Thời Gian May Mắn

Chương 24: Đấm Bóp




Nơi mà Nghê Xuân Yến thuê chỉ cách nơi ở ban đầu của cô hai con phố, cô rất quen thuộc nơi này, tìm một căn phòng cho thuê giá rẻ cũng không quá khó.

Môi trường ở đây không hẳn là quá xấu, được xây dựng vào khoảng năm tám mươi, tường cũ kĩ, bên ngoài nhìn đầy bụi, nhưng tốt xấu ra vào cũng có cái cửa sắt lớn, cũng có người gác cổng, ngẩng đầu, trên lầu cũng có đàn bồ câu bay ngang qua.

Mục Dục Vũ ngồi ở trong xe ngừng ven đường, nhìn cách đó không xa Nghê Xuân Yến chạy đến đón em trai. Đại Quân theo chân hai chị em bọn họ nói không ngừng nghỉ, ba người đứng một chỗ, trò chuyện cười liên tục, không biết nhìn vào còn tưởng một gia đình.

Mục Dục Vũ nhìn nhìn, bỗng nhiên nhớ tới ban đêm lúc trước gặp lại Nghê Xuân Yến, cũng là ngồi ở trong xe như vậy, cũng là như vậy nhìn không chuyển mắt người phụ nữ ngoài cửa sổ kia. Cho đến hôm nay, hắn bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề bị bản thân lãng quên từ lâu, vì sao khi đó, ki đã quá nhiều năm trôi qua, lại chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Nghê Xuân Yến?

Kỳ thật Nghê Xuân Yến thay đổi rất nhiều , mười sáu tuổi và ba mươi tuổi, khoảng cách thời gian là mười bốn năm, Nghê Xuân Yến thời con gái với hai bầu má mũm mĩm có thể dùng hai tay kéo sang hai bên. Bây giờ xương gò má cao ngất, hai má hóp, cằm nhọn, ánh mắt có vẻ so với trước kia sâu sắc hơn, mí mắt nếu nhìn kỹ đã có dấu vết. Nhưng hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra cô, giống như người ta nhận diện không phải bằng ngoại hình, căn cứ chính xác tất cả hóa thành hư ảo, hắn nhận ra cô như một bản năng của cơ thể, ngay cả khi cô tiều tụy hơn trước, trên mặt lại chứa đựng dấu vết tang thương, thời điểm hắn gặp lại, hắn vẫn biết là cô.

Vì sao lại như thế?

Chẳng lẽ nói, hắn chưa bao giờ quên cô, tận sâu trong đáy lòng, hắn cũng như cô, chưa bao giờ quên đối phương.

Mục Dục Vũ có chút hoảng hốt, hắn lén lút tựa vào cửa kính xe nhìn bọn họ đứng nói chuyện cách đó không xa, đã một thời gian không gặp cô , Mục Dục Vũ nghĩ, có bao nhiêu lâu? Kỳ thật không bao lâu, mà lại cảm thấy dường như xa cách đã nhiều năm, lúc này lúc đó, hai người rõ ràng cách không xa, khoảng cách này, lại đủ để xóa đi đường ranh giới, cả đời không qua lại với nhau.

Thật vậy sao?

Chỉ là xa cách một tháng, như xa cách cả một thế hệ, nhưng đến mười bốn năm, làm sao có thể chịu được? Có bao nhiêu kí ức, có bao nhiêu tình cảm đủ dể đong đầy trong ngần ấy năm. Thời gian khiến tình cảm hắn xói mòn, hắn bỏ lỡ người phụ nữ này quá nhiều năm, hắn cũng đồng dạng bỏ lỡ bản thân. Mục Dục Vũ để tay lên ngực tự hỏi, chuyện đó sao đến mức như hôm nay? Chỉ một cái nhìn lại, chuyện cũ quá khó để đối mặt, giống thủy tinh yếu ớt, hơi chút dùng sức sẽ nát tan, lòng người lại không cam lòng, đừng nói lưỡng tình tương duyệt, ngay cả khi dựa sát vào nhau cũng chưa cảm thấy chắn chắc, chẳng lẽ còn muốn như vậy bỏ qua, sau đó đợi cho tóc trắng xoá, âm dương cách biệt, lại đến nói một câu tiếc nuối?

Nỗi buồn nói không nên lời đồng loạt tập kích trái tim Mục Dục Vũ, hắn nghĩ hắn đã lên kế hoạch hoàn hảo cho cuộc đời của mình, duy độc ở chuyện Nghê Xuân Yến, lần lữa do dự lặp lại, suy tính không chừng, hắn thay đổi , nhưng ngài Mục sát phạt quyết đoán nói một không hai là cho người khác xem , hắn đến trước mặt cô, không khác gì thiếu niên mười sáu tuổi năm đó, bên ngoài nhìn ác lạnh lùng vô tâm, nhưng bên trong cũng run rẩy ngượng ngùng..

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, hắn che vị trí trái tim, nơi đó dường như quặn đau, phẫn nộ bùng cháy, hắn nắm chặt thành quyền, hung hăng đánh lên trên ghế, sau đó bắt tay khoát lên chốt mở cửa, hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ mở cửa xe.

Lúc hắn đẩy cửa bước ra hiển nhiên làm cho ba người kia đều ngẩn ngơ, Tôn Phúc Quân tiến lên từng bước nói cái gì, nhìn thẳng hắn vài giây sau lùi về vài bước, ngược lại xoay người lôi kéo Tiểu Bạch ngốc đi vào cửa . Nghê Xuân Yến dường như đều ngây người, cô ngốc ngốc nhìn chằm chằm Mục Dục Vũ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Mục Dục Vũ đi bước một đến gần cô, hắn chưa bao giờ khẩn khiết như vậy, hắn nghĩ thì ra hắn có quan tâm. Cuộc sống này quá ngắn ngủi, thời gian ly biệt lại dài như vậy, hắn không muốn có mười bốn năm lần nữa.

“Nghê Xuân Yến.” Mục Dục Vũ gọi cô, gọi lần thứ nhất có chút mỏng manh, vì thế giống như muốn xác nhận gọi tiếng thứ hai, “Nghê Xuân Yến.”

Nghê Xuân Yến lui về phía sau từng bước, lắp bắp nói: “Anh, anh còn có chuyện gì? Tôi không nợ anh tiền, cũng không lấy thứ thì của anh.”

Mục Dục Vũ ngữ điệu ôn hòa, hắn thậm chí còn ép ra vẻ tươi cười: “Tôi biết, tôi đến đây là có chuyện muốn nói với cô.”

“Nói cái gì, ” Nghê Xuân Yến lắc đầu, trực tiếp nói, “Chúng ta trời sinh khác biệt, có gì để trao đổi.”

“Cô đừng như vậy, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói được không?” Mục Dục Vũ nhìn nhìn trái phải, lại phát hiện chỗ này chẳng có nơi nào có thể ngồi xuống nói chuyện, hắn nghĩ nghĩ nói, “Nếu không, chúng ta đi ăn một bữa cơm thế nào?”

Nghê Xuân Yến ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói sắc bén: “Ngài Mục, có chuyện gì ngài cứ nói tại đây.”

Mục Dục Vũ thở dài, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, hỏi: “Tôi, tôi muốn hỏi một chút, trong khoảng thời gian này, cô sống được không? Tiền đủ sao? Không mở cử tiệm, cô tính làm gì? Tôi nói cửa tiệm kia chuyển giao cho cô, Tiểu Lâm kia ngay cả văn kiện đều chuẩn bị cho tốt , cô làm sao không cần, cô thật sự là…”

Nghê Xuân Yến ngắt lời: “Cha tôi đã dạy, không phải thứ của mình không thể lấy không, bắt người tay ngắn, tôi có tay có chân, không cần phải chiếm tiện nghi của anh.”

“Đó là tôi tặng cho cô …”

“Tâm ngài thật tốt, ” Nghê Xuân Yến thở dài một hơi, lắc đầu cười nói, “Ngài thật sự là người tốt, thật sự, Mục tiên sinh, tôi nói lời này là lời nói thật, chẳng qua cũng là người qua đường hỏi thăm, mặc cho ai ngài cũng hào phóng như vậy, tôi làm gì cho ngài mà dám lấy không những thứ đó? Tôi không còn là đầu bếp nhà ngài, việc gì cũng chưa làm, ngài liền lại cho tôi nhà cho tôi cửa tiệm, tôi nào dám nhận?Chưa tính nếu tôi nhận cha tôi bật dậy khỏi mộ mắng tôi chết mất. Chẳng qua, tôi nhận tấm lòng ngài , mấy thứ này rất đáng giá, cả đời tôi cũng không kiếm được nhiều như vậy, tôi thật không dám muốn, không muốn phải giảm thọ, tôi cám ơn ngài , thật sự.”

Mục Dục Vũ chỉ cảm thấy một hơi bị đè nén, giọng nói khàn khàn: “Cô trong lòng vẫn còn giận tôi…”

“Ngài là người tốt , tôi giận ngài cái gì?” Nghê Xuân Yến trong mắt lóe nước mắt, lại cố ngăn thảm đạm mỉm cười, “Đừng, trăm ngàn đừng nói như vậy, đừng nói giống như hai ta đã từng có chuyện gì, anh và tôi trong lúc đó, không ai xin lỗi ai, thật sự, chúng ta tính cái gì, không phải tám trăm năm như mới gặp, chỉ chút giao tình đó tính là gì? Nhưng khó được ngài quan tâm đến vậy, đối với chị em chúng tôi giúp đỡ nhiều như vậy, tôi cảm kích không kịp…”

“Nghê Xuân Yến, Xuân Yến, cô còn như vậy, ta tôi cũng chưa nói với cô được cái gì, ” Mục Dục Vũ khẽ quát một tiếng, hắn hít sâu một hơi, nhìn người phụ nữ này, “Cô nghe đây, nghe tin cô đột nhiên bỏ đi, tôi sợ tìm không ra cô, tôi liền theo tới đây. Hôm nay nguyên bản chỉ là muốn ở xa xa nhìn cô, khi nhìn tôi lại nhịn không nổi nữa. Tôi, tôi nghĩ, chuyện lúc trước, tôi không xử lý tốt, tôi có thể sai lầm rồi, cô hiểu tôi, tôi nói những lời này thật không dễ dàng, nếu không lặp lại nghĩ tới, cô hãy nghe tôi nói, chúng ta không thể liền như vậy quên đi, cô theo tôi, chúng ta không thể liền như vậy quên đi…”

Nghê Xuân Yến trong mắt dâng nước, cô dùng giọng điệu hung dữ ngắt lời, mang theo khóc nức nở mắng: “Mục Dục Vũ mẹ kiếp anh có ý gì? Hả? Cái gì gọi là anh cảm thấy sai lầm rồi? Cái gì gọi là chúng ta không thể như vậy quên đi? Hả? Tôi nợ anh cái gì sao? Tôi cho dù thiếu nợ anh cũng chẳng phải đã trả hết rồi sao? Mục Dục Vũ, anh là đồ không co lương tâm, anh bảo tôi phải làm sao đây? Anh cho rằng Nghê Xuân Yến tôi là gà rừng đứng phố muốn gọi là đến muốn đuổi là đi sao? Tôi nói cho anh, tôi nghèo, tôi không có tiền, nhưng tôi cũng được cha mẹ sinh ra, trong người tôi cũng có tim gan phèo phổi, anh nói, tôi cuốn gói bỏ chạy lấy người, anh nói bây giờ anh sai rồi, anh muốn làm gì? Đối với anh cái gì cũng được, đừng có bắt nạt người quá đáng!”

Nước mắt của cô từng giọt từng giọt chảy xuống dưới, cô hung hăng che miệng lại, bằng không bản thân sẽ khóc thành tiếng, cô quật cường lại yếu ớt, Mục Dục Vũ nhìn đến đau lòng, không khỏi phân trần vươn tay cánh tay muốn ôm cô, lại bị Nghê Xuân Yến mạnh mẽ đẩy ra.

“Xuân Yến, cô đừng như vậy, cô, ” Mục Dục Vũ nóng nảy, quát khẽ nói, “Cô muốn tôi gọi người ở đây kéo cô đi sao?”

Nghê Xuân Yến ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén theo dõi hắn, trong ánh mắt tràn đầy đề phòng.

Mục Dục Vũ biết bản thân không thể sốt ruột, nhưng hắn không khống chế được nóng nảy, hắn rõ ràng cảm thấy cô đang mâu thuẫn và bài xích, đó là chưa bao giờ từng có , dường như cho tới nay, cô đều bước chân sau hắn, chỉ cần hắn quay đầu, chỉ cần hắn cần, cô đều ở đó.

Mà bây giờ, cô đột nhiên không còn vậy nữa .

“Cô hãy nghe tôi nói, chuyện này tôi đã nói một lần, tôi chưa bao giờ nói với người phụ nữ nào cả, bây giờ tôi chỉ nói một lần nữa, cô nghe rõ.” Mục Dục Vũ nghiêm túc nhìn Nghê Xuân Yến, còn thật sự nói, “Xuân Yến, tôi sai rồi, tôi tổn thương cô, tôi xin lỗi cô. Cô đừng thương tâm, tôi hôm nay dám đứng trước mặt cô, nói được làm được, cô theo tôi trở về. Ngày mai, không, bây giờ, chúng ta trở về đi, hai ta làm những chuyện muốn làm, ngay cả kết hôn cũng được, Mục Dục Vũ tôi nói chuyện giữ lời, theo tôi trở về, được không?”

Nghê Xuân Yến dường như chịu đả kích lui về phía sau nửa bước, lập tức nhắm mắt lại, nước mắt liền như vậy trượt xuống dưới, khi cô mở mắt, tầm mắt lại kiên nghị bằng phẳng, lấy tay áo hung hăng xoa xoa ánh mắt, sau đó hút hấp cái mũi, tự giễu cười cười, liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng mà hỏi: “Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, anh làm sao lại nói mớ?”

“Cô nói cái gì…”

“Không phải nói mớ, nếu nghe được, chẳng khác gì người say đang nói?” Nghê Xuân Yến theo dõi hắn, dường như còn muốn nói hai câu không tốt, lại tiếp xúc đến tầm mắt hắn, chung quy xoay chuyển ánh mắt, thở dài, mệt mỏi không chịu nổi khoát tay nói: “Quên đi, ông chủ Mục, trước kia chuyện đều là tôi tự tìm , thật không dễ dàng, sau này chúng ta đừng nên gặp nhau, mê sảng ngài nói tôi đã nghe xong, cũng không coi là thật, cùng lắm như gió thổi qua thôi. Tôi còn phải đi nấu cơm cho em trai, cứ như vậy, ngài về cho.”

“Nghê Xuân Yến…” Mục Dục Vũ một phen nắm lấy cánh tay của cô.

“Mục Dục Vũ, ” Nghê Xuân Yến quay đầu, hàm chứa lệ, khàn khàn nói, “Trước đó anh cũng nói như vậy, tôi nghe xong rất là vui vẻ, tôi còn đi thắp hương cảm tạ ông trời phù hộ tôi. Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi không có mắt nhìn, tôi biết rõ hai ta môn không đăng hộ không đối, nhưng tôi còn tồn tại chút niệm tưởng với anh, không có cách nào, ai bảo tôi khờ chứ? Anh biết không, dù trong lòng tôi có niệm tưởng lớn cỡ nào, nó cũng không chịu đựng nổi ép buộc như vậy.” Cô lắc đầu nghẹn ngào nói: “Hôm nay anh nói hối hận muốn tôi quay về, ngày mai thì sao, ngày kia nữa, nếu ngày nào đó anh thay đổi thì sao? Mục Dục Vũ, tôi già đi, tôi không phải cô gái nhỏ năm đó, tôi háo thắng không được nữa . Mục Dục Vũ, tôi không có văn hóa, không có kiến thức, tôi còn rất nghèo, người nghèo chí ngắn, cả đời cũng chỉ có thể cùng nông dân vất vả kiếm tiền, tôi đi đến đâu cũng bị xem thường, anh có thể ép buộc tôi, không phải là vì tôi bán mì , không xem tôi quan trọng sao? Đối với anh, tôi cho dù có ngốc, tôi cũng không hèn mọn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.