Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 25




Vốn là làn điệu dịu dàng nhẹ nhàng, vào tay Lục Thích trong nháy mắt bài hát trở nên cuồng dã, anh quả thực đang dùng sinh mệnh để rống, vừa rống vừa lắc chuông ở KTV, vô cùng nhập tâm.

Thẩm Huy sững sờ ngồi vào bên cạnh Cao Nam, hỏi: "Khi nào thì có... thưởng thức này?"

Cao Nam khẽ cười, rót cho anh ta một chén rượu, còn mình cầm cốc soda lên uống, nói: "Trút bất mãn đó."

"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Huy hỏi.

"Bệnh tương tư đó." Cao Nam chỉ rượu trên bàn, "Uống của cậu đi, đừng để ý đến cậu ta."

Thẩm Huy không dám xác định nói: "Đây là... đang yêu sao?"

Cao Nam nhìn về phía anh ta không nói lời nào, ánh mắt sâu xa.

Thẩm Huy giật mình cười ra tiếng, vẫn không dám tin, "Thật hay giả đấy, tôi có biết cô gái đó không?"

"Cậu không biết đâu."

"Nói như vậy là cậu biết sao? Ở đâu, xinh không, bao nhiêu tuổi?"

Cao Nam huơ huơ cốc soda trong tay, cụp mắt nói: "Nhỏ hơn chúng ta mấy tuổi... rất đặc biệt."

Thẩm Huy nghe đánh giá của anh ta, hơi kinh ngạc, cũng không nghĩ nhiều, "Bật lại bài "Nam bình vãn chung" lần nữa cho tôi!" Lục Thích xoay người, mò cốc rượu trên bàn nhấp một ngụm, nói vào mic.

"Tôi vội vàng đi vào trong rừng rậm

Rừng rậm trùng trùng

Tôi không tìm thấy hành tung của nàng

Chỉ nhìn thấy gió dao động ~~~~~~~~~~"

Lục Thích hát cả đêm, về đến nhà đã là hai giờ rạng sáng, đánh một giấc, tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.

Anh trở mình, nhíu mày, ngáp một cái, rời giường đi vào nhà bếp tìm tạm đồ gì đó để ăn, đi ra mở TV, bật đại một kênh.

Rót một cốc cà phê, anh ngồi vào sô pha, vừa lướt web trên di động vừa ăn cơm trưa, lỗ tai vểnh lên nghe tin tức trong TV.

Nghe một lát, anh ngước mắt lên, nhìn người nhà của nạn nhân đang khóc đòi bồi thường vụ hôm 15 tháng 3, khuôn mặt vô cùng đau khổ, đều căm hận chỉ trích cứu viện bất lực.

Anh từ từ bỏ cốc cà phê xuống, vắt chéo chân, lặng lẽ nhìn lên màn hình TV.

Qua mấy ngày, SR đổi mới thời khóa biểu huấn luyện, Lục Thích đến hai lần vẫn không gặp được người. Anh hỏi thẳng dì Mã: "Chung Bình xin nghỉ vì bận chuyện gì ạ?"

"Bận chuyện gì à?" Vẻ mặt dì Mã mờ mịt, "Dì cũng không rõ, quên hỏi con bé rồi."

Lục Thích: "Nếu mọi người có việc, tìm cô ấy như thế nào?"

Dì Mã càng mờ mịt: "Gọi điện thoại thôi, mọi người đều biết số di động của con bé mà."

Lục Thích đành phải hỏi lại: "Nếu di động tắt máy thì sao?"

Dì Mã: "Vậy chờ con bé khởi động máy thôi."

Lục Thích: "..."

Sau lưng đột nhiên xuất hiện giọng nói sang sảng: "Chung Bình ra nước ngoài rồi."

Lục Thích quay đầu.

Đội trưởng Hà đưa một túi đồ cho dì Mã, nói với Lục Thích: "Là đi công tác, cụ thể khi nào quay về thì không biết, di động đổi thành số nước ngoài, nhưng không được sự cho phép của cô ấy, tôi nghĩ không thể nói cho cậu được."

Lục Thích: "..." Anh mặc kệ cái đồ mặt than này.

Nước ngoài có một hội nghị về di truyền học tổ chức trong bốn ngày, Chung Bình may mắn được làm trợ lý của chủ nhiệm Triệu đi mở mang kiến thức, lại bởi vì chủ nhiệm Triệu phải ở lại trao đổi học tập trong một tuần, nên Chung Bình cũng bị giữ lại.

Tham dự hội nghị có người đoạt giải Nobel, có các quản lý cấp cao của các công ty dược phẩm sinh học và chuyên gia các nước, lần đầu tiên Chung Bình được tiếp xúc với những người ở tầng lớp này, khó tránh khỏi căng thẳng, gạt hết mọi chuyện linh tinh chú tâm làm việc.

Bận rộn bốn ngày, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, trao đổi học tập bắt đầu ngay sau đó, trong lúc này cô từng nhận được một tin trên weixin của Lục Thích, lúc đó bận rộn không trả lời, sau đó thì cũng bỏ quên luôn.

Chờ đến khi Chung Bình ngồi máy bay về nước đã là đầu tháng sáu, nhìn thấy trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, cô hơi thất thần.

"Trở về nước nghỉ ngơi mấy ngày." Chủ nhiệm Triệu nói.

Chung Bình hỏi lại: "Tôi được nghỉ mấy ngày sao?"

Chủ nhiệm Triệu nhìn đôi mắt thâm sì của cô, không đành lòng: "Thế này đi tính cả hai ngày nghỉ cuối tuần, cho cô nghỉ chín ngày thì thế nào?"

"Thật sao?" Chung Bình không dám tin.

Chủ nhiệm Triệu nói là làm: "Tôi nói được là được, cô đi chơi đi, cho cô nghỉ đông sớm một chút."

Chung Bình: "..."

Chủ nhiệm Triệu: "Sao không nỡ à? Vậy ngày mai bắt đầu đi làm."

Quay về nước, cô vì chênh lệch múi giờ nên đến làm tổ ở nhà cha mẹ, hôm sau Mại Mại tìm đến.

Bà Chung biết Mại Mại là chị em bạn dì của Chung Bình, về phần hai cô gái quen biết thế nào, bà cũng không rõ. Bà Chung nhiệt tình hiếu khách, mở cửa ra gọi Chung Bình: "Mại Mại đến này!"

Mại Mại thay giày nói: "Dì à, dì còn thân thiết với con hơn cả mẹ con đấy, mẹ con mà hoan nghênh con được như dì, chắc con khóc lụt Trường Thành mà."

Bà Chung vui mừng: "Con bé này nói chuyện hài thế, Bình Bình đang ở trong phòng ngủ đấy, con vào kêu nó dậy đi."

Bà Chung đi lấy đồ uống cho Mại Mại, Mại Mại đi thẳng vào phòng ngủ của Chung Bình.

Tóc Chung Bình vểnh hết lên, híp mắt ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn người đi vào. Mại Mại ngạc nhiên nói: "Này này này, xuất ngoại có một tuần mà đầu óc bỏ quên ở nước ngoài rồi à?"

Vẻ mặt Chung Bình ngơ ngác, nhưng thần trí tỉnh táo: "Cậu đi lại được rồi à?"

"Đã sớm đi được rồi, chỉ có cậu không biết thôi." Mại Mại đặt mông ngồi xuống giường cô, dưới mông hơi cộm, cô ấy rút ta, "Đây là gì thế?"

"Mại Mại, nước chanh và hoa quả đây, ăn hết lại gọi dì nhé." Bà Chung đi vào, bưng đĩa trái cây, đá chân Chung Bình, "Mau đi đánh răng rửa mặt, đừng nằm ườn ra nữa."

"Vâng."

Bà Chung: "Hai đứa chơi đi, mẹ ra ngoài mua đồ ăn, Mại Mại ở lại ăn cơm trưa nhé."

Mại Mại cười nói: "Vâng, dì nấu ăn là ngon nhất."

Bà Chung vui vẻ đi ra ngoài.

Mại Mại bưng đĩa trái cây ăn, mở tờ tạp chí trong tay, "Cậu mang tạp chí này từ nước ngoài về à?"

"Ừ." Chung Bình xuống giường, vuốt tóc, đi vào WC.

"Toàn là máy bay, phi công đẹp trai quá."

Chung Bình bóp tuýp thuốc đánh răng nói: "Cậu đừng hút thuốc nữa."

"Ngửi thấy à?" Mại Mại nhìn điếu thuốc mình cầm trên tay, "Nhưng tớ mới hút có tí mà."

"... Bỏ đi." Chung Bình ngậm bàn chải đánh răng, đi ra mở cửa sổ phòng.

Mại Mại gạt tàn thuốc, "Sao cậu lại xem loại tạp chí này?"

"Buồn chán, nên xem tạm."

Mại Mại rút điếu thuốc, "Thời gian trước trong tin tức không ngừng đưa tin về cứu viện khẩn cấp hàng không, không phải cậu cũng đã xem đấy chứ?"

"... Ừ." Chung Bình súc miệng.

Mại Mại lật xem tạp chí: "Cứu viện hàng không trong nước chúng ta quá lạc hậu, thật ra người nhà nạn nhân vụ hỏa hoạn cũng không thể hoàn toàn xem như là cố tình gây sự, hai năm trước lúc tớ còn ở Đức, trên đường thấy tai nạn xe cộ, kết quả cậu có biết cái gì đến giải cứu nạn nhân không?"

Chung Bình rửa mặt xong đi ra, "Máy bay trực thăng?"

"Thật nhàm chán." Mại Mại khinh thường, nói, "Chính là máy bay trực thăng phổ biến y như xe cấp cứu."

Chung Bình suy nghĩ, "Tình hình ở trong nước khác."

Mại Mại: "Điều này ai chả biết."

Chung Bình cầm khăn mặt ngồi vào bên cạnh giường, hơi ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

Mại Mại nhìn cô, "Cậu đang nghĩ gì vậy, nói ra đi."

Chung Bình lắc đầu.

Mại Mại nhéo mặt cô: "Nhìn dáng vẻ này của cậu là biết có tâm sự, nói đi, chị gái giúp cô san sẻ."

Chung Bình muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: "Cậu nói xem, nếu tớ học lái máy bay thì thế nào?"

"Tốt lắm nha."

Chung Bình: "..."

Mại Mại híp mắt: "Tớ nói thật đấy, không phải cậu là người hợp tác nhiều nhất với phân đội Hưng Thành sao, cũng từng theo bọn họ huấn luyện, ngay cả nhảy dù cũng đã nhảy rồi, còn lên trực thăng mấy lần. Cậu nói muốn học lái máy bay, tớ chả thấy kì quái chút nào."

Chung Bình: "Lĩnh vực tầng trời thấp sẽ không ngừng mở rộng, cứu viện trên không nhất định sẽ phát triển."

Mại Mại: "Cho dù không phát triển, cậu chỉ cần thi được chứng chỉ, tương lai không làm xét nghiệm ADN nữa, còn có thể lái máy bay cho người ta."

Chung Bình khinh thường.

Mại Mại: "Một người bạn của chị tớ lái trực thăng cho khách sạn người ta, chuyên đón khách VIP, hành trình bay càng nhiều tiền lương càng cao, hiện tại tiền lương một năm mấy chữ số đó."

Mại Mai giơ ngón tay, Chung Bình hiểu ngay.

Mại Mại nhìn vẻ mặt cô, "Nếu đã nghĩ xong, còn do dự gì nữa?"

Chung Bình nhìn về phía cô ấy: "Tiền."

"Bao nhiêu tiền?"

"Tiền học là hơn hai trăm nghìn."

"Shit..." Mại Mại rút mấy điếu thuốc, nghĩ một lát, câu đầu tiên nói ra miệng là, "Vậy học lái máy bay không phải toàn phú nhị đại sao? Có phải tớ nên đi học để có thể câu được một kẻ ngốc không?"

Chung Bình không muốn để ý đến cô ấy nữa.

Mại Mại cười, đụng cánh tay cô: "Còn thiếu bao nhiêu, chị đây cho cô mượn."

Chung Bình lắc đầu: "Cái này thì không cần."

"Đủ tiền rồi?"

"Từ nhỏ đến lớn tiền mừng tuổi và học bổng tớ chưa từng đụng vào, trước kia đều là mẹ giữ giúp tớ."

"Cậu cũng là tiểu phú bà nha." Mại Mại hỏi, "Vậy không phải là đã có tiền rồi sao?"

Im lặng mấy giây, Chung Bình phùng má: "Đó là toàn bộ tiền để dành của tớ..." Sao cô có thể xuống tay được!

Ai ngờ buổi chiều cô xuống tay luôn.

Sự cố chấp của cô khác với người thường, nghĩ là làm, xác định rõ mục tiêu, khăng khăng làm theo ý mình, lúc trước gia nhập SR cũng là như thế, hiện tại học lái máy bay cũng là như vậy.

Đã sớm tìm tài liệu, Chung Bình đến trung tâm đào tạo đăng kí, ngày tiếp theo hoàn thành hạng mục kiểm tra sức khỏe, sổ tiết kiệm trống không, từ nay về sau cô phải nhịn ăn nhịn tiêu rồi.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên một tiếng rồi kết thúc, Chung Bình liếc qua nhìn là số của lão gia mặt lạnh Lục Thích, cô cũng không thấy lạ.

Trong phòng tập thể hình.

Lục Thích ngồi trên máy kéo tạ, cầm di động vẫn im lìm.

Mồ hôi ướt sũng áo thể thao màu đen, làn da trên cánh tay đen hơn so với mười ngày trước, cơ bắp cũng nhiều hơn so với trước. Một giọt mồ hôi từ trên thái dương chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay, Lục Thích thở hổn hển, bỏ di động vào túi.

Mấy ngày nay anh thường xuyên gọi cho dãy số kia, hôm nay là lần đầu tiên gọi được, hơi bất ngờ, chưa kịp nghĩ đã cúp máy.

Lục Thích nắm chặt tay, khuỷu tay gập lại, duỗi người về phía sau, cơ thể kéo căng, dần dần thu về phía trước, cứ thế lặp lại, hơn một giờ sau, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, đi vào phòng tắm rửa.

Lau mái tóc ướt sũng đi ra, Lục Thích ngồi lên ghế, lấy di động gọi cho dãy số kia.

Chung Bình nhìn chằm chằm di động không ngừng rung trên bàn, suy nghĩ, cuối cùng vẫn bắt máy: "A lô."

"..."

"A lô?" Chung Bình lại nói thêm một lần.

Lục Thích bỏ khăn mặt xuống, tay chống xuống ghế, ngửa đầu, lỗ tai hơi ướt, "Về rồi?"

"Ừ, anh có việc gì không?"

"Hết chênh lệch múi giờ rồi chứ?"

"... Ừ."

"Buổi tối có hoạt động gì không?"

"..."

"Nói chuyện."

"... Có."

"Làm gì thế?"

"Bận rộn nhiều chuyện, anh có việc gì không, không có tôi cúp máy đây."

"Ngày mai thì sao?"

"Cũng có việc."

"Ngày kia?"

"Có..."

Lục Thích ngắt lời cô: "Chung Bình..."

Chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng bên đầu kia điện thoại:

"Bình Bình, ra ăn sầu riêng! Gọi điện thoại à? Nói chuyện với ai vậy?"

"Vâng, con đến đây! Không nói với anh nữa, tôi cúp máy đây."

"Tít..."

Lục Thích nắm chặt di động, híp mắt, "Đồ tái phạm."

Anh không gọi cho cô nữa, hai ngày kế tiếp cũng thật sự bận rộn, Cao Nam nhắc nhở anh: “Cậu có đi học lớp đào tạo không?"

Lục Thích suy nghĩ, hỏi: "Khi nào?"

"Ngày mai."

"Ngày mai á? Sao không nói sớm." Lục Thích hất tay, "Đi thôi, ngủ sớm dậy sớm."

Ngày hôm sau, anh ra ngoài từ sớm, lái xe hơn một tiếng tới lớp đào tạo.

Lớp đào tạo ở tầng ba, phòng học không lớn, chỉ bằng một lớp học trung học bình thường, bàn trắng ghế tựa màu xanh, có bục giảng có bảng đen có TV.

Đã có ba người đàn ông ngồi trong phòng học, bộ dáng ba bốn mươi tuổi, đều khách sáo chào hỏi lẫn nhau.

"Tôi họ Vương, gọi là Vương Hữu Phát, điều hành công ty thương mại."

"Tôi là Hứa Lục, điều hành khách sạn."

"Tôi là Lâm Tân Quốc, làm kinh doanh nhỏ."

Lục Thích tất nhiên là cũng muốn giới thiệu bản thân: "Lục Thích, mở nhà hàng."

Lục Thích tới sớm, chọn một vị trí giữa phòng học ngồi xuống, đợi một lát, "các học sinh" lục tục đến.

Số người cũng không nhiều lắm, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười ba người, Hứa Lục nhìn thấy người vào nói: "Toàn là người già."

Vương Hữu Phát: "Nghe nói khóa này còn có phụ nữ đấy, đúng là hiếm thấy."

Lâm Tân Quốc: "Con gái kìa."

Mọi người nghe thấy, ánh mắt đều nhìn ra cửa phòng học.

Lục Thích uể oải nhìn qua, đột nhiên như bị đóng đinh, nhếch miệng cười, ánh mắt như phun lửa ra ngoài.

Chung Bình đứng ở cửa, như bị lửa thiêu đốt, hai chân như xoắn lại.

Cô không thể ngờ đến đi học lái máy bay cũng có thể gặp được Lục Thích.

Lục Thích nghiêng người về phía trước, cánh tay chống lên bàn, không nói lời nào vẫy tay với cô, ánh lửa trong mắt vẫn còn hừng hực ra ngoài, nhìn không dời mắt như muốn đốt cháy người nọ.

Chung Bình đứng im tại chỗ.

Lục Thích lại vẫy tay.

Cuối cùng Chung Bình cũng nhấc chân, rảo bước vào cửa, gật đầu với anh, ngồi ở bàn đầu chính giữa lớp.

Một lát sau, ngay cả hàng ghế bên cạnh cũng trầm xuống, bên cạnh có người ngồi xuống.

Lục Thích nghiêng đầu, liếc cô nói: "Khéo ghê."

Chung Bình: "... Là trùng hợp thôi."

Lục Thích cười: "Đăng kí khi nào thế?"

Chung Bình: "Mấy hôm trước."

Lục Thích nhích tới gần hơn: "Hôm anh gọi điện thoại cho em đã đăng kí rồi?"

Chung Bình: "... Ừ."

Lục Thích: "Sao đột nhiên muốn học thứ này?"

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");

Chung Bình: "Không phải anh cũng đến học à."

Lục Thích: "Anh đăng kí từ hai tháng trước rồi."

Chung Bình hơi kinh ngạc.

"Này, không phải vừa mới rút được thời gian đấy chứ." Lục Thích nói, "Em đang tâm huyết dâng trào?"

Chung Bình đáp có lệ: "Ừ."

Lục Thích liếc cô: "Đồ tái phạm."

Giọng nói rất khẽ, Chung Bình không nghe thấy, hỏi: "Anh nói gì thế?"

Sắc mặt Lục Thích như thường, "Không có gì."

Đám đàn ông xung quanh đều xem hết hành động của hai người trong mắt, cảm thấy đã hiểu ra, trong mắt đều có ý cười.

Một lát sau, giảng viên đến.

Giảng viên không lớn tuổi, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi, tự giới thiệu họ Hồ.

Tiếp đó phát một đống lớn sách vở rất nặng, giảng viên Hồ nói: "Giờ học lý thuyết quy định phải bốn mươi mấy tiếng, bình thường các vị công tác bận rộn, rút được thời gian đến cũng không dễ dàng, như vậy, học đào tạo trực thăng chỉ cần bốn tháng là hoàn thành, nhưng phần lớn khi chúng tôi cho thực hành, nhóm học viên lại quá bận rộn không rút được thời gian, cho nên phần lớn đều phải mất hơn một năm mới lấy được chứng chỉ."

"Lý thuyết là một trong những phần khó khăn nhất, rất nhiều người bình thường phải thi ba bốn lần mới qua lý thuyết. Tất cả kiến thức bên trong đều là những thứ mà bình thường mọi người chưa từng tiếp xúc, cho nên tôi hi vọng trong thời gian tiếp theo, mọi người có thể chăm chỉ học tập, lớp này của chúng ta tổng cộng chỉ có mười ba người, hi vọng có thể thi một lần là qua."

Lúc giảng viên nói lời mở đầu, Lục Thích đã bắt tay vào lật sách giáo khoa, Chung Bình ở bên cạnh ngồi nghiêm chỉnh, không biết có đang nghe hay không.

Lục Thích nhỏ giọng nói: "Ăn sáng chưa?"

Chung Bình: "..."

"Hả?" Lục Thích nghiêng đầu.

Chung Bình: "Ăn rồi."

Lục Thích: "Tự lái xe tới?"

Chung Bình: "Ừ."

Lục Thích: Hôm nay không phải cuối tuần... em nghỉ à?"

Chung Bình: "Ừ."

Lục Thích: "Nghỉ mấy ngày?"

Chung Bình: "Sang tuần sau sẽ đi làm."

Lục Thích: "Em ra nước ngoài làm gì?"

Chung Bình: "... Đi công tác."

Lục Thích: "Anh biết đi công tác, nhưng làm gì."

Chung Bình: "Một hội nghị di truyền học, nói ra anh sẽ hiểu sao?"

Lục Thích cười ha hả, "Anh cũng từng học sinh học, nghe có thể hiểu."

Chung Bình: "..."

Lục Thích: "Buổi trưa..."

Chung Bình quay đầu, nhìn anh nói: "Đừng nói nữa!"

Lục Thích chớp mắt, cười cười, cuối cùng im lặng.

Giảng viên ở trên bục nói nước miếng văng tứ tung, Chung Bình chuyên tâm nghe, nghe giảng đến đâu là chép vào luôn.

Không bao lâu, đột nhiên bên cạnh chìa ra một bàn tay.

Chung Bình nhìn anh.

Lục Thích tựa vào ghế, nói: "Cho anh mượn bút."

Chung Bình: "..."

Chung Bình lấy bút bi trong túi ra đưa cho anh, Lục Thích nhận lấy.

Một lát sau, túi bút trước mặt bị để sang bàn bên cạnh, Chung Bình nhìn sang phía đối phương.

Lục Thích kéo túi bút ra, lục lọi, lấy cục tẩy và bút xóa ra, còn có một tấm ảnh phông đỏ khoảng một tấc ở bên trong.

Chung Bình nhìn thấy, đang muốn giật lại thì bị Lục Thích lấy cánh tay ngăn lại.

Lục Thích cầm lấy ảnh chụp, cẩn thận nhìn.

Cô ở trong tấm ảnh non nớt hơn so với hiện tại, khuôn mặt trẻ con phúng phính, cằm không nhọn như bây giờ, mắt vẫn to như trước, tóc ngắn hơn so với hiện tại, tóc mái rất dài, che khuất lông mi.

Khuôn mặt vô cùng đáng yêu.

Lục Thích quay đầu hỏi: "Đây là lúc mấy tuổi?"

Mặt Chung Bình đỏ ửng, muốn lấy lại, Lục Thích giữ lấy cổ tay cô, "Mấy tuổi?"

Động tĩnh của hai người hơi lớn, lại ngồi ở bàn đầu, không gây ra sụ chú ý hơi khó. Chung Bình đành phải cúi đầu, thấp giọng nói: "Trả lại cho tôi!"

"Mấy tuổi?" Lục Thích lại hỏi lần nữa.

Chung Bình: "Mười bốn mười lăm thì phải."

Lục Thích cũng hạ thấp giọng giống cô: "Cấp hai hay là cấp ba?"

"Cấp hai." Chung Bình nói, "Được chưa, trả lại cho tôi."

"Để anh nhìn."

"Có gì đẹp chứ."

Lục Thích liếc cô, thản nhiên nói: "Em rất xinh."

Chung Bình sửng sốt, quay đầu đi, lỗ tai đã hơi hồng.

Qua một lát, cô cầm túi bút trở về, lại thấp giọng nói: "Xong chưa?"

"Xong rồi."

Chung Bình chìa tay.

Lục Thích: "Trong túi anh."

Chung Bình: "..."

Lục Thích: "Anh muốn có nó."

Chung Bình: "Lục Thích!"

Lục Thích gõ bàn, khẽ nhắc nhở cô: "Nghe giảng bài!"

Chung Bình nhíu mày.

Lục Thích: "Để ăn trưa rồi nói sau."

Vị giảng viên trên bục giảng kia đã không muốn cáu nữa, giả vờ như không nhìn thấy hai người ngồi bàn đầu kia, không biết qua bao lâu, cuối cùng đã yên tĩnh lại, anh ta làm như vô tình liếc qua.

Cô gái thoạt nhìn nghe rất chăm chú, còn người đàn ông tựa vào ghế, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.