Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 11: 11: Vạn Bất Đắc Dĩ 2




Gã trung niên dẫn Dương Khai tới đây chỉ nói chuyện đơn giản như vậy với Kha Mông rồi rời đi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau thì Dương Khai chỉ im lặngà quan sát bốn phía, biểu hiện như vậy khiến Kha Mông vô cùng vừa lòng.

- Tiểu tử, ngươi đi theo ta!

Kha Mông vẫy tay gọi Dương Khai, dẫn hắn đi vào trong mật thất.

Mấy chốc sau, họ đi tới trước một ô vuông được ngăn vách.

Nơi này vốn có một võ giả bị xích cả hai chân hai tay, cho nên chỉ có thể khoanh chân ngồi xuống đất, nhưng lúc này thì y đã chết từ lâu rồi, sức sống tiêu tan.

Trước khi chết, dường như y còn hứng chịu sự đau đớn tột cùng, hai mắt trợn thao láo, miệng há lớn, kinh mạch nổi đầy trên cổ, thoạt nhìn đã thấy phát khiếp.

Hẳn là khi còn sống, y cũng đã phải hứng chịu cực hình không tưởng, toàn thân không còn bao nhiêu thịt, gầy đến mức da bọc xương, không còn chút huyết sắc nào nữa.

- Lại đây, mang cái xác này ra ngoài.

Kha Mông hét lớn một tiếng.

Lập tức có mấy võ giả bước nhanh tới phía này, tháo xiềng xích trên người cái xác đó ra, nâng kẻ đó dậy rồi nhanh chóng bỏ đi.

Kha Mông cười lạnh, đẩy Dương Khai một cái nói:

- Tiểu tử, thành thật nghe lời đi, ta sẽ không bắt ngươi nếm mùi đau khổ, dù sao ngươi cũng là người mà Bích Nhã đại nhân cần, ta cũng không muốn đại nhân mất vui, cho nên là ngươi hãy hợp tác, như thế mới có lợi cho cả hai chúng ta.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Kha Mông cười lớn:

- Như thế mới tốt, ừm, ngươi ngồi đây đi.

Hắn chỉ vào chỗ cái kẻ vừa chết kia đã ngồi.

Dương Khai cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc cho y lấy sợi xích vừa rồi trói lên hai tay và hai chân hắn.

Nơi này bọn chúng gọi là Động Lực thất của chiến hạm, trong đó có giấu rất nhiều cao thủ Nhập Thánh Cảnh, Dương Khai thậm chí còn cảm nhận được một khí tức như là của Thánh Vương Cảnh.

Cho nên hắn không dám manh động.

Sau khi đặt đống xích kia lên người, sắc mặt Dương Khai biến đổi.

Bởi vì hắn phát hiện từ bên trong sợi xích đó truyền tới một lực hút vô cùng kinh khủng, điên cuồng hấp thu thánh nguyên trong cơ thể hắn, sực mạnh nội thể của hắn men theo xích tuồn vào trong chiến hạm, cùng với những viên thánh tinh cực lớn đó trở thành động lực hành động cho chiến hạm này.

Dương Khai giờ mới hiểu được tại sao có không ít võ giả bị trói tại nơi này.

Hắn cũng hiểu được vì sao những võ giả này lại uể oảivà khí tức lại hư nhược đến như thế.

Bị rút năng lượng không ngừng như thế thì cho dù là ai thì cũng không thể cầm cự được trong thời gian quá dài, cho dù là công lực có mạnh, cũng chỉ có thể duy trì được thêm một chút. Nếu sức mạnh không đủ thì không bao lâu sẽ phải chết thảm do bị bòn rút một cách không tiết chế.

Có lẽ tên võ giả từng ngồi ở đây cũng đã chết thảm như vậy.

- Không phải sợ!

Kha Mông ngồi xổm trước mặt Dương Khai, an ủi hắn:

- Động lực trên chiến hạm này về cơ bản đều được thánh tinh ở đây cung cấp.

Y vừa nói vừa chỉ tới hàng thánh tinh sắp ngay ngắn ở bên cạnh:

- Đám người các ngươi chỉ cần phụ trợ mà thôi, không cần lo lắng, ừm, cái này cho ngươi, ngươi chớ suy nghĩ nhiều, chỉ cần lo việc hấp thụ là được rồi.

Chiếc nhẫn trên tay y bỗng nhiên lóe sáng, trước mặt Dương Khai lại xuất hiện thêm mười khối thánh tinh lớn chừng nắm tay.

Số thánh tinh này chứa năng lượng vô cùng nồng đậm, xét về cấp bậc thì không thể nào so với những thứ ở dưới đất kia, nhưng cũng khá tốt rồi.

- Nếu như dùng hết rồi thì làm sao?

Dương Khai cầm lấy một khối thánh tinh, đặt vào lòng bàn tay, hỏi lại.

- Dùng hết thì gọi ta một tiếng, ta sẽ đưa thêm cho ngươi, ngươi là người của Bích Nhã đại nhân cho nên ta tất sẽ không keo kiệt quá mức với ngươi!

Kha Mông cười đầy thâm ý.

Nếu chẳng may ả nữ nhân ti tiện kia quay về lại phát hiện ra tiểu tử này yếu đến mức không thể tận hứng, thì không khéo y sẽ phải chịu trách phạt.

- Được!

Dương Khai cũng không nói gì thêm, hắn trực tiếp nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển huyền công, hấp thu năng lượng bên trong thánh tinh để bổ sung hao tổn trong cơ thể.

Kha Mông đứng lên, cảm thấy vừa lòng, sau đó tiếp tục nấp vào bóng tối, làm việc của y.

Chờ y đi rồi, Dương Khai mới mở mắt ra, lén nhìn bốn phía.

Động Lực thất này có nhốt tầm năm mươi tới sáu mươi võ giả, những người này trên cơ bản đều đã suy yếu, có người đã thở thoi thóp, như thể sẽ chết bất cứ lúc nào, trong lúc Dương Khai đang âm thầm quan sát, hắn phát hiện, trong màn đêm, từng đôi mắt từ bốn phương tám hướng nhìn sang phía hắn, tựa như bầy sói đói mồi trong giữa vùng tuyết trắng, ánh mắt nào cũng đều toát lên thần sắc tham lam.

Đám người này đều là võ giả bị nhốt ở đây, bọn họ không phải cảm thấy hứng thú với Dương Khai, mà với hơn mười khối thánh tinh mà Kha Mông để lại!

Những sợi xích đó đang không ngừng hút lấy năng lượng từ trong cơ thể bọn họ, chỉ có một phương thức bổ sung duy nhất đó chính là hấp thụ thánh tinh, nhưng bọn họ cũng sẽ không được Kha Mông hậu đãi, phát cho một món ngon tới như vậy.

Với cục diện hiện giờ thì thánh tinh đã đi liền với ý nghĩa sinh mạng.

Dương Khai chợt giật mình, cũng hiểu được tại sao bọn họ lại có phản ứng như thế.

Không chần chừ, hắn nhanh chóng gạt hơn mười khối thánh tinh đó vào giữa hai chân mình, che đi những ánh mắt thèm thuồng đó.

Nhắm mắt lại, cảm nhận được tốc độ hút năng lượng của những xiềng xích này, Dương Khai dần yên tâm lại.

Hắn phát hiện tốc độ hút năng lượng này cũng không phải nhanh mấy, nếu như dùng thánh tinh thì hoàn toàn có thể bổ sung lại đầy đủ, thậm chí còn vượt mức rất nhiều, tức là hắn ngồi đây không hề nguy hiểm gì tới tính mạng bản thân, thậm chí còn có thể nhờ vào thánh tinh để nâng cao tu vi.

Tuy nhiên, mơ hồ, hắn vẫn cảm giác được chuyện không hề đơn giản, dù sao thì nơi này cũng có nhiều người chết thảm đến vậy, có những vết xe đổ đi trước như thế, hắn cũng thấy bản thân cẩn thận thì vẫn tốt hơn.

- Bằng hữu, bằng hữu...

Bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi khe khẽ.

Lúc đầu Dương Khai cũng không thèm để ý, nhưng rồi giọng nói đó cứ vang lên liên tục, hình như đang gọi hắn, Dương Khai không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn về nơi mà giọng nói đó phát ra.

Tuy ánh sáng không đủ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn được ở phía bên phải mình, có một thanh niên mặt chữ điền mỉm cười thân thiện với hắn.

Trong nụ cười đó còn có chút ý vị nịnh bợ.

Khóe miệng Dương Khai khẽ nhếch lên, cũng đoán được tên kia muốn cái gì, lạnh lùng hỏi lại y:

- Gọi ta à?

- Đúng thế.

Tên thanh niên đó gật đầu liên tục, trong bóng đêm, một hàm răng trắng sáng hiện ra:

- Ta là Thần Đồ, bằng hữu đây xưng hô thế nào?

- Liên quan gì đến ngươi?

Tên thanh niên vẫn cười nhăn răng, như thể y không hề để ý tới sự lạnh lùng của Dương Khai, nhiệt tình nói:

- Chúng ta cùng là những người lưu lạc, kết bạn thôi mà, có cần phải cảnh giác vậy không?

- Ta không muốn kết bạn với những kẻ xa lạ.

Dương Khai lắc đầu.

- Đừng nói như thế chứ.

Thần Đồ nhíu mày lại, vẻ mặt đầy dung tục:

- Tục ngữ có nói, trước lạ sau quen, nói chuyện một chút thì hẳn sẽ không còn là người lạ nữa rồi.

Dương Khai nhất quyết nhắm mắt lại, không thèm quan tâm tới y nữa.

Thần Đồ mếu mặt, la ỏm tỏi:

- Ê này, người đừng có mà làm lơ ta thế chứ, ở cái nơi quái đản này, chúng ta tâm sự giải sầu cũng tốt mà.

- Yên tâm đi, ta không dòm ngó thánh tinh của ngươi đâu. Bởi cái thứ xiềng xích khốn nạn này căn bản chẳng thể làm gì được ta, ta có cho nó hút một trăm năm thì nó cũng không hút chết ta được.

- Ta thật sự không có để ý tới thánh tinh của ngươi mà, ngươi nhìn khí sắc của ta, rồi cảm thụ sóng sinh mạng mà xem, ta khác xa với mấy cái tên sắp chết kia đó.

Thần Đồ lải nhải không thôi, Dương Khai cũng lười để ý tới y, y lải nhải không ngừng thì Dương Khai cũng không nói một lời nào, coi như mặc kệ hắn.

- Đúng rồi, vừa rồi nghe tên đó nói, ngươi bị một nữ nhân tên Bích Nhã bắt tới đây phải không? Chậc chậc, huynh đệ ngươi thực là có phúc, bị ai bắt thì không bắt, lại bị ả tiện nhân đó bắt được. Ta khuyên ngươi một câu, ả muốn làm gì ngươi thì ngươi tuyệt đối không nên đáp ứng ả. Tuyệt danh của ả ta đã truyền khắp cả Tinh Vực này rồi, ai mà lên giường với ả cũng không có kết cục tốt, ngươi sẽ bị ả hút thành cái xác khô cho coi, đó chính là cái chết thảm thiết nhất đó, nghĩ thôi mà cũng rùng mình rồi.

Y mong rằng có thể dùng chủ đề mà Dương Khai cảm thấy hứng thú này để thu hút sự chú ý, cũng là muốn nhắc nhở nguy hiểm cho Dương Khai.

Dương Khai vẫn bất động.

- Huynh đệ, ngươi hẳn là chưa nghe tới tên ta phải không? Chúng ta hãy kết bạn, đợi đến khi ra khỏi đây, ta đảm bảo ngươi sẽ có được hưởng lợi, ta có thể cho ngươi biết bao vinh hoa phú quý, áo cơm no đủ, thánh tinh, bí bảo, mỹ nhân muốn cái gì thì có cái đó ngay.

Đôi mắt vẫn nhắm chặt nãy giờ của Dương Khai bỗng dưng mở bừng ra, tỏa thần quang giữa bóng tối.

Thần Đồ sửng sờ, y lập tức nhếch miệng cười, tựa như đã phát hiện ra được thứ có thể khiến cho Dương Khai hứng thú, đang định nói tiếp thì một thứ bỗng bay tới.

Thần Đồ nhanh tay bắt được, sau khi nhìn ra thứ trên tay là cái gì, y liền mừng rỡ, cảm kích nhìn Dương Khai mà nói:

- Huynh đệ, cảm ơn, ngươi đúng là dễ nói chuyện

Y không ngờ, Dương Khai lại tặng cho y một khối thánh tinh!

Đây cũng là mục đích mà y thể hiện thiện ý với Dương Khai.

Tuy mỗi ngày Kha Mông đều cho đám võ giả bị trói ở đây một ít thánh tinh để duy trì sự sống cho việc hút sức mạnh của bọn họ, nhưng số thánh tinh đó thực sự không đủ để bù lại bao nhiêu.

Thần Đồ bị bắt tới đây cũng chưa lâu, công lực lại không thấp, cho nên vẫn khỏe như vâm, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như thế này, y cũng dám chắc bản thân có thể kiên trì tới lúc nào nữa.

Hôn may Dương Khai tự dưng có được những mười khối thánh tinh, mà Kha Mông lại còn thoải mái nói, nếu dùng hết thì cứ tìm y, Thần Đồ ngồi ngay bên cạnh Dương Khai nghe được hẳn là cũng phải động tâm.

Trước kia vinh hoa phú quý có đầy, Thần Đồ không thèm để ý, y chưa bao giờ nghĩ rằng, một khối thánh tinh hạ phẩm nhỏ nhoi mà cũng có thể khiến cho y mở cờ trong bụng.

Khối thánh tinh hạ phẩm này còn khiến y không muốn buông tay hơn cả nữ nhân cực phẩm nhất.

- Huynh đệ, có thể cho ta thêm một khối không? Dù sao thì ngươi cũng có nhiều như thế, tạm thời cũng không dùng hết mà.

Thần Đồ lại mặt dày xin xỏ, có vẻ chưa thỏa mãn.

Dương Khai nhếch miệng lên nhìn hắn mà cười quỷ dị.

Thần Đồ không biết hắn có ý gì, đang thất thần thì đã nghe Dương Khai hét lên một tiếng.

Kha Mông nhanh chóng hiện thân, bước nhanh tới trước mặt Dương Khai, có chút không vui nói:

- Làm gì đấy? Tiểu tử, có phải ngươi quên ta đã nói gì với ngươi rồi phải không? Ta bảo ngươi ngoan ngoãn thành thật cho ta cơ mà.

- Hắn thừa cơ ta không chú ý đã đoạt mất một khối thánh tinh của ta!

Dương Khai đưa tay chỉ sang Thần Đồ ở bên cạnh.

Kha Mông đưa mắt nhìn, đã thấy Thần Đồ đang nắm chặt lấy một khối thánh tinh hạ phẩm như bảo bối, không chịu buông tay.

Nụ cười trên mặt Thần Đồ bỗng nhiên cứng lại, y đực cả người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.