra sự khác thường.

Chung Bình: "Cũng mới đến thôi ạ."

Hoắc Chí Cương thấy trên mặt Chung Bình có lớp mồ hôi mỏng, đưa nước cho người phụ nữ, "Đi lên thôi, thời tiết nóng quá."

Người phụ nữ gật đầu: "Vâng."

Hoắc Chí Cương nhìn về phía Chung Bình: "Đi thôi." Đẩy xe lăn, chậm rãi đi về phía tòa nhà.

Lục Thích đứng im tại chỗ, nhìn theo ba người kia rời đi.

Trước đó anh từng gặp người đàn ông gọi là Hoắc Chí Cương kia, lần đầu không quá để tâm, chỉ chú ý tới chân của anh ta, lúc này dưới ánh mặt trời, anh ta sóng vai cùng một chỗ với Chung Bình, anh mới phát hiện đối phương cao hơn Chung Bình nửa đầu, vóc dáng không cao không thấp, diện mạo khoảng ba bốn mươi tuổi, vẻ mặt chính trực, nhìn bóng lưng trông vẫn còn rất trẻ.

Trong lòng Lục Thích khó chịu, lấy điếu thuốc ra, ngồi trên ghế hút, nhất thời nghĩ lại lúc mình sáu bảy tuổi, lại nghĩ đến lúc mười hai mười ba, thời gian nhảy đến hôm tháng tư đó.

Bầu trời đầy sao, anh nằm ở chỗ tối om, máu chảy, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, đốt hai lần lá cây cầu cứu, cuối cùng trợn mắt nhìn thấy cô từ trên trời rơi xuống.

Lục Thích hút hết hai điếu thuốc, chuẩn bị hút điếu thứ ba thì liếc mắt thấy hai người từ trong khu nằm viện đi ra, giằng co, không biết đang nói gì, qua một lúc, người đàn ông để tay lên đầu cô, dường như do dự hai giây, cuối cùng dịu dàng xoa đầu cô.

Lục Thích vẩy tàn thuốc, dùng giày dập thuốc, đứng dậy đi.

Chung Bình cầm phong bì đưa lại, "Chú không chịu lấy tiền, về nhà cháu biết ăn nói thế nào với cha mẹ."

Hoắc Chí Cương: "Lần trước đến mọi người cũng đã cho rồi."

"Không phải ý này." Chung Bình giao phong bì cho anh ta, "Đây là quy định, nhất định phải chú ý, tiền là cho cô chứ không phải cho chú."

Hoắc Chí Cương bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy, "Cháu lái xe đến à?"

"Vâng, chú quay về đi."

"Đi đường lái chậm một chút, chú ý an toàn."

"Vâng." Chung Bình xoay người.

"Chung Bình." Hoắc Chí Cương gọi cô.

"Vâng." Chung Bình quay đầu lại.

Hoắc Chí Cương hơi do dự một chút, cuối cùng cười nói: "Không có gì, trời nóng, cẩn thận bị cảm."

"Không sao, trong túi cháu có thuốc mà." Chung Bình cười nói.

Hoắc Chí Cương nhìn cô rời đi, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mới quay vào.

Lục Thích về nhà, bận rộn công việc, ra khỏi thư phòng, rót ly rượu, châm điếu thuốc, nhắn tin cho Chung Bình.

Lục Thích: Về chưa?

Chung Bình:???

<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->

Lục Thích: Không phải hôm nay em nói buổi chiều đi đâu sao, ăn cơm bên ngoài à?

Chung Bình: Không, về đến nhà rồi.

Lục Thích: Buổi chiều đi đâu thế?

Chung Bình: Đi bệnh viện thăm bạn.

Đầu ngón tay Lục Thích khẽ gõ lên màn hình, nhìn một lát, mới đánh chữ.

Lục Thích: Ngày mai ăn cơm, anh tới đón em.

Chung Bình: Không cần, anh nói địa điểm, tôi tự đi.

Lục Thích: Địa chỉ.

Qua một lúc không thấy nhắn lại, Lục Thích gửi lần nữa: Địa chỉ.

Chung Bình gửi tới một dãy địa chỉ.

Ngày hôm sau trời đầy mây, mưa bụi giăng giăng, hơn bốn giờ chiều Lục Thích rời nhà, đi theo địa chỉ đã có.

Chung cư cách trung tâm tư pháp tương đối gần, tìm rất dễ, khi đi vào bảo vệ cũng không chặn xe, thuận lợi chạy vào tòa nhà, Lục Thích lấy điện thoại ra gọi, một lát sau, cửa mở, Chung Bình từ trong đi ra.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, váy che qua đùi, vừa thục nữ lại vừa hoạt bát.

Vào xe, Lục Thích vẫn còn nhìn chằm chằm cô, Chung Bình hơi đỏ mặt, "Đi thôi."

Lục Thích dời tầm mắt, khởi động xe.

Quanh quanh co co, cuối cùng đi vào một nhà hàng, Chung Bình nhìn biển hiệu, biết ngay đây là đâu.

Hai người vào cửa, nhân viên lên tiếng: "Lục tổng."

Lục Thích dẫn Chung Bình vào trong, hỏi: "Muốn vào phòng hay ăn bên ngoài?"

Chung Bình nhìn về phía cửa sổ, nơi này có thể ngắm cảnh sông, "Bên ngoài đi, chỗ đó phong cảnh đẹp."

Lục Thích mang cô ngồi vào chỗ ngắm cảnh đẹp nhất, lựa chọn giữa đồ Trung và đồ Tây, hai người đều gọi đồ Tây.

Một lát sau, đồ ăn được mang lên, Lục Thích cầm lấy dao nĩa, cúi đầu cắt thịt bò. Miếng thịt lớn, ánh sáng chỗ ngồi tốt, miếng thịt bò đầy máu tươi chảy đầm đìa, được đưa vào trong miệng anh.

Chung Bình nhìn anh đưa từng miếng thịt vào trong miệng, hỏi: "Chín mấy phần thế?"

"Hả?" Lục Thích xiên miếng thịt, để lên miệng cô, "Em nếm thử không?"

Chung Bình né về sau, lắc đầu: "Không cần."

Lục Thích cười, lại bỏ miếng thịt vào miệng, anh cắt thịt nói: "Đây là nhà hàng của anh, mang em đến nhận biết một chút."

"Tôi biết."

"Từng tới đây rồi?"

"Không, nhưng đã nghe qua danh tiếng."

Lục Thích tiếp tục ăn thịt bò, qua một lúc, hỏi: "Hôm qua em đi bệnh viện thăm bạn nào thế?"

Chung Bình suy nghĩ, "Xem như... là một người bề trên."

"Thân thích trong nhà?"

Chung Bình lắc đầu: "Không phải."

Cô không muốn nói nhiều, Lục Thích cũng không hỏi nữa.

Sau khi ăn xong, hai người đi xem phim, Lục Thích mua ghế tình nhân.

Nghỉ hè chiếu toàn phim bom tấn, hai người xem đề tài hot, nhân vật chính giải cứu thế giới.

Chung Bình chăm chú xem, Lục Thích lại nhìn chằm chằm cô.

Qua một lúc, Chung Bình nghiêng đầu, đưa bỏng ngô trong tay cho anh.

Lục Thích: "Không cần."

Chung Bình: "Vậy anh xem phim đi." Đừng nhìn cô nữa.

Lục Thích đáp một tiếng, không biết là "Ừ" hay "Hừ", xem một lát, ánh mắt lại dán lên mặt Chung Bình.

Chung Bình ăn bỏng, liếc anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói cho tôi biết rốt cuộc là bao nhiêu điểm?"

Lục Thích: "Thực sự muốn biết?"

Chung Bình: "Tại sao lại không muốn biết?"

Lục Thích dịch sát qua, "Sợ đả kích em."

Chung Bình nghiêng đầu, "Anh nói đi."

Hai người nghiêng đầu, dựa rất gần, cô nói xong, Lục Thích nhìn cô đến gần, lên tiếng: "Chín..."

Chữ sau biến mất, tay anh giữ đầu Chung Bình, hôn cô.

Xem xong phim, Lục Thích đưa Chung Bình về, sau khi về nhà ngã chỏng vó lên sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ một lát, trong lòng vẫn khó chịu, quyết định nhắm mắt ngủ.

Mấy ngày sau đó, hai người cũng chưa gặp mặt, weixin ngày càng ít, Lục Thích tập trung vào công việc bận tối mày tối mặt.

Cuối cùng khi đã xong xuôi, nhìn vào lịch trình, hôm nay SR leo núi, thứ sáu huấn luyện phi hành...

Lục Thích nhìn đồng hồ, suy nghĩ, vẫn không nhịn được nhắn tin cho Chung Bình.

Lục Thích: Đang làm gì đấy?

Chờ một lúc lâu không có hồi âm.

Lục Thích nhíu mày, lại gửi mấy tin, vẫn không trả lời. Anh gọi điện cho Chung Bình, ai ngờ nghe thấy tiếng báo tắt máy.

Lục Thích cầm di dộng.

Vẫn tắt máy.

Qua một lúc, Lục Thích gọi tới SR, bên đầu kia "A lô" một tiếng.

Lục Thích: "Dì Mã, tối nay Chung Bình không tới sao?"

"Chung Bình?" Dì Mã nói, "Con bé đi từ chiều rồi."

"Đi?" Lục Thích sửng sốt, "Đi đâu ạ?"

"Cậu không xem tin tức à, mấy ngày nay Khánh Châu mưa bão, xảy ra lũ, cảnh sát và phòng cháy đều tham gia cứu viện, hôm qua SR mới phái một nhóm đi qua."

Lục Thích giật mình.

Anh mở TV, đúng là lúc chiếu tin tức, dường như các kênh đều thông báo tình hình cứu viện.

Mưa to mấy ngày, Khánh Châu ngập trong nước, mực nước dâng ngập một hai tầng lầu, thôn xóm gặp thiên tai nặng nhất đã mất tín hiệu điện thoại mất điện, lực lượng cứu viện tới từ khắp nơi.

Lục Thích chống đầu, bỏ điều khiển xuống, hít thở sâu.

Chiều hôm sau anh mới quay về công ty, nhíu mày, tinh thần không tốt, khi đi qua mấy nhân viên, anh đột nhiên dừng lại, lộn trở lại hỏi: "Mấy người vừa nói gì?"

"Ông... ông chủ!"

"Vừa nói gì?"

"Nói... nói việc quyên góp đồ đạc."

Lục Thích: "Quyên góp đồ đạc gì?"

Nhân viên: "Hàng năm tập đoàn chúng ta đều làm từ thiện, lần này Khánh Châu xảy ra lũ lụt, chúng ta phải quyên góp đồ cứu trợ..."

Nhân viên vừa giải thích xong, Lục Thích gật đầu, vội vàng quay về văn phòng.

Làm việc một lát, anh lại thử gọi đến di động Chung Bình, có chuông, nhưng không có người bắt máy.

Qua một lúc lâu, bộ phận quan hệ xã hội đến xin chỉ thị, Lục Thích tùy ý gật đầu, suy nghĩ một chút, anh đột nhiên hỏi: "Khi nào các cậu xuất phát?"

Nhân viên sửng sốt, nói: "Sáng mai xuất phát."

Lục Thích hất tay cho anh ta đi, di động cọ vào cằm, híp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Hôm sau, xe quyên góp đồ đạc của tập đoàn tăng tốc lên đường, Lục Thích lái Land Rover xuất hiện, cũng không xuống xe, chỉ nói qua cửa kính: "Đi thôi, tôi cũng đi."

Mọi người: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.