Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 31




Mồ hôi nhễ nhại kết thúc huấn luyện, mọi người chào tạm biệt nhau.

Áo phông màu đen của Chung Bình dán sát vào người, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, cô phủi vải trước ngực, để cho gió tiến vào, tay kia không ngừng quạt.

Lục Thích đi đến bên cạnh cô, hỏi: "Em có về nhà không?"

Chung Bình liếc đồng hồ, nói: "Không về, buổi chiều đến lớp đào tạo luôn."

Lục Thích: "Nơi này làm gì có chỗ tắm rửa?"

"Phòng nghỉ trên lầu có nhà tắm." Chung Bình nghe giọng điệu anh, hỏi, "Anh không về à?"

"Chỉ thừa có hai tiếng, không về."

Chung Bình gật đầu, đi đi về về là không kịp giờ học, cô nói: "Vậy tôi gọi đồ ăn bên ngoài, gọi giúp anh một phần nhé?"

Lục Thích hỏi: "Em ăn gì?"

"Donburi (*), còn anh?"

(*) Donburi là 1 trong những món ăn thường thấy tại Nhật Bản. Trong đó thường có cơm trong bát to, phía trên sẽ có các nguyên liệu. Vị của nguyên liệu sẽ ngấm vào cơm trắng, tạo ra độ ngon cho món ăn khác với khi ăn riêng từng món, vì vậy món ăn này được yêu thích bởi những người ở các độ tuổi khác nhau.

howto_donburi_20160205b-700x525.jpg

"Còn thứ gì không?"

"Trên lầu có thực đơn, để tôi đưa cho anh."

Hai người đi đến cửa tòa nhà, đúng lúc có một người từ bên trong chạy ra. Đường hẹp, Chung Bình bị đụng một chút, nghiêng sang bên cạnh, Lục Thích lập tức ôm lấy cô.

Cả người cô toàn mồ hôi, người anh cũng thế, quần áo hai người lập tức dán vào nhau.

Mấy người Từ Điển và A Giới bịt chặt mũi, giống như chạy nạn, "Chạy mau, bên trong toàn khí độc đấy."

Dì Mã đeo mặt nạ, giơ bình phun, bộ dáng phun thuốc hóa học xuất hiện, lên tiếng nói với Chung Bình: "Mau vào đi, cầm theo chìa khóa cửa trên lầu, đừng để ý đến mấy đứa nó, dì phải khóa cửa."

Chung Bình bịt mũi đi vào trong, Lục Thích cũng cau mày đi theo, đi được mấy bước cũng che mũi lại.

Chung Bình nhanh chóng lấy cốc và túi, khi lên lầu vẫn còn bịt mũi quay đầu lại nói: "Vậy cơm trưa."

"Biết rồi." Dì Mã hất tay đuổi người, "Con đi lên đi."

Hai người đi thẳng lên phòng nghỉ tầng hai.

SR có bốn phòng nghỉ, nhưng chỉ có hai phòng có nhà tắm, một phòng cho đàn ông, một phòng cho phụ nữ, phòng của phụ nữ có ban công.

Chung Bình giới thiệu xong, lại chỉ phòng cho Lục Thích, cô đi thẳng về lối nhỏ bên kia. Lục Thích đứng tại chỗ nhìn, chờ cô mở cửa một căn phòng, anh mới xoay người.

Phòng nghỉ không lớn, bên trong có hai chiếc giường, có tủ quần áo, giữa lối đi nhỏ để một cái bàn, phòng tắm ở bên cạnh cửa.

Lục Thích đẩy cửa bước vào, liếc qua thấy trang trí đơn giản, hai tay trống không, không biết nên tắm thế nào. Suy nghĩ xong, lại nhớ tới gần đó có siêu thị, anh xoay người đi ra ngoài.

Phân bộ của SR nằm ở vị trí giao thoa giữa thành thị và nông thôn, siêu thị cách nơi này gần nhất tên "Vượng Vượng", mặt tiền tràn ngập hơi thở nông thôn. Đi vào trong giá hàng để chật chội, Lục Thích nhanh chóng tìm được khăn mặt và dầu tắm, đi qua giá hàng quần lót, anh cũng chả để ý đến nhãn hiệu, chọn theo số đo của mình, mấy phút sau tính tiền chạy lấy người.

Trên đường trở về đi qua quán ăn, anh đóng gói mấy món ăn mang theo về.

Gõ cửa đi vào, qua lớp khẩu trang dì Mã nói với anh: "Đừng đi ra đi vào nữa, lãng phí hết thuốc tiêu độc."

Lục Thích đáp lại một tiếng, không kiên nhẫn ở lâu bên dưới, nín thở đi lên lầu. Lên đến lầu hai, đang muốn rẽ phải, suy nghĩ một chút, có lẽ Chung Bình đang tắm rửa, anh lộn trở lại căn phòng nghỉ của mình.

Trong phòng nghỉ.

Chung Bình uống hết hai cốc nước, lau mồ hôi thúc giục: "Cậu xong chưa?"

Cách cửa nhà tắm Mại Mại trả lời: "Xong rồi, chị cô tắm nhanh lắm."

Chung Bình: "Hơn mười phút rồi đấy."

"Thật sự xong rồi mà." Mại Mại cầm máy sấy ra khỏi nhà tắm, nói, "Cậu mau đi tắm đi, đúng rồi, buổi trưa cậu ăn gì?"

Chung Bình cầm quần áo đi vào, "Tớ gọi đồ bên ngoài, còn cậu?"

"Tớ à, đợi hỏi bọn Từ Điển đã."

Chung Bình đóng cửa phòng tắm, "Bọn họ đã sớm chạy rồi."

"Ha ha ha." Mại Mại cười to, "Bị khí độc hun hả? Thật vô dụng."

Mại Mại ở bên ngoài sấy tóc, Chung Bình tắm ở bên trong, tiếng vòi hoa sen và tiếng máy sấy pha tạp vào nhau, không nghe rõ tiếng nói chuyện.

Mại Mại tắt máy sấy, gửi tin nhắn thoại qua weixin cho Từ Điển, quay đầu nói vào trong phòng tắm: "Tớ ra ngoài ăn cơm đây."

Chung Bình đang nhắm mắt gội đầu, không nghe rõ tiếng, "Hả?"

Mại Mại đã mở cửa đi ra ngoài, "Tớ đi ăn cơm đây." Âm cuối biến mất bên kia cánh cửa.

Lục Thích tắm gội xong, ngâm áo vào trong nước, lau khô nước trên người, không tìm thấy máy sấy, anh lấy tay gạt gạt tóc.

Nhìn một lát trong gương, anh huýt sáo, vắt khô áo, để ngực trần ra khỏi nhà tắm, cầm lấy túi đồ, mang ra khỏi phòng.

Lập tức đi đến một căn phòng nghỉ ở đầu khác, anh gõ cửa, đợi hai giây, không ai đáp lại.

"Chung Bình?" Lục Thích lại gõ cửa.

Một lát vẫn không có ai đáp.

Lục Thích cầm nắm đấm cửa, đẩy cửa đi vào.

Căn phòng nghỉ này cực kì rộng rãi thoải mái, có bốn chiếc giường, cửa đối diện với ban công, ban công có cửa nhỏ, bên trái là cửa sổ, sau đó là một chiếc bàn.

Bên trái cửa chính là nhà tắm, không có tiếng gì.

Lục Thích đi vào, quan sát xung quanh, trên giường bên trái để chiếc túi của Chung Bình, bên cạnh có một quyển sách đang mở ra. Trên bàn để cốc của cô, còn có một chiếc máy sấy. Anh đi qua, để túi xuống, đang định móc di động, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

Quay đầu, trong nhà tắm có người đi ra.

Một chiếc áo phông qua mông, hai chân trơn bóng, chân đi đôi dép lê.

Tóc vẫn còn đang nhỏ nước, nước ngấm vào áo phông, mơ hồ lộ ra màu da.

Mùi sữa tắm tỏa ra bốn phía.

Chung Bình đang cầm khăn mặt lau đầu, ngớ người hai giây, lập tức vòng vào nhà tắm, "Rầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Lục Thích hít thở sâu, qua một lúc, từ từ đi đến ngoài nhà tắm, khẽ gõ cửa, "Tôi lấy cho em..." Dừng một chút, "Tôi ra ngoài trước nhé?"

"... Ừ."

Lục Thích nở nụ cười, bàn tay để ở cửa, đứng trước cửa nói: "Tôi mua cơm rồi, em nhanh lên."

"... Anh ra ngoài đi."

Lục Thích lại cười, qua một lúc mới thôi, "Ừ." Mở cửa chính, đi ra ngoài.

Chung Bình nghe thấy tiếng đóng cửa, khẽ thở phào, ổn định nhịp tim, nhanh chóng đi ra tìm quần áo, vừa mặc được một ống quần, người bên ngoài đã gõ cửa: "Xong chưa?"

"Đợi một lát!" Chung Bình nhanh chóng mặc quần.

Mặc xong quần, cô chỉnh lại một chút, chần chừ mấy giây, mới đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.

Người ngoài cửa ngực trần, cơ thể rắn chắc hơn trước có mấy vết sẹo, quần hơi kéo thấp, lộ ra rốn, lông mao như ẩn như hiện.

Người trong cửa tóc ướt, vải dính vào xương quai xanh ướt đẫm, hai chân trắng nõn đã bị quần dài che mất, ngón chân lộ ra dưới dép.

Tai trái hơi hồng.

Im lặng một lát, mùi nước tiêu độc bay đến, Lục Thích cúi đầu nói: "Vào thôi."

Chung Bình cầm nắm đấm cửa, tránh đường.

Lục Thích đóng cửa, Chung Bình vẫn còn đứng tại chỗ. Anh nhấc tay, đóng kín.

Cửa lớn ngăn mùi ngoài phòng, không khí trong phòng lập tức trở nên dễ thở hơn.

Một lát sau, Chung Bình trợn tròn mắt, nhìn về phía Lục Thích, điều chỉnh tốt tâm trạng, hỏi: "Cơm... cơm đâu?"

Tay Lục Thích còn để ở cửa, nghe vậy, từ từ buông ra, hất cằm về phía bàn, "Chỗ đó."

Chung Bình nhìn theo tầm mắt của anh, xoay người đi qua.

Mở túi nilon ra, bên trong có mười hộp nhỏ.

Chung Bình lấy từng hộp ra một.

Lục Thích chầm chậm đi đến phía sau cô, nói: "Mua sáu món ăn, bốn mặn hai chay, không biết em có thích không nữa."

"... Tôi đều ăn được."

"Không có món nào không ăn được sao?"

"... Ừ."

"Rất dễ nuôi."

Lục Thích thò tay vào trong túi nilon.

Anh đứng sau lưng Chung Bình, chỉ còn một bước sẽ dán sát vào cô, nhìn từ bên cạnh giống như ôm từ phía sau. Qua một lúc, lấy từ trong túi nilon ra bốn hộp giấy, Lục Thích cụp mắt nhìn Chung Bình, "Bốn hộp đựng cơm, mỗi người hai hộp, có đủ không?"

"... Đủ rồi."

"Không đủ thì chia cho em thêm một hộp."

Chung Bình: "..."

Lục Thích cười, nhìn thoáng qua lỗ tai cô, lại cười, sờ mái tóc ướt sũng của cô, nói: "Sấy khô tóc đã rồi ăn."

Chung Bình lấy hết hộp thức ăn ra, "Anh ăn trước đi."

Phích cắm của máy sấy vẫn còn trên tường của chiếc bàn, Chung Bình cầm lấy, bật công tắc. Tiếng ù ù vang lên, tóc ngắn bay bay, bọt nước cũng bay theo xuống.

Lục Thích đứng bên cạnh nhìn cô.

Chung Bình sấy một chút, động tác hơi chậm lại, giải thích: "Ổ điện trong nhà tắm hỏng rồi, vẫn chưa sửa."

Lục Thích mỉm cười, "Ừ."

Chung Bình liếc sang chỗ khác, nói: "Bên cạnh có ghế, anh ngồi xuống ăn trước đi."

Lục Thích: "Tôi chờ em cùng ăn chung."

Chung Bình để ý tới đống quần áo vo viên ở góc bàn, nói tiếp: "Quần áo của anh đâu? Ngoài ban công có mắc đấy."

Lục Thích chậm chạp cầm lấy quần áo, đi ra ngoài ban công, tiện tay phơi nắng, lúc quay lại, kéo một cái ghế ngồi xuống, lấy di động ra nghịch, tầm mắt như vô ý liếc qua người đang sấy tóc.

Chung Bình không nói gì, chuyên tâm sấy tóc.

Tóc đã khô một nửa, vải áo dính vào xương quai xanh cũng hơi khô, Lục Thích lại liếc qua, dùng chân kéo ghế, đẩy đến phía sau Chung Bình, để cho cô ngồi xuống.

Anh dựa vào vách tường bên cửa sổ, bóc đũa dùng một lần ra, đưa cho Chung Bình, lại bóc đũa của mình ra, "Ăn cơm."

Hai người vùi đầu vào ăn cơm, không nói chuyện.

Đồ ăn của quán nhỏ, phân lượng bình thường, chả có mấy con tôm, thịt kho tàu cũng chỉ có mấy miếng. Không phải thịt ba chỉ mà là thịt mỡ, Chung Bình ăn không vào, gắp một miếng thịt, dùng đũa tách phần mỡ ra, chỉ ăn phần thịt nạc.

Qua một lúc, Lục Thích gắp thịt kho tàu, tách phần mỡ ra bỏ vào bát mình, lại chỉ vào phần thịt nạc, nói: "Ăn đi."

Chung Bình ngừng lại, ngơ ngác, Lục Thích đã bỏ phần mỡ vào miệng nhai.

Cơm nước xong, Chung Bình thu dọn hết hộp thức ăn, bỏ vào túi nilon, buộc lại. Lục Thích vào nhà tắm rửa mặt, sau đó đi ra ban công, sờ quần áo, vẫn còn chưa khô.

Quay vào phòng, anh ngồi xuống ghế, qua một lát, lại đứng dậy đi đến bên giường, tiện tay lật sách.

"Vừa rồi em đọc sách à?" Lục Thích hỏi.

Chung Bình từ trong nhà tắm rửa tay đi ra, nghe vậy, nhìn người đứng ở bên giường, nói: "Nhìn một lát."

Lục Thích tặc lưỡi, ngồi trở lại ghế, vắt chéo chân: "Trước kia em cũng học bài chăm chỉ thế này sao? Luôn đứng đầu à?"

Chung Bình: "Lên lớp 11 thành tích mới dần tốt lên, trước kia chỉ đứng giữa lớp."

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");

Lục Thích không nghĩ tới, "Em đứng giữa lớp?"

"Thánh tích thi vào mười của tôi khá tốt, nhưng lúc học lớp 10 không theo kịp chương trình, sau đó cố gắng nỗ lực, chịu khổ hai năm, cuối cùng vất vả lắm mới đỗ pháp y."

Lục Thích tựa vào vách tường, "Nhìn cách học hiện tại của em, nhìn ra được trước kia em nỗ lực ra sao."

Chung Bình hỏi anh: "Còn anh, lúc đi học là trùm à?"

Lục Thích cười: "Em cảm thấy anh giống trùm sao?"

Khi nói lời này giọng điệu trêu chọc, hơi lười nhác, phía trên không mặc gì, dáng vẻ tùy ý dựa vào tường, nhìn thế nào cũng không giống người đi học nghiêm chỉnh.

Chung Bình không hé răng.

Lục Thích lại cười, ánh mắt đảo qua, đột nhiên vẫy tay, "Lại đây."

"Hả?"

Lục Thích đứng dậy, đi đến phía bên kia bàn, ngồi vào ghế, lại kéo một chiếc ghế đến, vỗ vỗ: "Ngồi đi."

Chung Bình không nhúc nhích.

"Ngồi đi." Lục Thích bắt lấy cổ tay cô, túm cô ngồi xuống.

Chung Bình ngồi xuống, ngơ ngác nhìn anh.

Lục Thích giơ ngón trỏ bên tay phải ra, vẽ mấy nét trên bàn, Chung Bình nhìn giật mình.

Trên bàn học màu nâu, mấy giọt nước tung tóe, hình như là trước đó khi cô sấy tóc rơi xuống.

Lúc này, ngón tay Lục Thích chạm vào nước, viết một chữ "ba" lên trên bàn.

Lục Thích nghiêng đầu, nhìn về phía Chung Bình, "Đây là cái gì?"

Chung Bình nhất thời chưa hoàn hồn.

Lục Thích: "Nội dung trong chương vật cản tầm nhìn đó."

Chung Bình bừng tỉnh, nhìn về phía chữ "ba" kia nói: "Sương khói?"

Lục Thích cười, lau hình vẽ, lại chấm nước viết tiếp, hiện lên một đường vuông góc, bên phải đỉnh có gợn sóng.

Chung Bình suy nghĩ, nói: "Hỏa mù."

Lục Thích tiếp tục viết một chữ "s", ở giữa có một mũi tên hướng về phía trước.

Chung Bình: "Dòng cát."

Một chữ "s", mũi tên hướng sang ngang.

Chung Bình: "Bụi bặm."

Lục Thích: "Bão cát."

Chung Bình nhìn về phía anh.

Lục Thích lại vẽ một chữ "s" nữa, nói: "Đây mới là bụi bặm."

Tiếp tục, hai mũi tên giao nhau hình chữ thập, một cái sang phải, một cái xuống dưới.

Chung Bình: "Tuyết thổi thấp."

Mũi tên phía dưới hướng về phía trước.

Chung Bình: "Tuyết thổi cao."

Nét vẽ" Hai".

Chung Bình: "Sương mù."

Bức hình số "8" đảo ngược.

Chung Bình: "Khói mù."

Hai người ngồi cạnh nhau, cánh tay dần sát lại, Lục Thích vẽ mấy bức hình, Chung Bình đáp lại ngay, đáp đúng Lục Thích im lặng, đáp sai Lục Thích sửa lại.

Ánh mặt trời xiên qua khung cửa sổ, nước trên mặt bàn lấp lánh, Lục Thích quay đầu, lại lên tiếng: "Sai rồi, là tuyết nhỏ."

Khi nói chuyện, hơi thở khẽ phả ra, Chung Bình cụp mắt.

Qua một lát là hai hình tam giác trên dưới.

Chung Bình suy nghĩ, nói: "Trận mưa đá nhỏ?"

Lục Thích nghiêng đầu nhìn cô, mặt cô được tắm trong ánh mặt trời, làn da trắng nõn, sạch sẽ tựa như giọt nước óng ánh.

Anh thấp giọng nói: "Tôi giúp em thi lý thuyết nhé?"

"..."

Một lát sau, "Ừ."

Nước trên mặt bàn dần khô, qua một lúc biến mất như thể chưa từng có.

Trên ngón tay Lục Thích là sợi tóc thơm ngát của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.