Thời Gian Đem Gừng Nấu Thành Đường

Chương 7: Vỡ Nam Dương, Ngữ phu nhân tự ải từ phu tướng




Bóng tối bao trùm cả thành phố, các câu lạc bộ đêm xa hoa và náo nhiệt bắt đầu cháy đèn lại tôn thêm sự xa hoa và rực rở về đêm.

Trước cửa Sparkling club, ba chiếc xe lamborghini đậu trong tư thế hiên ngang, tự như những con báo đen khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

Từ trên ba chiếc xe, một nhóm người bước xuống, Tuấn Khải hai tay ôm hai cô bước vào, Hoài Minh đi sau Minh Khuê, Ái Linh và Văn Vĩ nắm tay nhau vào trong, Roy thì phụ trách làm ‘vú em’ trông Hoài An, Thanh Duy, và Thuỳ Dương, hình như ba đứa trẻ cũng rất thích anh chàng này, chúng cứ bám riết không buông.

Thanh Băng khoát tay Đài Phong vào trong, cả nhóm người đi theo phục vụ vào một căn phòng VIP sang trọng.

Sparkling là club do Dương thị phụ trách quản lý, cũng là một trong những lĩnh vực mà tập đoàn Dương thị hoạt động, nơi đây có cách trang trí khá hiện đại, lại cực kì rưc rỡ…

Hôm nay là ngày họp mặt của các người bạn, tính ra cũng đã nửa năm không gặp nhau rồi còn gì, chỉ có điều….

Cách trang trí trong club này khiến người ta khóc không được cười không xong mà… xung quanh treo toàn là bong bóng đủ sắc màu, giữa đại sảnh còn trang trí một cái bảng to đùng trên đó khắc những dòng chữ xấu đến không đọc ra, còn thua cả con nít mẫu giáo: Họp Mặt Những Người Bạn.

Thật không còn gì để nói, đây đúng là phong cách của Dương Tử Hạo…

Cửa phòng mở ra, một anh chàng ăn mặc khá đơn giản ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ trông có vẻ khá là suy tư…

Hoài Minh nhìn anh bạn mình, cái bộ dạng suy tư này hình như không phải phong cách của Dương tử Hạo.

“Tử Hạo, làm gì mà nhìn ra ngoài đó mãi thế.” Hoài Minh ngồi xuống sofa, ánh mắt nhìn Dương Tử Hạo.

Tuấn Khải cũng ngó ra cửa sổ: “Có cô nàng nào đẹp lắm à?”

Thanh Băng ngồi kế Đài Phong, liếc Dương Tử Hạo một cái: “Cái tên này bây giờ thần kinh không còn bình thường nữa, ba người sáng hắn gọi cho tôi nói là muốn gặp Thanh Duy và Thuỳ Dương, lúc đó tôi chỉ muốn xuyên qua cái điện thoại mà chém chết cậu ta.”

Đài Phong ngồi kế bên nhíu mày, ý chế nhạo bên khoé môi nồng đậm, anh làm ra bộ dáng không đồng tình nhìn Thanh Băng: “Băng nhi, phải nói là từ trước giờ Tử Hạo có bao giờ bình thường đâu.”

Tất cả cười rộ lên, Dương Tử Hạo bị lấy làm tâm điểm trêu đùa nhưng anh ta vẫn không phản ứng, đôi mắt trìu mến pha lẫn yêu thương vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trịnh Thanh Băng thấy thế, nhíu mày đi tới bên anh ta, thì ra trong vườn hoa có một cô gái đang ngồi xích đu, cô gái mặt bộ váy màu trắng, đang ôm con mèo màu trắng chơi đùa rất vui vẻ, nhìn như là một đứa con nít vô lo vậy.

Vốn chỉ là điều bình thường nhưng khi cô gái đó ngước mặt lên thì Thanh Băng lại kinh ngạc, đôi mắt kia, cái mũi kia, mái tóc dài, ngũ quan cân đối lại hoà hợp, chỉ là ánh mắt kia không còn hờ hững lãnh đạm như trước kia mà…lại chứa vô vàn niềm vui.

Thanh băng kinh hỉ khẽ gọi tên người con gái kia: “Regina?”

Dương Tử Hạo bây giờ mới có phản ứng, anh nhìn Thanh băng đầy nghi hoặc: “Cô biết cô ấy?”

Thanh băng gật đầu, vừa định nói thì cô có cảm giác phía sau có người, quay đầu lại đã thấy cả đám vây quanh cô từ lúc nào.

Chậc chậc! Cô lắc đầu đầy ngán ngẩm, cái bọn nhóc này từ bao giờ học thói nhiều chuyện thế này.

Thanh Băng nhìn cô gái rồi cất giọng: “Regina là họ của hoàng gia Anh, kể từ thời nữ hoàng Elizabeth lên ngôi thì những gia tộc xung quanh cũng hình thành, trong đó có Regina, đây là một gia tộc cốt lõi của hoàng gia Anh, điều kì lạ là những con cháu của gia tộc này đều là con gái, nghe nói là có hai người con gái, một là Regina Mỹ Hi hai là Regina Nhã Như, cô gái kia chính là Regina Mỹ Hi.”

“Wao, vậy nghĩa là cô ấy là người của hoàng thất?” Roy kinh ngạc nhìn cô gái kia.

“Thanh Băng, sao cô lại biết họ?” Dương tử Hạo hỏi

Thanh Băng cười nhạt sau đó ngồi xuống sofa, “Nữ Hoàng Regina Ý Kì là mẹ nuôi của tôi, bà nhận nuôi tôi từ lúc tôi 4 tuổi,chỉ tiếc là sau đó xảy ra quá nhiều biến cố, bà lại là nữ hoàng cao quý nên phải về vương quốc để giải quyết vấn đề, sau đó không liên lạc nữa.”

Nói đến đây Thanh Băng giơ mắt nhìn về phía Dương Tử Hạo, “Tử Hạo, theo những gì tôi hiểu về Mỹ Hi thì cô ấy là người lãnh đạm lại hờ hững, lúc nào sắc mặt cũng chỉ một sắc thái, vì sao lại trở thành một người như con nít thế kia? Khai thật đi, cậu đã làm gì cô ấy rồi?”

“không có, không có… chỉ là… Thanh Băng, hình như cô rất thân với tiểu Hi.”

“Có gặp qua vài lần, cô ấy chính là nữ hoàng tương lai của hoàng thất Regina, nên luôn tập cho mình một thói quen nghiêm túc với mọi việc, tôi hình như chưa từng thấy cô ấy chơi đùa như thế bao giờ, khoan đã…” Đột nhiên Thanh Băng như nhớ ra gì đó, cô quay qua dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tử Hạo.

“Tiểu Hi? Nghe có vẻ thân mật nhỉ?”

Hoài Minh mỉm cười, “Tiểu Hi chính là cô bác sĩ thú y Lý Mỹ Hi nói anh ta không bằng thú đó.”

Ái Linh gật đầu tỏ ra vẻ hiểu rồi: “Thì ra là vậy…xem ra lần này hoa hoa đại công tử của chúng ta thật sự trúng lưới tình rồi.”

Dương Tử Hạo mỉm cười, không phủ nhận cũng không tán dương…

Thanh Băng đương nhiên nhìn ra được ánh mắt của anh chàng này chứa bao nhiêu phần tình cảm để nhìn Mỹ Hi nhưng có điều… Lý Mỹ Hi sao đột nhiên lại trở thành như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.