Thời Gian Hạnh Phúc

Chương 1: Đạo tặc cưỡi gà




Sắc mặt nàng ngưng trọng, tận lực áp chế lấy khí tức quanh thân, chậm rãi đi vào trong sơn động, bên trong một mảnh chân khí cực nóng khiến toàn thân nàng đều đổ mồ hôi, rất sợ động tác của mình sẽ quấy nhiễu đến hai người, nàng đi thập phần chậm chạp, rốt cục cũng đã đi vào trong sơn động, khẩn trương ngưng mắt xem xét.

- À? Ah!

Hai tiếng kêu sợ hãi từ trong miệng Đinh Linh Nhi truyền ra, một màn trước mắt lập tức khiến nàng chấn động toàn thân, hai người Lý Vân Tiêu và Lạc Vân Thường đang nửa trần thân trên gắt gao quấn lấy một chỗ, cực kỳ nóng bóng.

Đối má Đinh Linh Nhi lập tức hồng tím như là quả cà, dưới cơn xấu hổ và giận dữ cả người lập tức liền hóa thành một đạo quang mang xông ra ngoài, không đợi bọn người Mạc Tiểu Xuyên hỏi thăm đã bỏ chạy ra xa.

- À? Ah?

Tiếng kêu kia của nàng lập tức khiến Lạc Vân Thường cũng đột nhiên bừng tỉnh, một màn như thế cũng đều đã lọt vào mắt Đinh Linh Nhi, nàng chỉ cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, nàng vội vàng đẩy Lý Vân Tiêu ra, lập tức nhặt lấy xiêm y trên mặt đất che lấy người, cũng hóa thành một đạo quang mang viễn độn mà đi.

Lý Vân Tiêu thoáng cái cũng thanh tỉnh lại, ngốc trệ thoáng một phát sau đó cười khổ không thôi. Hiện giờ dục hỏa đã đốt tới đỉnh, toàn thân khó chịu, nhưng bọn người Mạc Tiểu Xuyên ở ngoài động cũng đã bị kinh động, trên mặt hắn ửng đỏ, vội vàng vận chuyển nguyên khí, áp chế cổ tà hỏa dưới đan điền xuống.

Bọn người Mạc Tiểu Xuyên đang khẩn trương chờ tin tức của Đinh Linh Nhi lại nghe thấy hai tiếng kinh hô của nàng, cho rằng xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng muốn nhảy vào trong động, đã thấy Đinh Linh Nhi biến thành hào quang trực tiếp lao ra ngoài, không nói hai lời đã chạy về phía xa xa, khiến mấy người bọn họ lập tức phát mộng ở cửa động.

- Cái này... Chuyện gì xảy ra?

Hác Liên Thiểu Hoàng sắc mặt cổ quái nói:

- Sắc mặt Đinh tiểu thư sao lại giống như quả cà thế?

Mạc Tiểu Xuyên do dự nói:

- Mặc kệ, trước vào xem một chút đi, an ủi Vân thiếu quan trọng hơn.

Bọn hắn đang định tiến vào, lại thấy Lạc Vân Thường vọt ra, cũng lập tức hóa thành hào quang, một chưởng bổ tới, mở ra một con đường, viễn độn mà đi.

- Cái này.

Lần này mọi người càng không hiểu ra sao, Hác Liên Thiểu Hoàng càng kinh ngạc nói:

- Sao sắc mặt Lạc tiểu thư cũng như quả cà thế? Chẳng lẽ bên trong trồng cà sao?

- Quả cà con em ngươi à?

Trong động truyền đến một tiếng mắt tức giận, thân ảnh Lý Vân Tiêu dần dần đi ra, chỉ có điều sắc mặt có chút quái dị thôi.

- Vân thiếu, ngươi không có việc gì rồi sao?

Mấy người đại hỉ, vội vàng nghênh đón lấy.

Viên Cao Hàn nhìn hắn một hồi, thở dài:

- Kỳ hiệu của Thần Thể quả thật kinh người, không chỉ đã khôi phục, hơn nữa lực lượng còn trực tiếp bạo tăng, chỉ ba ngày ngắn ngủi cũng đã đột phá đến Võ Hoàng cửu tinh rồi.

Hác Liên Thiểu Hoàng kinh hỉ nói:

- Thái bổ chi pháp này thật lợi hại ah, mới hái một người đã..., Vân thiếu ngươi nhất định phải truyền công pháp này cho ta đấy, nếu ta sớm học được, hiện giờ đã sớm là Võ Đế đỉnh phong rồi.

Lý Vân Tiêu không để ý tới hắn, quái dị nghiêm mặt đi ra ngoài, nội tâm một hồi choáng váng. Đinh Linh Nhi và Lạc Vân Thường sợ rằng không biết muốn trốn hắn bao lâu đây, ba người nếu lại tương kiến sẽ là tràng diện xấu hổ bực nào a. Hắn chỉ cảm thấy một hồi nhức đầu, Đinh Linh Nhi và Lạc Vân Thường tuy rằng bỏ chạy ra xa, nhưng từng cọng cây ngọn cỏ trong Giới Thần Bi đều dưới cảm giác của hắn, chỉ cảm thấy hai người vẫn đang không ngừng chạy trốn.

Mạc Tiểu Xuyên nói:

- Vân thiếu, vừa rồi... Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại phi độn đi cùng một hướng thế?

- A? Một hướng sao?

Lý Vân Tiêu mắt choáng váng, cảm giác một chút, quả nhiên hai người là cùng một người, hơn nữa đang càng ngày càng gần, hắn vỗ trán một cái, vội vàng chặt đức cảm ứng và thần niệm của mình nói:

- Không có việc gì, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa tỉnh dậy các nàng đã chạy ra, có lẽ là sống lâu ở đây cảm thấy có chút buồn bực nên đi giải sầu a.

Lý Vân Tiêu vừa nói vừa đi vào trong động:

- Thân thể của ta vừa khôi phục, cần bế quan vài ngày, không được quấy rầy ta đấy.

Bọn người Viên Cao Hàn nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười "Ngươi hiểu"

Trong Đông Vực, một trong ba mươi ba tòa danh thành, thành Phù Phong.

Trong thành có tam đại thế lực chiếm giữ, trong đó Hạ Hầu gia đệ nhất, toàn bộ Hạ Hầu gia một mảnh vui sướng hớn hở, dòng người tới lui nối liền không dứt, gia tộc to như vậy tất cả đều đang trong không khí chúc mừng, hôm nay là sinh nhật trăm tuổi của gia chủ của bọn hắn Hạ Hầu Nguyên Minh, đồng thời cũng ngày vui hắn nạp thiếp

Đối với võ giả mà nói, trăm tuổi cũng không coi vào đâu, tiểu thiếp này của Hạ Hầu Nguyên Minh chỉ có 16 tuổi, cũng không ai cảm thấy có gì không ổn cả.

Hạ Hầu gia trong toàn bộ Đông Vực cũng coi như là thế lực số một, cho nên thâm giao cũng rộng, người đến chúc mừng như nước chảy, lực lượng cả gia tộc đều bị triệu tập tới đãi khách, cùng với giữ gìn trật tự, an toàn.

Giờ phút này nơi sâm nghêm nhất Hạ Hầu gia, trong mật thất bảo khố, Hạ Hầu Nguyên Minh lại lộ vẻ mặt ngưng trọng, nào có nửa điểm vui mừng nào chứ, nhìn qua ngọc bi trên bàn cung phụng ở một bên, thì thào lẩm bẩm:

- Chỉ mong không gặp phải chuyện gì mới tốt, chỉ cần qua đêm nay, thì tất cả đều bình yên rồi.

Một gã nam tử sau lưng hắn trên mặt tràn đầy vẻ không quan tâm, đúng là con trai trưởng Hạ Hầu Thành của hắn, trên mặt có râu quai nón, bộng dáng thì cao lớn thô kệch, hắm kêu lên:

- Cha, ngươi không khỏi quá nhỏ tâm quá mức. Không phải là một kiện huyền khí sao, đến cùng có phải huyền khí cửu giai không còn không cách nào phán đoán suy luận, dù là thật, dùng lực lượng Hạ Hầu gia chúng ta chẳng lẽ có người dám tới đoạt sao?

Hạ Hầu Nguyên Minh lạnh lùng nhìn hắn một cái, tức giận hừ nói:

- Người không biết không sợ, ngươi thực cho rằng Hạ Hầu gia vô địch thiên hạ rồi sao? Ở thành Phù Phong cũng không phải lão đại, đặt ở Đông Vực lại càng không biết sắp xếp ở chỗ nào, tầm mắt mở rộng đến toàn bộ đại lục thì ngay cả cặn bã cũng không phải nữa.

Hạ Hầu Thành bị chửi không còn cách nào khác rồi, bất đắc dĩ nói:

- Cha, ngươi nói ta cũng biết. Nhưng những thế lực kia hơn xa tông môn chúng ta, căn bản không thiếu thứ này, môn phái thiếu cũng không dám ra tay với chúng theo ta thấy thì thứ này chúng ta cứ giữ đi. Cha ngươi bây giờ đã là cường giả Võ Đế, nếu luyện hóa vật ấy, tất nhiên có thể trở thành đệ nhất cao thủ thành Phù Phong, đến lúc đó trực tiếp lực áp hai nhà khác, thậm chí chiếm đoạt bọn hắn cũng không phải là không thể.

Hạ Hầu Nguyên Minh cả giận nói:

- Ngươi thật là một tên não heo, còn không hữu dụng bằng Kiếm nhi, ngươi nói với cha ngươi quan hệ lợi hại trong đó đi.

- Vâng, gia gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.