Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 18: 18: Đổng Thế Minh




Nhìn gã trung niên thần sắc phẫn nộ vẻ mặt đầy sát khí đó, Thần Đồ không khỏi rụt cổ cười mỉa:

- Bọn ta cũng không muốn quay lại đâu, khỉ thật.

Không có tên ngốc nào mới thoát khỏi lồng giam lại muốn quay lại đó. Nếu không phải vì không còn cách nào khác, Thì Thần Đồ đã sớm cùng Dương Khai mang theo Ô Tác trốn mất dạng rồi.

- Đại sư yên tâm. Có ta ở đây không ai dám làm ngài bị thương đâu.

Gã trung niên nhìn Ô Tác trầm giọng xoa dịu.

- Ngươi có bất kỳ dị động nào ta sẽ cho lão chết ngay!

Thánh nguyên và thần niệm của Dương Khai đã vận sẵn, hắn lạnh lùng nhìn bốn phía.

- Tiểu tử ngươi dám!

Gã trung niên mặt biến sắc, kiểu như ném chuột sợ vỡ bìnhy.

Ngược lại, Ô Tác bị Dương Khai xách trên tay giơ tay xua xua vội vàng nói:

- Quy Trần, ân oán của các ngươi hãy để dó đã, ta rất vất vả mới thuyết phục được hai người này đến Động Lực thất, hiện việc chúng ta cần làm nhất chính là mau chóng rời khỏi đây.

Nghe lão nói vậy, Lã Quy Trần thần sắc cũng ngưng trọng:

- Vực trường phía ngoài có vẻ như có chút thay đổi khác lạ, đại sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Vực trường sắp phát nổ rồi, mau điều khiển chiến hạm thay đổi phương hướng!

Ô Tác chỉ huy, lại nói với Dương Khai:

- Tiểu tử, nếu ngươi muốn giữ mạng sống thì hãy đưa ta đi tới tinh trận bên kia.

Dương Khai gật gật đầu, làm theo chỉ thị của lão, đi tới một góc trong Động Lực thất.

Thần Đồ theo sát phía sau, cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía.

Đám võ giả Tử Tinh cũng bắt đầu hành động. Dưới sự chỉ huy của Lã Quy Trần, ai làm việc người nấy, bắt đầu điều khiển chiến hạm.

Bên phía Dương Khai, Ô Tác vẫn bị hắn khống chế như cũ.

Tinh trận đồ cực lớn được điểm sáng, trước mặt Dương Khai bỗng nhiên hiện ra một hình vẽ Tinh Vực lập thể đã thu nhỏ vô số lần đẹp rực rỡ.

Đây là Tinh đồ khổng lồ cất giữ trong chiến hạm, cùng xuất xứ với Tinh đồ cất giữ trong Tinh toa nhưng còn chi tiết và phức tạp hơn rất nhiều.

Ô Tác chìm đắm tâm thần, bắt đầu bận rộn trong hình ảnh Tinh Vực thu nhỏ kia.

Lão là đồ sư của chiến hạm, có trách nhiệm chỉ đạo chiến hạm di chuyển đúng hướng, lão có thể phát hiện ra cách thoát thân an toàn mau lẹ nhất cho chiến hạm trong thời gian ngắn nhất.

Không mất bao lâu, trong bức hình Tinh Vực thu nhỏ đó có một đường cong sáng ngời được Ô Tác điểm sáng lên, ngọn nguồn chính là vị trí hiện tại của chiến hạm, điểm cuối chính là nơi chiến hạm chuẩn bị đi tới.

Nếu không xảy ra chuyện gì bất trắc, chiến hạm sẽ đi theo đường này ra khỏi vực sâu hỗn loạn.

Sau khi bận rộn xong, Ô Tác mới nặng nề thở ra một hơi, gật gật đầu với Lã Quy Trần.

Lã Quy Trần hiểu ý ra lệnh một tiếng, chiến hạm nhanh chóng hành động.

- Ba Thánh Vương Cảnh, áp lực lớn thật.

Thần Đồ đứng cạnh Dương Khai, lặng yên quan sát đội hình bên này.

Trong Động Lực thất, ngoại trừ Lã Quy Trần là cường nhân Thánh Vương Cảnh còn có hai Thánh Vương Cảnh khác, ngoài ra là vô số những cường nhân Nhập Thánh Cảnh.

Y và Dương Khai i giống như cừu lạc giữa bầy sói, bị đám cường nhân soi vào, không cẩn thận là tan xương nát thịt. Cũng may mà thân phận địa vị Ô Tác không thấp, người của Tử Tinh mới không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

- Có kế hoạch gì không?

Thần Đồ nhìn Dương Khai.

- Không có, đi đến đâu hay đến đó, rời khỏi vực sâu hỗn loạn rồi tính.

Dương Khai lắc đầu.

Thần Đồ thở dài, chỉ cảm thấy quá đen đủi, y vốn chỉ có ý tới tuần tra vực sâu hỗn loạn, không cẩn thận bị kéo vào chiến hạm này, giờ lại phải sống trong nơm nớp lo sợ, đúng là như bị tra tấn.

- Hai tên này vào đây bằng cách nào?

Lã Quy Trần trầm sắc mặt thấp giọng hỏi.

Liễu Sơn đứng bên cạnh y nhếch mép:

- Tên yếu hơn chính là do Bích Nhã mang về.

- Bích Nhã?

Lã Quy Trần lướt mắt qua đám đông, hướng tới ả mỹ phụ xinh đẹp đó, thần quang trong mắt chợt lóe, một sức mạnh âm u lạnh lẽo toát ra.

Trong đám đông, Bích Nhã kêu lên thảm thiết, ôm đầu hét lớn thống khổ, trong phút chốc mồ hôi ướt đẫm quần áo làm thân thể lả lướt bị lộ ra giữa tầm mắt mọi người.

Nhưng cảnh đẹp này lại không ai dám thưởng thức, tất cả đám võ giả Tử Tinh đều âm thầm lo lắng đề phòng không dám thở mạnh vì họ biết Lã Quy Trần lúc tức giận sẽ cực kỳ đáng sợ.

- Tạm thời giữ lại một mạng cho ngươi, đợi giải trừ nguy hiểm lần này sẽ tính sổ với ngươi sau!

Lã Quy Trần hừ lạnh.

Bích Nhã kinh sợ, thân thể mềm mại run rẩy, lắp bắp nói:

- Tạ ơn đại nhân tha mạng, thuộc hạ nhất định sẽ lập công chuộc tội!

Nói xong ả nhìn về phía Dương Khai với ánh mắc hận thù khắc cốt ghi tâm!

Ả cũng không ngờ chính tên thanh niên mình không hề xem ra gì này lại gây ra nhiễu loạn lớn như vậy. Nếu sớm biết sẽ xảy ra việc này, có cho mười lá gan ả cũng không dám đem Dương Khai về chiến hạm, mà đã sớm giết hắn ở vực sâu hỗn loạn rồi.

Ả hận Dương Khai đến nỗi không thể lột da rút gân hắn, cho hắn nếm mùi khổ hình nhân gian.

- Đại nhân, năng lượng thánh tinh không đủ nữa rồi.

Bỗng có người báo cáo.

Lã Quy Trần hướng ánh mắt âm lãnh về phía Dương Khai và Thần Đồ.

Thần Đồ tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai:

- Ta chỉ bắn chút tinh pháo thôi, nhìn ta làm gì? Có thời gian nhìn ta thì chi bằng sắp xếp thánh tinh lại đi.

Tinh pháo cần năng lượng vô cùng lớn, Kha Mông trước khi chết đã dùng hai lần, sau đó Thần Đồ lại dùng thêm một lần nữa, gần như đã dùng hết năng lượng của tinh pháo trong Động Lực thất.

HIện giờ chiến hạm phải dùng tốc độ cao nhất thoát khỏi vực sâu hỗn loạn, năng lượng tồn tại trong thánh tinh rõ ràng là không đủ dùng.

- Không kịp làm lại nữa.

Lã Quy Trần hít sâu một hơi quát lên.

- Tất cả Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh trở lên đều vào đây hết cho ta, cấp lực cho chiến hạm.

Không ít võ giả sắc mặt khổ sở, có chút chần chừ không muốn, nhưng dưới ánh mắt của Lã Quy Trần vẫn không thể không ngồi vào phía trước Dương Khai và Thần Đồ, hai tay bắt lấy đống xiềng xích tự rút thánh nguyên của mình để thay thế năng lượng thánh tinh.

Trong phút chốc, năm mươi đến sáu mươi võ giả đều run rẩy thống khổ.

Bọn họ không ngừng đút đan dược vào miệng, trên tay cầm thánh tinh, bổ sung năng lượng bị tiêu hao.

Thần Đồ nhếch miệng cười nhìn đám võ giả Tử Tinh chịu đựng sự tra tấn mà mình từng phải chịu, có vẻ cực vui.

Có năm đến sáu mươi người cung cấp năng lượng, tốc độ chiến hạm dường như đột nhiên nhanh lên đáng kể.

Nhưng ngay sau đó cùng một tiếng vù cực lớn, tốc độ chiến hạm bỗng nhiên chậm lại, không chỉ vậy mà mơ hồ còn có một sức mạnh khổng lồ đang lôi kéo, khiến nó không thể đi về phía trước.

Dưới ảnh hưởng của sức mạnh đó, chiến hạm bắt đầu lùi về phía sau, tốc độ càng lúc càng nhanh.

- Không kịp rồi! Không kịp rồi!

Ô Tác mặt xám xịt, người run rẩy, miệng vô thức nỉ non:

- Chuyến này xong đời rồi.

Vừa dứt lời toàn bộ chiến hạm dường như mất kiểm soát, xoay vòng bay về một phía trong Tinh Không, tất cả mọi người đứng không vững bị quăng tán loạn trong Động Lực thất.

- Nhìn bên ngoài!

Có người bỗng hét lớn.

Mọi người đều hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Dương Khai nheo mắt lại, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kinh hãi.

Phía bên ngoài, từng ngôi sao khổng lồ bộc phát ra phát ra năng lượng không tưởng, năng lượng này mắt thường có thể nhìn thấy được, vô cùng dày đặc, từng vòng vầng sáng, từng đạo gợn sóng lan ra toàn bộ vực sâu hỗn loạn.

Vực trường do những ngôi sao này sinh ra cũng nổ tung, sinh ra phản ứng dây chuyền hỗn loạn.

Vị trí trung tâm của vực sâu hỗn loạn bỗng xuất hiện một lỗ đen cực lớn như có thể nuốt trọn vạn vật.

Chiến hạm Thánh cấp thượng phẩm mà mọi người đang ở đang bay tới lỗ đen đó, lỗ đen như mồm thú mở ra nuốt lấy nó.

Một mùi chết chóc ập tới, bất kể là Siêu Phàm Cảnh hay Nhập Thánh Cảnh, hay là cả Thánh Vương Cảnh đến giờ khắc này đều nhận thấy sự nhỏ bé của chính mình.

Trước lỗ đen đó, không ai có thể đảm bảo cho bình an vô sự của mình.

Lã Quy Trần quát chói tai, nhắm chỉ huy đám võ giả Tử Tinh ổn định lại chiến hạm nhưng vô ích.

- Hóa ra đây chính là nguy hiểm thật sự của vực sâu hỗn loạn,.

Trong lúc nguy cấp, Thần Đồ bỗng nhiên ở bên cạnh Dương Khai nói một câu:

- Thảo nào không ai biết được, đến khi thực sự đối mặt với nguy hiểm này thì cũng chỉ có thể chờ chết.

- Chờ chết?

Dương Khai liếc nhìn y, hừ lạnh:

- Ta sẽ không ngồi chờ chết đâu.

- Ha ha, ta cũng không. Ô, kia không phải là chiến hạm của Kiếm Minh sao?

Thần Đồ chỉ ngoài cửa sổ.

Dương Khai nhìn sang hướng đó, lập tức á khẩu.

Chiến hạm Tử Tinh bị hắc lỗ đen kéo đi đang nhanh chóng phóng tới bên đó, chiến hạm của Kiếm Minh cũng không ngoại lệ, chiến hạm đó đang không ngừng xoay tròn bay về phía này với tư thế hết sức buồn cười.

Trong khi xoay tròn, vật liệu chắc chắn bên ngoài không ngừng bong ra từng mảng, tiện đà tuôn về phía lỗ đen.

Dương Khai phỏng chừng chiến hạm mình đang ở này cũng đang như vậy.

Hai chiến hạm vốn đi tới hai hướng khác nhau lại không thành công, đều bị kéo đi.

Nếu cứ thế này, không đợi bị lỗ đen kia nuốt lấy, hai chiến hạm đã đâm vào nhau.

Tai họa này chắc chắn sẽ mang lại sự hủy diệt.

- Huynh đệ, chúc may mắn, chỉ mong ngươi có thể tránh được kiếp nạn này.

Thần Đồ sắc mặt ngưng trọng nói một câu rồi tiếp tục khoanh chân ngồi xuống. Ngay sau đó điện lưu trên người y bắt đầu khởi động, từng đạo điện năng quấn quanh người nhanh chóng bao lấy y như kén nhộng.

Y rõ ràng đã cảm thấy bất ổn, muốn dùng chiêu phòng ngự mạnh nhất của mình để chịu đựng lực va chạm kia, tìm kiếm một đường sống.

Dương Khai kệ y, thậm chí đến cả Ô Tác bị hắn túm chặt cũng được buông ra.

Lúc này đám người Tử Tinh không rảnh chú ý đến hắn, mỗi người đều cảm thấy bất an, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi, căn bản không ai gây phiền phức với hắn.

Thần sắc hắn ngưng trọng gắt gao nhìn chiến hạm của Kiếm Minh đang sắp đâm vào mình.

Khoảng cách ngày càng gần, khi thấy hai chiến hạm sắp đâm vào nhau, thánh nguyên trong cơ thể Dương Khai trong nháy mắt bạo phát.

Ngân Diệp Thánh cấp thượng phẩm được xuất ra đầu tiên, hóa thành một dải ngân hà vây kín toàn thân không kẽ hở, cùng lúc đó, hắn triển khai Cửu Thiên Thần Kỹ.

Từng tấm Hạo Thiên Thuẫn xuất hiện bốn phương tám hướng bao lấy Dương Khai tầng tầng lớp lớp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.