Thời Gian May Mắn

Chương 31: Hoắc Tư Thần Nổi Giận




Nghê Xuân Yến chỉ bị bong gân nhẹ, cũng không quá đau, ở nhà một vài ngày , bởi vậy, cô không đến bệnh viện nữa, Mục Dục Vũ cũng không muốn cô chịu đau mà đến.

Nhưng Nghê Xuân Yến cũng đang muốn tránh mặt hắn, nguyên nhân bên ngoài là vì bị thương, bên trong lại hạ quyết tâm với chuyện Mục Dục nói ngày đó,. Mục Dục Vũ suy nghĩ, Nghê Xuân Yến nhất định quyết định rất khó khăn, tính tình cô trời sinh thành thật, sẽ không cự tuyệt người khác, lại trải qua sự tổn thương trước đó, ai đối với cô không tốt cô có thể không nhớ rõ, nhưng ai đối với cô tốt cô tuyệt đối sẽ nhớ rõ. Huống chi trái tim cô có Mục Dục Vũ, dù không nhiều, tốt của hắn, tất nhiên cô luôn hướng về.

Nhưng cô vẫn không tin hắn, không phải không tin, mà là không dám.

Cô gái trẻ tuổi có liều lĩnh vượt mọi chông gai đuổi theo phía sau lưng hắn, sau khi trưởng thành cũng ngộ ra, sự dũng cảm ngày đó nói huỵch toẹt ra là sự ngu muội cố chấp. Cuộc sống sớm dùng sự tàn nhẫn gấp trăm lần dạy cô, không có gì là tồi tệ nhất, ngã một lần cũng chẳng sao, quan trọng hơn là, cô có thể đứng dậy được hay chôn chân tại nơi vấp ngã đó.

Cô đã ngã hai lần ở cái hố gọi là Mục Dục Vũ, lúc đầu còn có thể đổ lỗi cho trẻ tuổi ngây ngô chưa hiểu chuyện, lần thứ hai có thể tính là mơ mộng hão huyền, đây là niệm tưởng mà người phụ nữ coi trọng thực tế lợi ích như cô dung túng. Bất kể như thế nào, nếu ngã lần thứ ba chắc cô cũng không thể đứng dậy nổi nữa.

Từng như Mục Dục Vũ vậy, Nghê Xuân Yến cũng muốn quay về trong cuộc sống của mình, tuy rằng cô độc nghèo khó, nhưng cô cảm thấy an toàn.

Chuyện này Mục Dục Vũ đều nghĩ tới, lại cho rằng bản thân chưa thấu hiểu hết, chỉ nhìn vào lòng người có thể phán đoán một hai, hắn muốn đối xử tốt với Nghê Xuân Yến, mong muốn không cường được; hắn muốn Nghê Xuân Yến tin tưởng hắn, nhưng cũng biết, tín nhiệm không phải dựa vào lời thể son sắt là được thành lập; hắn thậm chí nghĩ tới nếu không được, nếu không cùng một hợp đồng với Nghê Xuân Yến , phân cho cô ít tài sản, biến sự lo lắng vô hình trước mắt của cô thành hư ảo. Nhưng hắn lại nghĩ, như vậy chỉ sợ gậy ông đập lưng ông, Nghê Xuân Yến yêu tiền, nhưng không yêu tiền của hắn, dù cũng là tiền, nhưng tiền của ai lại phân biệt rõ ràng. Chuyện cửa tiệm lúc trước còn chưa xong, hắn lúc này lại tủy tiện đưa tiền, dĩ nhiên Nghê Xuân Yến khó thích ứng được, chỉ sợ bỏ luôn suy nghĩ có nên theo hắn hay không.

Vậy làm sao giờ?

Mục Dục Vũ trong cuộc đời lần đầu tiên vì phụ nữ mà khó xử, hắn đủ khả năng cung cấp mọi thứ, hắn còn thật sự làm tất cả vì cô; hắn biết cô thương hắn, không có ai thay thế được hắn; hắn cũng biết cô kháng cự hắn, rời xa hắn, không muốn cho hắn điều chờ mong.

Nghê Xuân Yến không đến bệnh viện, Mục Dục Vũ liền cảm thấy bản thân không nên nằm viện nữa. Thân thể hắn tố chất vốn là tốt rồi, hồi phục tiến triển cũng không kém, bởi vì khẩu vị tốt, hắn xuất viện còn mấy cân, sắc mặt cũng không giống như trước kém sắc, mất ngủ lâu cũng cũng được cải thiện.Ngoại trừ với việc dễ dàng mệt mỏi, thì khí chất nhìn không khác trước là bao.

Lịch cũ cuối năm theo thường lệ công ty có nhiều xã giao, năm rồi rất nhiều buổi tiệc quan trọng Mục Dục Vũ đều đích thân tới chủ trì, nhưng năm nay hắn lấy lý do thân thể không tốt từ chối, xin miễn hết thảy các buổi chiêu đãi, chỉ lộ chút mặt chúc mừng toàn thể nhân viên công ty trong buổi họp cuối năm, nói vài câu động viên rồi vội vàng đi, hắn nhanh gọn giải quyết, mọi người trong công ty bận đến nỗi chân không chạm đất, liền ngay cả Lâm trợ lý nghe người ta bàn tán cũng không kiềm được hỏi hắn khi nào quay về công việc, Diêu Căn Giang còn trực tiếp gọi điện thoại chất vấn hắn cái gọi là an thời kỳ dưỡng bệnh có phải dài quá hay không? Mục Dục Vũ đối với chuyện này giả vờ giả vịt thở dài nói không có biện pháp, thân thể không cho phép, hiện tại lòng có dư mà lực không đủ, chỉ sợ còn phải tiếp tục tĩnh dưỡng mới được.

Hắn tuyên bố với bên ngoài rằng còn trẻ mà bị bệnh tim, tin tức như vậy cố nhiên có người vui vẻ lại có người buồn, mà khi che mặt, ai cũng phải nói một câu thân thể quan trọng hơn.

Gần ba mưoi, lần đầu tiên hắn cũng bình thường như mọi người đón một năm mới đến . Hắn không thể cứ một mình , nếu không đem ngày tết tranh thủ làm vài chuyện, thì thời điểm năm sau, có thể không phải cô đơn rồi.

Ngày ba mươi ngôi nhà vắng tanh , ngoại trừ người gác cổng và trực lái xe thì không có người nào khác. Ngay cả người chăm chỉ làm việc như Tôn Phúc Quân, sau khi kiểm tra ngôi nhà lần cuối cùng, cũng đi vào phòng tạm biệt Mục Dục Vũ. Lúc gần đi, Tôn Phúc Quân đố băn khoăn muốn nói lại không, hắn che lại điện thoại đang nói, trịnh trọng nói ra chuyện lạ trước mặt Mục Dục Vũ, hỏi: “Thưa ngài, có chút mạo muội, nhưng ngài đồng ý hôm nay đến nhà tôi ăn cơm tất niên không? Cũng không phải quá xa, lái xe nhanh thì cũng chỉ mất hai tiếng đi đường.”

Mục Dục Vũ nở nụ cười, vẻ mặt ôn hoà khoát tay nói: “Đừng lo lắng cho tôi, anh nên làm gì thì làm, trở về sớm một chút cha mẹ anh cũng sớm an tâm.”

“Nhưng hôm nay ngài ăn cái gì? Đầu bếp đều đã trở về, tôi cũng không có nghe A Lâm nói qua ngài đêm nay có buổi tiệc nào…”

“Tôi có chỗ cần đi, được chưa?” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói, “Được rồi, không cần dong dài , sắc mặt anh giống như là mẹ góa con côi rồi kìa. Đi đi, nhanh đi.”

Tôn Phúc Quân ha ha nở nụ cười, lại một lần hỏi: “Ngài không đến thật sao? Nhà chúng tôi rất tốt .”

“Lần tới, ” Mục Dục Vũ cười nói, “Lần tới tôi nhất định đi, sau khi trở về thay tôi gửi lời chào được rồi.”

“Ai, cám ơn ngài.” Tôn Phúc Quân cười vẫy tay, ” Chúc mừng năm mới .”

“Qua năm mới tốt, lái xe cẩn thận một chút, ” Mục Dục Vũ gật đầu nói, “Lần tới sẽ phát tiền thưởng.”

Tôn Phúc Quân vô cùng vui vẻ đi rồi, Mục Dục Vũ ở tại phòng ngốc đến đến hai giờ chiều, mới chậm rãi đứng dậy mang áo, khăn quàng cổ, lấy mấy túi này nọ, đi ra khỏi phòng.

Trời tốt, tới gần tết âm, ánh mặt trời chiếuvào tuyết đọng hai bên mặt đường, tạo thành màu trắng phản chiếu. Không khí mát mẻ trong lành, thở thành sương, đại khái ăn mặc ấm áp, Mục Dục Vũ lại cảm thấy từ trong lòng đến ngoài đều ấm. Hắn đứng ở sân một chút, lão Trần đã chuẩn bị dừng lại trước mặt, hắn kéo mở cửa xe, ngồi xuống.

“Thật ngại, hôm nay còn để anh tăng ca, ” Mục Dục Vũ khó được khách khí nói, “Thứ lỗi, vất vả cho anh .”

Lão Trần thụ sủng nhược kinh, lắp bắp nói: “Ngài nói làm sao vậy, công việc của tôi không phải là lái xe cho ngài sao, sao phải nói những lời như vậy?”

“Hôm nay không giống với mọi khi, ” Mục Dục Vũ mỉm cười nói, “Chúng ta đi thôi, đi sớm một chút, cũng có thể sớm trở về ăn bữa cơm đoàn viên.”

“Vâng.”

Lão Trần lái xe từ từ hướng trung tâm chạy tới, gần tết âm lịch nên trên đường không có nhiều người, giống như đều biến đi đâu mất, đường đi rất thông thuận, xe thưa thớt, ngẫu nhiên gặp ven đường có vài đứa trẻ ngồi đốt pháo, vui cười, hết sức vui vẻ.

Mục Dục Vũ nhìn thấy, tâm tình thựật khoái trá, hắn hỏi lão Trần: “Trong nhà mấy đứa nhỏ đều rất tốt?”

“Rất tốt , ” lão Trần ha ha cười trả lời, “Nhà chúng tôi là đại gia đình, cha mẹ đều còn sống, cơm tất niên chiếu theo quy định cũ, anh chị em mấy nhà đều về cùng, hơn nữa đều có con hết, nên ầm ỹ muốn chết. Vì bữa cơm này, cha mẹ tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ tuần trước, rất mệt, có thể nói là vô cùng hoành tráng nha.”

“Nghe qua thật náo nhiệt.” Mục Dục Vũ mỉm cười nói.

“Đúng vậy, ” lão Trần nói, “Qua năm mới thôi, nhà nhà đều như vậy.”

Mục Dục Vũ nhưng cười không nói.

Lão Trần đại khái ý thức được mình nói sai , vội bổ sung một câu: “Ý của tôi là sau này ngài thành gia có đưa nhỏ, trong nhà cũng sẽ rất náo nhiệt .”

Mục Dục Vũ nhớ tới cái gì, gợi lên khóe miệng, chậm rãi nói: “Tôi mà có con, không thể ở căn nhà bây giờ nữa, rườm rà lại lạnh lẽo, thủy tinh có nhiều lắm, không tốt cho đứa nhỏ chạy nhảy chơi đùa, lơ là một chút là vấp ngay.”

Lão Trần hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Ngài nghĩ đến thực chu đáo.”

Mục Dục Vũ lơ đãng nói: “Đó là tự nhiên, làm cha mẹ, khẳng định muốn thay đứa nhỏ nghĩ nhiều một chút.”

Hai người một đường tùy ý nói chuyện phiếm, giờ phút này không khí yên bình, mang theo cảm giác đang trong kỳ nghỉ dài, dường như ông chủ và nhân viên cấp bậc đối lập đều hòa hoãn , trở nên thân thiết hơn, lão Trần tán gẫu chuyện thú vị về con mình, mặc dù vụn vặt, nhưng lúc này nghe Mục Dục Vũ toàn là ấm áp , tràn ngập những chuyện dung dị khỏi củi gạo khói bếp đến thích . Đến nới, Mục Dục Vũ thậm chí lấy từ trong túi áo ra một cái hồng bao đã chuẩn bị đưa sang, nói cho đứa nhỏ mua đồ dùng học tập, đây là hành vi mà trước giờ ngài Mục chưa bao giờ làm. Lão Trần kinh ngạc rất nhiều, lại nhận, hắn lái xe cho Mục Dục Vũ đã nhiều năm, cũng coi như nhân viên lâu năm, vài năm ở chung, cũng trở nên quen thuộc với Mục Dục Vũ.

Mục Dục Vũ mang theo bao lớn bao nhỏ xuống xe, hắn đứng ở trước căn phòng mới thuê của Nghê Xuân Yến, những tòa nhà này được xây dựng theo kiến trúc năm chín mươi, không sân không hành lang, nhưng lại duy trì chút cổ kính đặc sắc. Ví như giờ phút này có một đám đứa nhỏ quây quần cùng nhau nô đùa đốt pháo, trước cửa nhà có dán giấy chúc tân niên, phòng bếp mỗi nhà đèu sáng trưng, dao động toàn mùi thơm, náo nhiệt, đây là đang chuẩn bị cơm tất niên .

Mục Dục Vũ mỉm cười, giẫm chận tại chỗ rồi đi vào, đi ngang qua một đám nhỏ bên cạnh, đột nhiên thoáng nhìn Nghê Siêu trốn ở một bên dại ra mà hâm mộ gắt gao nhìn chằm chằm đồ chơi trên tay đám nhỏ. Mục Dục Vũ đi qua , mở miệng hỏi: “Đứng đây làm gì vậy?”

Tiểu Bạch ngốc hoảng sợ, lắp bắp nói: “Mục, anh Mục, em đang xem bọn họ chơi đùa.”

“Làm sao lại chỉ đứng đây nhìn? .”

Tiểu Bạch ngốc tiếc nuối nhỏ giọng nói: “Bọn họ không muốn chơi đùa với em.”

Mục Dục Vũ liếc mắt kia đứa nhỏ, lớn nhất cũng chỉ mười mười một tuổi, nhỏ cũng chỉ năm sáu tuổi, đúng là chó ngại mèo, kéo bè kết phái, cả tập thể bài xích một đứa nhỏ ngốc cũng là một hành vi bình thường. Mục Dục Vũ nhướng mày, hỏi: “Anh Mục chơi với cậu được không?”

“Muốn!” Nghê Siêu vô cùng cao hứng lớn tiếng trả lời, lập tức lại có chút khó xử, nhíu mày nói, “Chị không cho em chơi, nói nguy hiểm, không được đụng vào.”

“Không có việc gì, anh dẫn cậu theo.” Mục Dục Vũ vuốt cằm, đơn giản nói nói, “Đi, đi mua.”

Nghê Siêu cao hứng phấn chấn lôi kéo hắn hướng nhà quà vặt lầu bên cạnh, Mục Dục Vũ vừa thấy, loại quán nhỏ này bán đầy đủ tiện nghi, nào hoa nào pháo. Hắn mua đầy một túi nilon, để cho Nghê Siêu tự chọn, Nghê Siêu do do dự dự không biết chọn cái gì, cầm lấy này lại buông cái kia, Mục Dục Vũ không kiên nhẫn , đoạt lấy túi, tùy tay nắm lên một chút.

“Đủ đủ.” Nghê Siêu oa oa kêu to, “Thật nhiều , đủ đủ rồi.”

“Nhưng cái này nổ ra cái cây nha.” Mục Dục Vũ cố ý cầm lấy một cái nói.

“Hả? Em muốn.”

Mục Dục Vũ lại cầm lấy cái giống nhau: “Này sẽ là một đóa hoa nha.”

“Em đây cũng muốn!”

“Còn có này, bay rất cao, ” Mục Dục Vũ cầm lấy một cái t\\, hỏi, “Muốn sao?”

“Muốn nha muốn nha.” Nghê Siêu liều mạng gật đầu, ánh mắt sáng lên.

“Nhóc con.” Mục Dục Vũ cười mắng một câu, đem cả bao đầy đưa qua, chủ ư quán cười hớ hớ, nói: “Này, năm mới tốt lành, anh cũng thật thương đứa nhỏ.”

“Qua năm mới thôi.” Mục Dục Vũ lấy ra ví tiền thanh toán , đem gói to đưa cho Nghê Siêu nói, “Tốt lắm, ăm cơm tất niên xong chúng ta đốt.”

“Ai!” Nghê Siêu cười đến ánh mắt đều mơ màng , lôi kéo cánh tay của hắn nói, “Anh Mục ta nhanh về nhà ăn cơm đi, đi thôi đi thôi.”

Mục Dục Vũ mặc hắn túm đi, vừa đi vừa hỏi: “Chị cậu hôm nay làm món ngon gì ?”

“Thật nhiều , thật nhiều thật nhiều.” Tiểu Bạch ngốc hấp hấp cái mũi, còn thật sự nói, “Thật nhiều đồ ăn, chị nói, qua năm mới phải ăn thật nhiều mới tốt.”

“Nhưng có khi chị cậu lại không nấu phần cho anh, anh cứ vậy đến nhà cậu ăn cơm, vạn nhất chị cậu đuổi đi làm sao bây giờ?”

“Không có, ” Tiểu Bạch ngốc lắc đầu, còn thật sự suy nghĩ một chút nói, “Nhiều nhất, nhiều nhất em ăn ít lại, đem đồ ăn của em cho anh hết.”

Mục Dục Vũ cười ha ha, hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân nhiều năm còn chưa cười to thoải mái đến vậy, hắn hiểu ra vì sao Mục Giác thích Nghê Siêu như vậy . Bởi vì trí lực không cao, nhận thức đối với thế giới bảo trì ở mức độ đơn thuần, mà bởi vì có người yêu thương che chở nó , trái tim nó đơn thuần thiện lương, có lại biết chia sẻ, hơn nữa cũng vui vẻ chia sẻ.

Mục Dục Vũ đưa tay sờ sờ tóc Nghê Siêu , nhẹ giọng hỏi: “Anh Mục sau này đều đón năm mới cùng hai chị em cậu được không?”

“Được, đến nhà em ăn cơm.” Nghê Siêu khẳng khái nói, “Chị của em sẽ làm đồ ăn thật ngon.”

“Cậu xác định? Anh sẽ ăn rất nhiều .”

Tiểu Bạch ngốc chần chờ một giây, theo sau gật đầu nói: “Vậy, em bảo chị em nấu thêm nhiều một chút.”

Mục Dục Vũ hơi hơi hí mắt, hỏi: “Thật sự?”

“Vâng.” Nghê Siêu nghĩ nghĩ, lại không xác định hỏi, “Qua năm mới đều mua pháo hoa được không?”

“Mua được.”

“Mua bộ đồ mới được không?”

“Mua.”

“Mua thạch hoa quả được không?”

“Mua.”

“Vậy mua đường ngọt ăn được không?”

“Nhóc con, em muốn mua cái gì, anh Mục sẽ mua cho em, được không?”

Tiểu Bạch ngốc hoan hô một tiếng, thân thiết nói: “Vậy anh Mục đến nhà em ăn cơm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.