Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Quyển 1 - Chương 47: Tri nhân




“Không nói được sao?” Đại tá Fane nhìn Jervaulx vẻ hoài nghi tức cười.

Công tước đáp lại với một nụ cười hiu hắt.Gã vuốt ve chú chó Cass lông đen tuyền. Miệng gã cong lên và đanh lại vì nỗ lực thái quá, ngón tay gã vùi vào cái khoang cổ đen “Ngốc... cậu.”

Viên đại tá có vẻ lập tức hiểu nhận xét này. “Tôi không ngốc!” anh ta cự lại.

“Thôi nào, Fane.” Durham rót cà phê cho anh ta. “Ai chả biết là cậu đầu đất.”

“Tôi không ngốc! Nghe đây,ai nghĩ đến việc bán Shev cho bọn ăn xác thối? Tôi.”

“Và ai đi trả tiền bảo lãnh?”

Đại tá Fane cười. “Giết cậu ta... “ Anh ta nhếch mép màu mè. “Tôi nói...” Môi anh ta nhăn nhúm lại. “Khi... thì giết cậu ta...” Anh ta bắt đầu cười khúc khích.

“Ngậm miệng lại chút đi, đầu đất.” Mặt Durham đỏ lên vì cả khinh bỉ lẫn vui thú tăng dần. “Chuyện này nghiêm trọng đấy.”

“Giết cậu ta...” Viên đại tá cười ngặt nghẽo đến không nói được nữa “Tôi nói, giết cậu ta...”

“Khi nào muốn thì giết cậu ta.” Jervaulx nói rõ ràng. Gã cười, ngả ghế lên hai chân sau.

Nụ cười của Durham tắt lịm vì ngạc nhiên, nhưng Maddy đã chạm mắt anh ta. Anh ta không nhận xét gì về câu nói của Công tước. Viên đại tá thì dường như chẳng nghĩ ngợi gì, anh ta đang cười nắc nẻ, tay nọ đấm vào lòng bàn tay kia.

“Chúa phù hộ cho tôi, quả là một trận ra trò, cô Timms! Shev đúng là mớ xơ mướp, cô biết không, cậu ta không còn một mẩu. Nhừ tử, ngâm giấm, ướp muối...”

“Hôn mê, cô Timms ạ,” Durham lầm lì giải thích. “Vì quá chén.”

“Ô phải, ngôn ngữ Oxford phải thế. Hôn mê!” Viên đại tá dường như phấn khích với từ đó. “Hoàn toàn vô nghĩa. Và chúng tôi phải vác cậu ta về nhà, cô thấy đấy, lê lết giữa hai người chúng tôi, cậu ta thì nặng... Mẹ, cậu ta phải nặng đến gần tạ! Và còn ai đi lái xe vào cái giờ đó ngoài loại mà người ta gọi là bọn ăn xác thối cơ chứ...”

“Đánh xe đêm. Bán xác cho các nhà phẫu thuật,” Durham diễn giải. “Để phục vụ những bài giảng giải phẫu.”

“Đúng! Vậy tôi phải nghĩ ra gì đây, và đó hoàn toàn là ý tưởng của tôi, tôi đảm bảo với cô, thưa cô... và gã đó nhận lấy cậu ấy, và...” Đại tá Fane xuay vòng vòng ngón trỏ. “Và, cô biết đấy... quần áo cậu ta, chúng tôi lấy lại, rồi tên kia quấn cậu ta vào một cái chăn mà vác tới cho lão Brooks! Ở phố Blenheim! Mang cậu ta tới đó, trước cửa nhà lão thầy giáo!” Anh ta ngả đầu ra sau và đấm bàn.”Và đem... và đem... cậu ta ra... ra... bán!”

Viên đại tá cười sặc sụa đến nỗi không thể nói năng mạch lạc. Chính Maddy cũng không thể. Nàng trợn trừng nhìn viên sĩ quan vì choáng váng.

Đại tá Fane lắp bắp kể tiếp. “Và bác sĩ kiểm tra cậu ta... và nói... ‘Đồ vô lại...người này chưa... chết!’”

Nàng nhìn mọi người một vòng. Jervaulx và Durham đều đang nhìn Đại tá Fane, cười ngoác miệng chờ đợi.

“Và tên đánh xe nói, ‘Chưa chết sao?’” Viên đại tá đứng bật dậy ra vẻ bị lăng mạ. “‘Chưa chết? Vậy thì sao... thưa ngài... thế thì, tôi nói, ngài...ngài cứ... g... g...’”

Hai người kia tham gia vào, cùng đồng thanh ngân nga, “khi nào muốn thì giết cậu ta!”, một điệp khúc, Jervaulx nói trôi chảy không kém gì hai người còn lại. Gã đang cười khúc khích, đung đưa ghế ra sau, chân duỗi thẳng.

“Quỷ tha ma bắt cậu,” gã nói với viên đại tá. “Kẻ cướp.”

“Ô phải... kết quả là thế đấy... Shev khốn khổ, tay bác sĩ kia nghĩ bọn này muốn ăn trộm, tìm cách đột nhập vào nhà y, gã bèn hô hoán có trộm. Tên mò xác đã lặn mất tăm, nhưng họ trói Shev lại đưa lên phố Marlborouh,và cậu ta nằm đó cả đêm, cuộn trong ga giường, thêm nửa buổi sáng nữa, cho tới khi Durham lôi được một tay cố vấn pháp luật từ Tòa Hình sự để tranh biện cho cậu ta khỏi bị tống giam. Công tước xứ...” Anh ta lại bắt đầu không kìm được. “Công tước xứ... xứ Jervaulx, cô thấy đấy... âm mưu cướp... nhà xác!”

Cả đám đều cười rũ ra, lau mắt thở dài khi cơn cười cuối cùng cũng lắng xuống. Devil nhảy lên, hai chân trước tì vào đùi Công tước. Jervaulx vò mạnh đầu chú chó bằng cả hai tay. Gã nhếch nụ cười cướp biển với Maddy, xanh thẫm như trời đêm và ranh mãnh.

“Vậy đó cô Timms,” viên đại tá chép miệng tự mãn. “Tất cả đều bị bưng bít, nhưng cô được chính miệng kẻ trong cuộc kể đấy nhé.”

“Tôi thấy rồi,” nàng nói, không thể thêm gì được nữa.

“Trò đó vui quá. Tôi không ngốc. Quả thực là không đấy. Chúa phù hộ chúng ta, trò đó vui quá.”

“Có lẽ chúng ta nên quay về với hoàn cảnh của Công tước,” nàng nói.

“Ô phải. Đúng nhỉ. Hoàn cảnh của Công tước. Cậu ta lại tự vướng vào vụ om sòm nào khác hả?”

“Cố chịu đựng chúng tôi một chút đi cô Timms,” Durham phân trần. “Chúng tôi giữ Fane vì cơ bắp của anh ta, không phải vì chất xám. Cô có nghĩ chúng ta phải nói chuyện với cái tay Richard Gill kia không? Hắn ta biết được bao nhiêu? Liệu hắn có thể đưa bọn truy đuổi đến đây không?”

“Tôi kể với anh ấy tất cả những gì vừa kể với anh.”

Durham rót thêm một tuần nước nữa, cà phê cho anh ta và viên đại tá, sô cô la cho Jervaulx và Maddy. “Nãy giờ tôi vẫn đang cân nhắc đây. Tôi nghĩ chúng ta có tí chút thời gian trước khi bị phát hiện. Có vẻ như không ai nhìn thấy lúc hai người bỏ trốn,có thể sẽ mất cả buổi sáng người ta mới quyết định kiếm ở phố xá xung quanh nhà thờ. Thậm chí nếu có nghĩ ngay đến tôi,họ cũng sẽ chẳng làm gì ngoài việc dò hỏi trước, tôi sẽ đánh cược và Mark có thể bao che tốt. Nhưng để chạy trốn đi xa, chúng ta phải lén đưa hai người ra khỏi thành phố.”

“Ra khỏi thành phố? Công tước, ồ vâng,tôi nghĩ như vậy là thỏa đáng. Nhưng còn tôi phải về nhà với cha mình.”

“Cô thấy thế là khôn ngoan?”

“Không phải chuyện có khôn ngoan hay không mà là tôi phải làm.”

“Ồ,vậy chúng ta sẽ nghĩ ra một câu chuyện vậy. Cô cố đuổi theo Công tước nhưng mất dấu.”

“Nhưng...”

“Câu chuyện đó sẽ thỏa mãn cả anh chàng Gill kia nữa nhỉ? Bị lũ ngựa làm mất phương hướng và không định vị được mùi. Công tước muốn đến St.Jame nhưng cô lạc mất cậu ta giữa phố xá tấp nập ở Picadilly. Phần còn lại cứ để cho chúng tôi, và cô quả là một quý cô vĩ đại, cô Timms ạ,với việc đưa cậu ta thoát khỏi sự sắp đặt đó, nếu tôi được phép ngợi khen.”

“Cám ơn anh nhưng... tôi không thể nói những lời đó,” Maddy phản đối.

“Vì sao không?”

“Nó không đúng sự thật.”

“Tất nhiên là không đúng sự thật rồi. Chúng tôi biết chạy đi đâu nếu cô định nói sự thật cho họ?”

“Tôi không thể nói với họ những điều dối trá.”

Durham nhìn nàng nghi hoặc. “Cô phải nói,cô bạn thân mến. Chỉ là một lời nói dối vặt vãnh thôi. Một lời nói dối hết sức vô hại.”

“Tôi không thể. Tôi không thể dối trá...”

“Cô không thể dối trá?” Đại tá Fane nhắc lại. Anh ta và Durham trân trối nhìn nàng như thể nàng là một ảo ảnh khó chịu vừa tụ lại trong sương mù trước mặt họ.

“Không,” nàng đáp.Nàng có thể nghĩ đến việc, thật tồi tệ, lừa dối phu nhân de Marly,có lẽ thậm chí cả Edward,nhưng nàng không thể tưởng tượng việc nói dối cha hoặc Richard Gill, những người mà toàn bộ phong thái, cử chỉ là một minh chứng cho việc sống giữa Đời. “Đó không phải là cách của chúng tôi,” nàng bất lực nói. “Tôi không thể làm thế.”

“Nhưng... vậy cô sẽ nói gì?”

Nàng cắn môi. “Nếu họ hỏi, tôi sẽ phải nói sự thật.”

“Cô không thể nói dối.” Durham nghiêm nghị nhìn nàng. “Thậm chí cả trong trường hợp này, để cứu một mạng người?”

“Việc đó là do ý chúa. Nếu nói dối là biến nó thành ý tôi. Nhưng... sau khi tôi rời đi, các anh có thể đưa anh ta đi và tôi có thể nói một cách thành thực rằng tôi không biết anh ta ở đâu.”

“Vậy ư, cảm ơn cô.Thế là cô sẽ hoàn toàn trong sạch, phải không? Và khi người ta hỏi cô lần cuối thấy cậu ấy ở đâu, tôi sẽ thấy bản thân phải ra hầu tòa.”

Nàng cụp mắt.

“Được rồi. Cứ cho tôi ít thời gian nghĩ ngợi. Để yên cho tôi tư duy một tí.” Anh ta chụm tay lên tách cà phê. “Cô phải về nhà ngay à. Vì sao cô phải về nhà ngay?”

“Cha tôi.Ông không biết chuyện gì xảy ra với tôi.Thậm chí ông cũng sẽ không biết là tôi tự nguyện đi cùng Công tước. Ông có thể tin rằng tôi bị thương hoặc thậm chí...ông có thể nghĩ ra bất cứ chuyện gì!”

“Phải. Cha cô đang lo lắng về cô. Ông ấy ở đâu?”

“Ông và anh họ Edward của tôi đang ở khách sạn Gloucester.”

“Có cách rồi đây.Chúng ta sẽ chuyển giấy nhắn cho ông ấy, nói với ông ấy rằng cô rất khỏe nhưng không thể quay lại ngay lúc này được.Tất cả đều là sự thật, phải không?”

“Cha tôi không đọc được giấy nhắn. Ông không thấy đường. Với cả tôi không biết ông sẽ nghì gì khi nhận được một tin nhắn như thế của tôi. Ông sẽ càng cuống hơn. Anh không thể sao? Làm sao tôi lại không thể quay về? Còn phải đi đâu nữa?”

“Ôi chúa ơi,” Durham thở dài. “Chẳng có gì đơn giản cả.”

Anh ta trầm ngâm nhìn nàng,tay xoa cằm. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng,trừ đôi lúc vang lên tiếng móng của lũ chó cào lên sàn trong khi chúng nhảy lên và xô đẩy nhau, tranh giành sự chú ý của Công tước.

“Fane,” Durham đột ngột nói, “cậu động tay động chân làm ít việc có ích đi. Xuống nhà mời ngài Gill lên dùng bữa trưa.”

Viên đại tá ngoan ngoãn đứng dậy,đội lại cái mũ kỳ khôi lên đầu.

“Và hãy đảm bảo rằng anh ta sẽ nhận lời,” Durham thêm vào, đôi mày hơi nhướng lên biếng nhác.

Đại tá Fane cúi người, tạo dáng trong bộ quân phục và mũ có ngù lông, tay đặt bừa lên chuôi gươm bịt vàng và bạc. “Cực kỳ có sức thuyết phục khi mà tôi muốn. Mẹ tôi luôn nói vậy.”

Công tước chẳng hào hứng gì với việc gặp lại Richard, điều đó rõ mồn một. Gã đứng bật dậy và khó chịu kêu lên khi Đại tá Fane dẫn tín đồ phái Giáo hữu kia vào phòng, vẫn ôm khư khư cái hộp kỳ lạ của mình.Jervaulx chuyển đên ghế sofa mà Maddy ngồi, an tọa ngay cạnh nàng. Chú chó săn lông xù đen tuyền lập tức đến dưới chân nàng, gầm gừ, trong khi Devil nhảy lên ghế bên cạnh Maddy và bắt đầu chõ vào vị khách mà sủa.

“Shev,” Durham kêu lên. “Vì chúa,bảo chúng câm miệng lại đi!”

Jervaulx suỵt một tiếng. Lũ chó lập tức im thin thít. Devil gác móng lên đùi Maddy và thõng mình xuống, nửa trên người nàng, nửa dưới ghế trong khi Cass đứng đó cảnh giác,áp vào đầu gối nàng.

Maddy, bị chặn giữa lũ chó,nở một nụ cười nhợt nhạt với Richard. “Ạnh thật tốt, lại đến đây giúp.”

Anh ta nhìn những người xung quanh, rồi nhẹ nhàng nói. “Tôi đi theo.Tôi e sợ cho cô, Archimedea à. Không có nguy hiểm gì chứ?”

“Ồ, không không. Công tước đưa chúng tôi đến đây, đây là các bạn tốt của anh ta. Durham và đại tá Fane.”

Mặc cho chiếc áo xám giản dị và mũ rộng vành, trên một phương diện lạ thường và tinh tế nào đó. Richard Gill nom có nét gì hao hao đại tá Fane, một người bận quân phục đỏ chói lọi,pha đủ các màu trắng, vàng, xanh, người kia hoàn toàn mộc mạc, vậy mà cả hai đều toát lên một nguồn sức mạnh,một nét dữ dội ngoài tầm dự đoán ẩn dưới vẻ ngoài và phong cách khác biệt đến phi lý của họ.

Durham không mời tín đồ phái Giáo hữu ngồi. Anh ta tì hai tay lên lưng ghế. “Để tôi nói thẳng với anh,anh Gill. Chúng tôi không có ý định để Công tước quay về với gia đình mình, không phải là trong hoàn cảnh mà cô Timms đây đã kể lại cho chúng tôi nghe. Cô ấy nói có thể anh có quan điểm khác. Phải nói rằng tôi không thấy đây là sự việc của anh,nhưng tình thế hiện giờ đã ở mức sẽ rất bất tiện cho chúng tôi nếu anh đi nói chuyện xảy ra,vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta...nên nói thế nào nhỉ, thảo luận đôi chút về vấn đề này.”

Richard không nói gì. Đại tá Fane đứng sau lưng anh ta, tựa vai lên khung cửa, lúc này trông anh chàng không có vẻ ngờ nghệch lắm khi đang chắn lối ra.

“Cô timms yêu cầu anh giúp đỡ.” Durham nói. “Anh có vui lòng giúp không?”

“Archimedea đang làm việc mà cô ấy cho là đúng,” Richard đáp,không hứa hẹn gì.

“Ô,nếu việc này không quá xấc xược, thưa ông anh,thì có lẽ tôi muốn biết điều anh cho là đúng ấy. Tôi hiểu rằng anh đã cói nó là một loại bổn phận của chính mình, thậm chí anh còn có thể đứng về phía gia đình cậu ấy. Trong trường hợp đó thì như anh thấy đấy, dù anh không thể gọi tên chính xác gian phòng này cũng chả sao,chỉ cần anh kể cho họ là Công tước đến Albany,chắc chắn họ sẽ lập tức hiểu ra cậu ta đi tìm ai.” Durham gõ tay lên lưng ghế và nhẹ nhàng thêm vào. “Cậu ấy là bạn tôi,anh Gill ạ. Tôi muốn anh hiểu thật rõ điều đó. Thật rõ vào. Tôi sẽ không để cậu ấy bị nhốt lại chỉ vì lòng ngoan đạo cuồng tín nào đó của anh đâu.”

Tiếng kim loại loảng xoảng khe khẽ, viên đại tá đổi tư thế, đứng thẳng dậy. “Không hẳn,” anh ta lẩm bẩm.

“Hãy bảo cho tôi biết tôi có thể nói gì để khiến anh giữ im lặng về vấn đề này, anh Gill.” Giọng của Durham phảng phất âm điệu du dương giễu nhại.

“Anh chẳng thể nói gì cả.”

“A, tôi đoán rằng người có tiếng nói cao hơn tôi mới có thể khiến anh lay chuyển?”

Richard gật đầu đồng ý.

Durham nhướng mày. “Vậy anh có chắc rằng, anh được đưa đến đây không phải bởi ý định của Chúa trời? Rằng chẳng có gì để tìm hiểu?”

“Tôi nghĩ,” Richard đáp, “rằng anh có thể sẵn có những lời lẽ trơn tru đẹp đẽ thuyết phục tôi tin như thế.”

Durham mỉm cười. “Lời lẽ? Đó là tất cả những gì anh nghĩ chúng tôi có thể thuyết phục anh à? Anh bạn thân mến, tôi có cần đánh bài ngửa với anh không?”

Nét mặt Richard không hề dao động. Maddy thật lòng tự hào về anh ta,rằng anh ta không đánh mất vẻ ngoan cường hay thanh tĩnh của mình trước những lời đe dọa úp úp mở mở kia. “Về vấn đề Công tước Jervaulx,” anh ta chỉ nói, “tôi chưa bị thuyết phục hẳn sẽ theo hướng nào.”

“Anh Gill, tôi là một kẻ lông bông, như tôi chắc rằng anh đã tự ngầm xác định. Tôi ưa tiệc tùng chè chén,tôi mê thích đàn bà đẹp, sòng bạc và những tay thợ may giỏi nhất. Tôi thực sự không có thứ gì để giới thiệu về mình,thậm chí còn không nhiều bằng Fane đây,anh này ít nhất có thể nói rằng đã dẫn tiểu đoàn của mình tung hoành ở các trận Quatre Bras và Waterloo. Trên hết, phần tốt đẹp nhất trong mỗi chúng tôi là tình yêu thương như ruột thì mà chúng tôi dành cho người đàn ông này, chúng tôi mặc mẹ cái tước hiệu của cậu ta hay gia đình đó hay những gì họ muốn, chúng tôi thà treo cổ còn hơn nhìn thấy cậu ấy phải đi ngược lại nguyện vọng của mình, chính cậu ấy cũng sẽ làm thế cho chúng tôi, anh thấy đấy, đúng như những gì anh sẽ làm cho người thân của mình. Và vậy thôi, anh Gill. Đó là tất cả những lời đẹp đẽ mà tôi biết về chủ đề này.”

Chiếc đồng hồ tráng men trên bệ lò sưởi ngân lên, một giai điệu ngọt ngào giữa bầu tĩnh lặng. Devil dúi mũi vào dưới bàn tay Maddy và liếm tay nàng.

Richard nhìn về phía nàng. “Cho phép tôi được nhẹ nhàng cầu xin cô là hãy ra đi để mặc họ làm những gì họ muốn. Đây là một việc trần tục và không phải của bất kỳ ai trong hai chúng ta.”

“Được rồi, đi đi,” Durham nói nhanh, trước khi nàng kịp trả lời. “Đi đi, nhưng đừng gặp cha cô vội. Cho chúng tôi ít thời gian, cô Timms. Một vài giờ, nửa ngày, đủ cho chúng tôi an toàn rời khỏi đây. Cô không gặp nguy hiểm nào cả, ông ta sẽ có lại cô, làm ơn, cô có thể cho chúng tôi chừng ấy thời gian không? Một chút thời gian rồi hẵng chạy thẳng về với cha mình?”

Nàng cắn môi,tưởng tượng ra những giọt lệ của cha,cân đong đo đếm điều ấy với những lời dối trá mà nàng sẽ phải nói hoặc để Jervaulx bị bắt. Và nàng có một cảm giác khủng khiếp rằng nàng sẽ nói dối, thậm chí với cha mình, rằng nàng- giống như Durham và Đại tá Fane -sẽ làm hầu như bất cứ chuyện gì.

Nàng hít vào. “Cho đến tối được không?”

“Vậy là đủ.”

Nàng đứng dậy. Chú chó nhảy xuống sàn chạy vòng qua nàng để ra chỗ người Công tước. “Vậy đến bữa tối tôi mới về gặp cha. Khoảng bảy giờ.”

Durham gật đầu gọn ghẽ. “Vậy là được. Đi đi, cả hai người. Và đừng quay lại, nếu không chúng tôi sẽ biến hai người thành hai cột muối. Tôi thề đấy.”

Dù bằng ngôn ngữ hay không.Christian vẫn hiểu rõ cái cách mà Durham và Fane cùng nhau xử tay Ái hữu trịnh trọng kia- Durham với điệu cười mỉa mai và Fane với cái kiểu lên tan thoải mái nhất của mình. Gã không thích bé Maddy quá chóng vánh đặt niềm tin vào tên đó, cái lúc nàng hấp tấp đi mà không xin phép đầu sát nhau thầm thì trông tính toàn bàn bạc những kế hoạch mà gã không thể hiểu - cho tới khi gã nghe thấy quay về và thấy Maddy bắt đầu tranh cãi với con lừa đực sầm sì đó. Tên khốn rắc rối, mò theo họ đến tận đây!

Durham và Fane sẽ thu xếp ổn thỏa. Christian vui thú quan sát, chờ đợi hai người kia xách tai con lừa ném đi. Chính gã cũng sẽ giúp một tay, nhưng gã không muốn phá điệu vũ mà Durham là người dẫn chính. Christian không hoàn toàn theo được bài thuyết giảng,gã chỉ biết rằng Durham giăng mắc lời đe dọa ngọt nhạt với cái giọng điệu êm ái đó và bị đáp trả những câu bướng bỉnh ngắn ngủn. Nếu tham dự vào không đúng lúc, Christian sẽ chỉ khiến chính bản thân mất mặt.

Gã thấy con lừa nói gì đó với Maddy. Cho phep toi duoc nhe nhang cau xin co la hay ra di de ma cho. Christian nghe thấy câu đáp trả tức khắc của Durham kèm theo một lời thỉnh cầu hướng đến nàng... cho chung toi thoi gian? cho thoi gian?

Christian không thể nhìn thấy gương mặt nàng nhưng sự ngần ngừ của nàng khiến gã cảnh giác. Cơ thể gã trở nên căng thẳng. Gã bước tới một bước, nàng hỏi Durham điều gì đó, Durham trả lời -du? Nàng đứng dậy vvafChristian lập tức hành động.Nàng ra khỏi tầm với của gã, Durham đang nói với nàng bằng giọng điệu chia biệt-giục nàng rời đi! Con lừa quay người để đi cùng nàng, lũ chó làm vướng chân Christian...gã bỗng nhận ra mình không hề có khái niệm nào về những gì vừa xảy ra, nhưng không ai tỏ dấu hiệu ngăn nàng lại.

“Ở lại.” Tiếng kêu phẫn nộ của gã khiến tất cả sững lại. “Bé Maddy! Em... ở lại.”

Gã tóm được nàng. Không chút khách khí,gã đẩy nàng trở lại ghế sofa. Áo choàng của nàng xòe tung lên quanh người khi nàng ngã vào lòng ghế.

Christian đứng chẹn nàng lại. “Em... tôi,” gã nói, biết rằng như thế là quá ít, gã không thể ra lệnh cho mình mở miệng nói với nàng rằng nàng không thể rời đây mà không có gã và rằng gã sẽ không đi đâu với Durham, Fane, và lũ chó. Sự thật rõ ràng nhất là nàng không được rời gã đi với Con Lừa. Gã bày tỏ điều đó bằng cách đứng chắn giữa nàng và tên Ái hữu kia, lũ chó hỗ trợ gã, chúng sẵn sàng cắn xé bất cứ kẻ nào dám đưa nàng đi.

Durham thả người xuống ghế, khoanh tay lại. anh ta ném về phía Christian một cái nhìn hàm ý rằng gã đang làm hỏng mọi chuyện, nhưng Christian chẳng buồn để tâm. Bất cứ thỏa thuận nào đòi hỏi Maddy phải rời gã đều là sai lầm.

Con Lừa nhìn như muốn đâm thủng gã bằng đôi mắt xám xịt, chỉ có Fane vẫn giữ nụ cười lười nhác ấy, cứ như đang nhìn một hàng chấm trên con bọ dừa nào đó. Bản thân Maddy chỉ ngồi lặng trên sofa,đầu cúi xuống, hai bàn tay siết thành nắm đấm lên gối. Sau một khác, nàng dưa một nắm tay siết chặt lên miệng và Christian nhận ra, giống như vừa bị giáng một cú đấm mạnh, rằng nàng đang thổn thức.

Sự cương quyết của gã tan thành mây khói. Gã bỗng thấy mình trơ ra đó, trung tâm của sự buộc tội. Gã đã khiến nàng khóc. Tất cả đều nhìn gã và gã không thể nói với họ vì sao điều đó lại quan trọng. Nàng phải ở lại với gã. Nàng phải thế. Gã sẽ về nhà với nàng, cưới nàng, và... gã không thể nghĩ xa hơn thế. Vì sao nàng lại khóc?

“Bé-Maddy,” giọng gã khàn đặc.

Nàng lắc đầu như một lời chối từ mau lẹ.

Christian trừng mắt với Con Lừa. Gã cho rằng đây hẳn là lỗi của y, tên xỏ lá chọc gậy bánh xe,vận áo xám xịt lần mò quanh trộm cắp. Bóp chết y đi. Christian đang cân nhắc ý định đó thì bất ngờ một thứ đen sẫm vụt qua trước mặt gã, lướt nhanh về phía cửa chính.

Gã nhận ra đó là Maddy.Gã thậm chí còn không thấy nàng đứng lên, đầu óc gã lại bị chậm trễ, còn mải phân tích cái bóng trùm mũ đó trong khi nàng đã rời xa gã. Gã đang cố gắng lượm nhặt một phản ứng từ nhận thức phân tán của mình thì Fane uể oải nơi ngưỡng cửa đứng thẳng dậy chặn lối ra.

“Shev muốn cô ở lại, thưa cô.”

Nàng quay người về phía Christian. “Cha!” nàng gào lên. “Phải về với ông! Đi... Ông! Hiểu không?”

“Ở lại.” Đó là tất cả những gì mà Christian có thể thốt ra.

“Jervaulx!” Gương mặt nàng thật khủng khiếp, đầy vẻ van vỉ gã. “Cha cần tôi. Lo cho tôi. Phải đi!”

Nỗi kinh hãi và sự khước tư dâng lên trong cổ họng gã. Cha nàng - mù già sợ.Nhưng Christian cần nàng. “Maddy..” Gã nghiến răng. “Không thể.” Gã ghét phải nói trước mặt người khác: ngôn từ như một con quái thú tối tăm, những trò đùa cũ và cuộc hàn huyên dễ dàng lúc nãy với Durham cùng Fane biến mất trong cơn kinh hoảng của gã.

“Làm ơn,” nàng nói. “Anh phải để tôi đi.”

Không. Không! Gã nhìn vượt khỏi nàng về phía Fane, lắc đầu quầy quậy để giữ ông bạn chắn cửa cứ đứng ở đó, ngăn sự ruồng rẫy của nàng.

Con Lừa cổ lỗ chạm lên vai nàng. “Tôi sẽ đi, tới chỗ cha cô.” Y lướt qua nàng và Christian. “Tôi sẽ đi gặp cha cô. Bổn phận của Ái hữu.”

Maddy quay về phía y, gương mặt nàng sáng lên vì mững rõ khiến Christian điên tiết. “That u?”

“Anh không phản bội chúng tôi?” Giọng nói sắc lạnh của Durham vang lên từ một chỗ mà Christian đã quên phéng. Nó làm rối loạn sự chú ý của gã, gã tìm thấy Durham và cố gắng không để vuột anh ta khỏi tâm trí nữa.

“Không,” Con Lừa đáp.

“Anh dám thề không?” Durham yêu cầu.

“Tôi đã nói rồi. Sự thật thuộc về Chúa.”

Con lừa đạo đức giả, Christian thầm nghĩ.

Tên Ái hữu điềm đạm liếc nhìn Maddy. “Cô cứ ở lại đến khi tôi trở về. Lúc đó tính thêm.”

Nàng ngoan ngoãn gật đầu với yêu cầu của y. Con Lừa, kẻ chưa từng bỏ mũ xuống, quay ra cửa, Fane vẫn đứng đực ra đó chho đến khi Durham nói, “Để anh ta đi,”anh chàng vệ binh liền cúi người, bước sang bên.

Maddy quay về chỗ Christian. Nàng ném về phía gã một cái nhìn khiến gã tan nát, một cái liếc nhìn buộc tội rồi đi qua mặt gã, ngồi xuống ghế sofa.

Suốt buổi sáng và chiều, họ cứ đợi. Đại tá Fane rời đi vì chiều đó có một cuộc duyệt binh, hứa hẹn bữa tối sẽ quay lại. Maddy vẫn ngồi yên trên sofa. Nàng kiên quyết không thèm nhìn Jervaulx lấy một cái dù tự tay gã mang cho nàng một tách sô cô la. Nàng nhận lấy, thậm chí còn chẳng cảm ơn. Nàng ước gã biết rằng nàng không hề tự nguyện ở lại, chì bởi vì gã khiến nàng không thể rời đi và Richard đã quá tử tế khi đề nghị tới gặp cha nàng, cho cha biết về tình huống này mà không tiết lộ ra nơi Công tước đi.

Ngạc nhiên thay, Jervaulx thật sự dường như có ý niệm nào đó về nỗi oán hận của nàng. Thay thì vẻ thờ ơ quý tốc thường thấy, gã dành hàng giờ bất động của mình, không cả cố gắng nói chuyện. Gã mang sô cô la cho nàng. Đó không chính xác là một lời xin lỗi nhưng ít nhất cũng thể hiện sự công nhận rằng nàng làm một con người chứ không phải thứ đồ sở hữu riêng của gã.

Đến bữa tối, vẫn không thấy tin tức gì của Richard, nhưng đúng vào bữa trà thì có một cú hoảng hồn khi một đầy tớ mặc chế phục màu bạc và trắng tới, xin được nói chuyện với Durham. Mark không thể xua anh ta đi, anh ta kiên quyết đòi đưa giấy nhắn đến tận tay Durham. Cuộc cãi vã dưới cửa sổ trở nên om sòm hết thuốc chữa khi hai tay đầy tớ đôi co xem liệu người của nũ công tước có nên đợi cho tới khi ông Durham quay về nhà hay là chuyển qua tay Mark. Khi chắc như đinh đóng cột là tên đầy tớ kia sẽ không rời đi một bước nếu không gặp được Durham thì quý ông tháo vát kia leo lên tầng áp mái và bằng cách nào đó tìm đường chuồn ra ngoài.

Trong khi Maddy và Công tước đợi trong phòng ngủ, Durham đi vòng về nhà như thể nãy giờ vẫn ở ngoài đường và hỏi han tên đầy tớ của nữ công tước trong phòng khách, tuyền những lời dối trá. Tên đầy tớ rời đi với một câu chuyện nhằng nhịt về người anh em bốn đời vừa qua đời của Durham mà Maddy dù vẫn nghe qua cửa cũng không thể hiểu rõ ràng.

Về vấn đề Công tước Jervaulx, Durham làm rối tung lên. Phải chăng cậu ta nói rằng Công tước đã khỏe lại? Đó quả là một tin tuyệt vời. Durham cứ nghĩ rằng Công tước sắp qua đời, chính nữ công tước đã nói với anh ta như vậy. Nhưng giờ gã đi ra ngoài được rồi ư? Kỳ diệu! Durham tự hỏi vì sao gã còn chưa ghé thăm bạn bè mình chứ... anh ta đã nghĩ rằng đây là chỗ đầu tiên mà Jervaulx phải tới ngay sau khi bình phục. Ý của tên hầu là... gì cơ,Durham thật sự không hiểu. Công tước bị mất tích? Ôi, không phải mất tích? Ô,nếu gã không mất tích hoặc hấp hối hay đi thăm bạn bè thì chính xác gã đang làm cái quái quỷ gì? Không ai gặp gã trong hàng tháng giời. Điều đó nghe thật đáng ngờ với Durham. Anh ta nghĩ rằng có lẽ cần khai báo cho các nhà cầm quyền và chửi cái vụ bê bối chết tiệt đó.

Đến chỗ đó thì tên đầy tớ thối lui rất nhanh và rời đi với mong ước nhiệt thành nhất của Durham rằng nữ công tước sẽ thông báo cho anh ta ngay khi có bất kỳ manh mối nào.

Maddy quay người vào bóng mờ tối của căn phòng bị kéo kín rèm thì thấy gương mặt đanh lại của Jervaulx, gã đứng đó, một tay nắm cột giường, vừa ngạo mạn vừa lo lắng, như kẻ đi săn bị dồn vào chân tường bởi chính con mồi của mình, cay đắng khi bản thân phải chui rúc trốn tránh. Durham mở cửa ra, cho phép lũ chó lao vào. Chúng hân hoan chào đón Jervaulx như thể chẳng phải chúng vừa thấy gã mười lăm phút trước và bao ngạo nghễ của gã tan biến thành một nụ cười cùng trò đùa nghịch với lũ chó.

Đó chính là những khoảng khắc khiến Maddy lay động, sự chuyển biến đột ngột từ vẻ kiêu ngạo đế vương sang cảm giác nồng ấm. Nàng không có cách nào chống cự lại chúng. Thiên khải của nàng rơi vào hoang mang.

Nàng thậm chí còn không dám chắc chắn rằng đó còn là sự dẫn đường đúng đắn nữa chăng. Nàng không thuyết phục được Richard tin rằng con đường mình đi là chính đạo. Maddy biết cả cuộc đời này, nàng phải đấu tranh để nhấn chìm niềm mong muốn cá nhân mạnh mẽ, để tránh bị mê hoặc bởi thời trang và những vật trang trí xinh đẹp, bởi sự thôi thúc được tranh luận và bất đồng với những người lớn tuổi hơn. Trái tim nàng quá thường xuyên mất tự chủ và nổi loạn. Một người như Richard sẽ có khả năng tốt hơn nhiều để phân biệt ý chúa với những mưu chước của lý lẽ.

Maddy muốn về với cha mình.Nàng muốn lại được an toàn.Cánh cửa ở đó trước mặt nàng, không còn viên cận vệ hoàng gia nào ngăn cản. Công tước thì bận bịu với lũ chó còn Durham đang mải bày biện ly tách và một bình rượu nho trắng Tây Ban Nha.

Cánh cửa ở đó. Nàng không bỏ đi.

Christian quyết định đưa bé-Maddy vào giường. dù sao thì nàng cũng đã ngủ gật trên ghế trong lúc đợi Con Lừa. Ái hữu của nàng.Fane đã trở lại và lại đi vì có nhiệm vụ: anh ta tự nhiên chấp nhận những lời vô nghĩa líu lường của Christian khiến gã thấy tiếc khi phải nhìn ông bạn quý rời đi, Durham thì không tiếp nhận dễ dàng đến vậy, anh ta cứ quen thói liến thoắng màu mè với Christian rồi nửa chừng nhận ra rằng gã không hiểu,dù đã cố hết nước hết cái giấu giếm.

Điều ấy khiến cả hai cùng ngượng ngùng. Christian muốn quay sang bé-Maddy xin giúp đỡ nhưng nàng ngồi đó im như phỗng khi gã nhìn nàng,vẫn còn giận gã vì giữ không cho nàng về với cha. Một thứ khác không thể diễn đạt thành lời: mức độ phụ thuộc của gã vào việc nàng có ở đây. Gã rất tiếc. Nhưng thế giới trôi lướt qua gã quá nhanh-những thứ mới mẻ, những điều ngạc nhiên, những hoang mang và tiếng ồn khiến việc nắm bắt của gã đã khó lại còn khó khăn hơn.

Nàng phải ở lại.Phòng ngủ rất ồn. Ngay cạnh đây, cánh cửa phòng nằm ở nơi mà gã có thể nhìn thấy, biết chắc là nàng ở trong đó.

Khi gã tới gần, nàng thức giấc. Devil theo sau gã, dừng lại dúi mũi vào bàn tay nàng. Khi nàng mở mắt, Christian chìa tay ra.

“Đến rồi?” Đó là điều đầu tiên nàng thốt lên.

Christian chỉ nhìn nàng.

“Vẫn chưa,” Durham đáp.

“Giường.” Christian vẫn chìa tay.

“Phải,” Durham nói từ phía bàn rượu. “Chợp mắt một chút đi, cô Timms. Lúc nào anh ta đến thì dậy.”

Nàng chớp mắt rồi thở dài. Nàng đặt tay lên tay Christian để đứng dậy. Gã đáng lẽ đã tự đưa nàng vào phòng ngủ nhưng nàng rời khỏi gã ngay lập tức và quay đi.

Có tiếng than rơi khe khẽ trong lò sưởi khi cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng nàng. Durham ngồi im lặng bên bàn, săm soi những gì còn lại của bữa tối. “Quỷ thần ơi,” anh ta lầm bầm. “Món hoa quả dầm chó chết.”

Christian tới bên kệ sát tường nhấc thứ bằng pha lê tròn cứng trong suốt trên đỉnh bình rượu ra. Gã tự rót cho mình một ly.

“Vậy.” Durham giơ chiếc ly cạn của mình ra, Christian liền rót đầy. “Cậu định làm gì với cô ta bây giờ?”

Christian đưa ngón trỏ lên môi. Yên lặng. Durham nhấp một ngụm. anh ta dựa đầu vào lưng ghế, nhìn trần nhà trân trối. Christian dõi theo chiếc đồng hồ đang chạy, lắng nghe thay vì ngắm nhìn nó, bởi việc ấy giống như nhìn vào chính gã trong gương, có thứ gì đó kỳ dị và khó chịu, một thứ gì đó phi-thực trong cách những con số nằm xếp tròn trên mặt đồng hồ. Một trong những thứ điên khùng mà gã ưa làm ngơ hơn nếu có thể.

Cứ nửa giờ đồng hồ đổ chuông một lần. Không nói chuyện, gã và Durham ngồi đó uống ẩm. Durham rót thêm hai ly nữa và Christian cảm thấy dâng tràn niềm êm ái khoan khoái. Thật quen thuộc và hài lòng khi ngồi đây như họ vẫn thường làm trước kia. Bạn bè.

Rượu nho Tây Ban Nha khiến Durham nói chậm lại. Christian rành bạn mình. Ba ly mài đi góc cạnh trong sự sắt đá của cậu ta, bốn ly khiến cậu ta sáng trí hơn và ăn nói nhát gừng. Christian đợi ly thứ tư.

Gã đặt ly của mình xuống bàn. “Cưới.” Gã nhìn Durham. “Bé - Maddy.”

Durham nhíu mày. Anh lắc đầu. “Xin lỗi, ôông bạn. Khôông hiểểu.”

Anh ta nói chậm như vậy dễ dàng hơn nhiều là líu ríu quá nhanh.

“Maddy.” Christian hất đầu về phía phòng ngủ.

“Phải. Đúng rồi. Cô Timms.”

“Tôi” Christian sục tay vào túi áo, lục lọi thấy chiếc nhẫn. Gã đẩy cái hộp lên bàn, dùng ngón tay cái mở hộp. “Cưới.”

Bạn gã trân trối nhìn chiếc nhẫn. Dường như anh ta chưa thông. Christian đang định thử lại lần nữa thì Durham dằn mạnh ly rượu xuống bàn.

“Ôi chúa ơi. Cậu mất cái trí não chết tiệt của cậu rồi hả?”

“Không,” Christian đáp.

“Cưới cô ta?” Durham chực đứng dậy. Trước tiếng suỵt cảnh cáo tức khắc của Christian, anh ta thả người xuống ghế và hạ giọng thành tiếng thì thào sôi sục. “Không nghiêm túc chứ?”

Christian nhặt cái nhẫn lên và lại đập xuống mặt bàn lần nữa.

“Y tá cũng không sao.” Durham vươn người qua bàn. “Khoan khoan, cô ta là tín đồ phái Giáo hữu đấy!”

“Cưới.” Uốn lưỡi đầy nỗ lực, Christian nói, “Về...nhà.”

Durham lắc đầu. “Không thể đi, ông bạn thân mến.Không an toàn. Đưa cau di,co ta bao the.”

“Không!” Christian vươn tay qua bàn tóm lấy cổ tay bạn. “Không... cưới. Con trai... rồng muốn... con trai.”

Ý nghĩa của lời phân bua ấy có vẻ cần một lát mới sáng tỏ. Lông mày Durham nhướng lên. Anh ta xoa tay lên miệng. “Người thừa kế?”

“Tất cả.”

“Tất cả những gì bà ấy muốn?”

“Thỏa thuận.” Christian tuôn ra. “Không... về... chỗ đó. Cưới.”

“Vậy sao không cưới cô gái kia?”

Christian xì ra ghê tởm.

Durham vân vê chân ly rượu giữa hai tay, nhìn ánh nến soi những làn sóng sánh, làm lóe lên cả màu sắc và bóng tối trong thứ chất lỏng ấy.

“Thế này thì tốt hơn?” anh ta nói, liếc ngang qua bàn.

Christian hớp một ngụm rượu. Gã áp đầu ngón tay cái lên môi, hôn tay rồi dịu dàng chìa ra. Gã mỉm cười với bạn. “Bím tóc...” Gã xòe ngón tay ra như thể đang lùa vào tóc nàng. “Rơi.”

Durham khịt mũi. Anh ta nắm tay lại, giơ ngón cái lên chìa về phía Christian. “Vậy đi, Muốn cô ta, ông bạn, thì yêu cô ta đi. Đừng ra lệnh cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.