Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 4: Mỹ Châu




Phương Diệc Nhiên làm xong bữa sáng mà mấy người trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, nhưng

cũng không lên gọi, dù sao thì cũng không có việc gì, hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, họ muốn ngủ

thì để họ ngủ thêm chút nữa. Phương Diệc Nhiên chậm rãi ăn phần của mình, còn lại đều để

trong ***g hấp, tránh cho lúc sau nguội quá không thể ăn.

Ăn xong bữa sáng, Phương Diệc Nhiên thong thả vào phòng khách, chống đầu lên một tay tựa

vào sô pha, mở TV xem tin tức, rồi lại tiện tay cầm quyển ký họa lên, vẽ vời một chút, tìm cảm

hứng, coi như là giết thời gian.

Phương Diệc Nhiên là nhà thiết kế hàng đầu, đương nhiên có bàn tay rất khéo léo, khả năng ký

họa có thể nói là hạng nhất, chỉ vài nét bút thôi đã phác thảo ra được tư thái động tác của một

người rồi, lúc thì là một nhân vật xuất hiện trên TV, lúc thì là vài linh cảm thoáng hiện trong đầu,

tất cả đều được ghi lại trong sách ký họa.

Có điều vẽ một lúc bất giác chuyển sang vẽ toàn là hình dạng của Phương Mặc, có tấm là tư thế

cậu ngồi xếp bằng dựa vào bên chân y, có tấm là lúc cậu nằm nghiêng trên giường bày ra đường

cong xinh đẹp, có tấm là dáng cậu cao lớn của cậu đứng trước cửa công ty chờ y tan ca, còn có

tấm lại là lúc Phương Mặc đang làm công việc hàng ngày, như quét nhà, nấu cơm, thẫn thờ, ngủ

gật… Đừng nghĩ chỉ vài nét phác họa đơn giản gương mặt, thế nhưng thần thái của Phương Mặc

vô cùng sống động, nổi bật trên trang giấy, nào là làm nũng, ngây thơ, thâm tình, mơ màng,

muôn hình muôn vẻ.

Đợi tới khi Phương Diệc Nhiên nhận ra thì đủ kiểu Phương Mặc đã tràn ngập các trang giấy rồi,

Phương Diệc Nhiên xoa trán cười khổ, bản thân cứ như bị ma nhập, hóa ra cuộc sống hàng ngày

bất giác đã mang toàn dấu ấn của một người đàn ông tên là Phương Mặc rồi.

Đừng thấy Phương Mặc bình thường luôn bám lấy Phương Diệc Nhiên, ỷ lại vào y như thể nếu

không có Phương Diệc Nhiên thì sẽ không sống nổi, kỳ thực Phương Diệc Nhiên cũng đâu khác,

nếu như một ngày nào đó cẩu ngốc Phương Mặc vừa trung thành lại vừa quấn người đó biến mất,

chỉ sợ y cũng không sống nổi nữa… phongmy.wordpress.com Page 225



Ngón tay Phương Diệc Nhiên chậm rãi vuốt ve gương mặt Phương Mặc trong tranh, âm thầm

thở dài.

“Chủ nhân!” Phương Mặc nhô đầu ra từ lan can lầu hai.

Phương Diệc Nhiên đang ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên bị Phương Mặc gọi làm hoảng quá,

cuống quýt đóng sách ký họa lại như thể có tật giật mình, rồi mới quay đầu lại.

Phương Mặc chạy bịch bịch xuống lầu, thấy Phương Diệc Nhiên đang ngồi trên sô pha liền nhào

tới, không nói hai lời lướt ra đằng sau sô pha ôm chầm lấy cổ Phương Diệc Nhiên, tựa sát đầu vô

cùng thân thiết, bất mãn nói: “Sao anh dậy mà không gọi em.”

Phương Diệc Nhiên cười, xoa xoa cái đầu đang dựa vào mình, cười thầm, chả nhẽ còn sợ y biến

đi đâu được, nhìn dáng vẻ sốt ruột của Phương Mặc, liền đáp: “Thấy em ngủ ngon quá nên để em

ngủ thêm một lúc.”

Phương Mặc xác định là chủ nhân không có biến mất, liền buông tay: “Em đi làm bữa sáng đây.”

“Tôi đã làm xong rồi, còn đang nóng đấy, em vào bếp ăn đi, tôi ăn xong rồi.” Phương Diệc

Nhiên gọi lại.

Phương Mặc nghe xong ánh mắt sáng bừng, là chủ nhân tự tay làm đó nha, nhất thời chút sầu

chia ly vì sáng không được chủ nhân gọi cùng thức dậy cũng tan thành mây khói, vô cùng vui vẻ

chạy vào bếp.

Phương Diệc Nhiên không khỏi cười khổ vì Phương Mặc chỉ vì chút chuyện nhỏ mà cũng vui vẻ

như vậy, thích mình tới mức như thế sao? Lại nhìn quyển ký họa trong tay, liền để sang một bên.

Không phải y không muốn để cho Phương Mặc biết tình cảm của mình, mà chỉ là hơi xấu hổ nếu

để cậu thấy y vẽ cậu thôi. Phương Diệc Nhiên nghĩ Phương Mặc mà thấy mình vẽ cậu nhiều như

thế, không biết sẽ vui tới mức nào.

Trong lúc thất thần, bỗng thấy đùi nặng trĩu, hóa ra là Phương Mặc đã ngồi vắt ngang lên đùi,

mặt đối mặt với y, một tay cầm chén sữa đậu nành, một tay cầm bánh bao, trong miệng còn

ngậm một cái khác. Phương Diệc Nhiên nắm eo cậu kéo vào lòng mình để cậu không bị trượt

ngã, lại nhìn kỹ dáng vẻ Phương Mặc, bỗng nhiên nghĩ như thế này chẳng phải chính là ‘Lấy

bánh bao ném chó, một đi không trở lại’ còn gì nữa.

Cầm lấy cốc sữa đậu nành trong tay cậu, vừa cười vừa nhéo nhéo hai má tròn vo vì nhồi đầy

bánh bao “Em nặng muốn chết, sau này không cho em ăn thịt nữa, xem này, toàn thịt là thịt

thôi.” Nói xong lại bóp thịt trên hông cậu.

Phương Mặc ngậm bánh bao quay đầu lại nhìn mông mình, như thể đánh giá xem có thật là béo

lên không, còn cẩn thận nâng mông lên, cố gắng không dồn hết trọng lực lên người Phương Diệc

Nhiên. phongmy.wordpress.com Page 226



Phương Diệc Nhiên bị động tác của cậu làm cho buồn cười, thật giống như chó con chạy vòng

quanh tìm đuôi mình, liền ôm người trong lòng vào sát hơn, đút cho cậu mấy ngụm sữa, hỏi: “Có

ngon không?”

Mẻ bánh bao này là Phương Diệc Nhiên cẩn thận làm, không chỉ toàn là thịt ngon, lại băm cùng

với nấm hương và măng tươi, bột thì trộn với trứng và nước xương nhào kĩ rồi bọc lại, không chỉ

thơm nức mùi thịt, còn có vị thanh của măng, cộng thêm vỏ bánh vừa mỏng vừa đều, có thể

không ngon được sao. Cho dù là người khó tính tới đâu cũng phải khen ngon một câu, huống chi

là Phương Mặc, kể cả Phương Diệc Nhiên có cho cậu ăn thịt chưa chín thì cậu cũng sẽ ăn ngon

lành, miễn đó là Phương Diệc Nhiên làm.

Đáp lại Phương Diệc Nhiên đương nhiên là một cái gật đầu thật mạnh của Phương Mặc, vừa cắn

bánh bao vừa uống sữa đậu nành trong tay Phương Diệc Nhiên, hưởng thụ được Phương Diệc

Nhiên ôm ấp. Phương Mặc lén nhìn vẻ mặt của Phương Diệc Nhiên, có vẻ không có ý định đuổi

cậu ra, liền mừng thầm. Phải biết rằng cậu vẫn luôn khổ não trong lòng vì chuyện sau khi biến

thành người không được chủ nhân cho nằm trong lòng như lúc là Tiểu Bát nữa, đôi khi cậu ước

gì mình chỉ nhỏ như Tiểu Mao Cầu thôi, muốn nằm chỗ nào trên người chủ nhân thì nằm, chủ

nhân cũng sẽ không chê cậu nặng… Hơn nữa cậu vẫn cho rằng chủ nhân kỳ thực vẫn thích hình

dáng Tiểu Bát hơn, bằng không vì sao suốt ngày ôm Tiểu Bát, lại không hay ôm cậu, giờ rốt

cuộc được như ý, trong lòng đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Cẩu ngốc này cũng không ngẫm ky khi mình biến thành Phương Mặc, với cân nặng đó mà

Phương Diệc Nhiên ôm nổi sao… Còn đang nghĩ không biết có thực sự cần phải giảm béo

không, mà đâu biết rằng nếu mà Phương Diệc Nhiên ôm nổi cậu, thì chắc cậu chỉ còn da bọc

xương.

Mở chân ngồi trên đùi Phương Diệc Nhiên, dán sát vào ngực chủ nhân hơn một chút, Phương

Mặc thỏa mãn ghé vào trên người Phương Diệc Nhiên ăn bánh bao, nhìn Phương Diệc Nhiên

một cái rồi cắn một miếng bánh bao, làm cho Phương Diệc Nhiên dở khóc dở cười. Chẳng lẽ tên

này coi mình như là bánh bao a, vậy thì y cũng thật là thơm ngon hấp dẫn đây… (lại chả)

Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ chỉ đành ôm lấy eo cậu để cậu muốn làm gì thì làm, vừa vuốt ve

vòng eo săn chắc vừa xem TV.

Phương Mặc cấp tốc giải quyết một cái bánh bao, chỉ còn lại một cái trên tay, Phương Mặc đưa

tới bên miệng Phương Diệc Nhiên mời y ăn.

“Em định nhờ tôi ăn hộ vỏ bánh ý gì?” Phương Diệc Nhiên cúi đầu nhìn chiếc bánh trước mặt,

buồn cười lật tẩy Phương Mặc, cái tên chỉ biết ăn thịt này.

Phương Mặc bị lộ, bĩu môi, cầm lại cắn một miếng to, lộ ra miếng nhân thịt lớn bên trong, lại

đưa tới bên miệng Phương Diệc Nhiên như là đang nói, xem này, lần này cho anh ăn thịt đấy

nhé.

“Được rồi, em ăn cả đi.” Phương Diệc Nhiên tức tối vỗ lên mông cậu, tên này định làm nước thịt

nhây ra đầy áo y mới chịu chắc. phongmy.wordpress.com Page 227



Phương Mặc cười hí hí, rồi nhét vào miệng mình, chỉ hai ba miếng là đã giải quyết nốt chiếc

bánh còn lại. Phương Diệc Nhiên đảo mắt, nhìn tay với miệng cậu dính toàn dầu mỡ, liền nhéo

vào eo cậu một cái, đem sữa đậu nành cho cậu uống hết rồi đặt lên bàn, lấy giấy ăn bên cạnh lau

tay lau miệng cho cậu. Phương Mặc thì chỉ cười tủm tỉm hưởng thụ được phục vụ. Đợi Phương

Diệc Nhiên xong xuôi, lại hôn một cái thật kêu lên mặt y, rồi hí hửng chui lại vào lòng y nằm.

Hai người một người xem TV, một người xem Phương Diệc Nhiên, cũng coi như là an tĩnh hài

hòa.

Khi Lục Nhân xuống lầu thì thấy hai người đang dính chặt vào nhau như sinh đôi, cẩu ngốc lại

nằm trên người Phương Diệc Nhiên, bởi vì đang hướng về phía cầu thang nên vừa vặn nhìn thấy

Lục Nhân đi xuống.

Phương Mặc dựa vào vai Phương Diệc Nhiên làm mặt quỷ với Lục Nhân, rồi hừ một tiếng quay

đầu đi.

Lục Nhân bất đắc dĩ trợn tròn mắt, tên này tưởng mình mới mấy tuổi à… Phương Diệc Nhiên

nghe phía sau có động tĩnh, liền quay lại xem, thấy là Lục Nhân liền cười chào hỏi: “Chào buổi

sáng, trong bếp có đồ ăn đó, tự vào lấy đi.”

Vì Phương Diệc Nhiên quay đầu lại nên môi sát với Phương Mặc, mặt hai người gần như dính

vào nhau, Phương Mặc liền không khách khí ngậm luôn lấy miệng Phương Diệc Nhiên mà hôn.

Phương Diệc Nhiên đang nói chuyện với Lục Nhân, đâu ngờ lại bị Phương Mặc hôn, môi liền bị

cắn rách, mãi Phương Mặc mới chịu buông ra, y liền tức giận nhéo vào bên hông Phương Mặc

đồng thời lườm cậu, tự dưng lại để y bị Lục Nhân chế giễu.

“Au… Đau…” Phương Mặc xoa xoa hông, tủi thân rụt cổ lại, ra vẻ ngoan ngoãn, tiếp tục chui

vào lòng Phương Diệc Nhiên.

Lục Nhân bóp trán, làm bộ mắt điếc tai ngơ. Hai người này cứ suốt ngày tình tứ trước mặt hắn,

hắn chỉ đành làm như không thấy. Vào bếp, thấy có bánh bao nhỏ liền lấy một ***g ra , cũng rót

một chén sữa đậu nành, lấy một đĩa dấm nhỏ, rồi ra ngồi vào bên còn lại của sô pha.

(nguyên văn là tiểu lung bao tử tức là bánh bao trong ***g nhỏ, là loại bánh bao nhỏ được hấp

trong ***g tre, là món ăn xuất phát từ vùng Giang Nam)

Lục Nhân ăn một cái bánh, hàm hồ nói: “Cậu làm đấy à? Tay nghề không hề đi xuống nha, gấp

mấy lần cẩu ngốc kia.” Tiểu Mao Cầu đang nằm trên vai hắn ngửi thấy mùi thịt, liền xáp vô liếm

Lục Nhân ra vẻ muốn ăn.

Phương Diệc Nhiên vội ngăn: “Anh đừng cho nó ăn, nghẹn chết đấy.” Y rất sợ Lục Nhân sẽ đút

nguyên cái bánh bao nhỏ cho nhóc con ăn.

“Không ăn được sao?” Lục Nhân ra vẻ tiếc nuối. phongmy.wordpress.com Page 228



Phương Diệc Nhiên bó tay, hóa ra hắn định cho nó ăn thật. Phương Mặc nghiêng người sang

xem, lại thấy trên bàn trà có một ***g bánh bao nhỏ, liền nhìn đầy mong đợi, trông như thể nước

miếng cũng chuẩn bị chảy ra.

Phương Diệc Nhiên cười, thật không biết nên làm sao với cậu. Rõ ràng Phương Mặc vào bếp

trước, nếu muốn ăn bánh bao nhỏ thì cứ ăn, cần gì phải nhìn Lục Nhân đầy thèm thuồng như thế,

chẳng nhẽ đồ ăn tranh từ miệng người khác thì ngon hơn sao? Phương Diệc Nhiên không nói gì,

lại không xem nổi bộ dạng thèm ăn của Phương Mặc nữa, vỗ vỗ lưng cậu nói: “Trong bếp còn

mà, em vào lấy mà ăn.”

Lục Nhân cười tủm tỉm cầm một cái nữa chấm vào dấm rồi thảy vô miệng, Phương Mặc nhìn

hắn một cái, lại quay đầu ôm Phương Diệc Nhiên, tỏ ý tôi không thèm, kỳ thực là cậu lo cậu

đứng dậy rồi không biết chủ nhân có còn cho ngồi lại lên đùi nữa không, tuy rất muốn ăn bánh

bao nhỏ chủ nhân làm, hic, nhưng mà cậu lại thích được chủ nhân ôm hơn.

Đương nhiên là Phương Diệc Nhiên không nghĩ ra điều đó, Phương Mặc biểu hiện không muốn

ăn nữa thì cũng không nói gì thêm, chỉ ôm lưng cậu, rồi hỏi Lục Nhân “Nhậm Phong đâu?” Bây

giờ cũng không còn sớm, sắp đến giờ ăn trưa rồi.

“Vẫn đang ngủ.”

“Có phải đã hành hạ gì người ta không hả?” Phương Diệc Nhiên cười trêu.

Lục Nhân nhướn mày: “Là tự hắn muốn bị hành hạ.”

***

Tiểu lung bao tử:



phongmy.wordpress.com Page 229


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.