Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 45: Ky giáp trận! ngũ giáp!




Gần như toàn bộ người tộc Ma Tây đều vô cùng vui sướng khiến cho tiếng hoan hô vang lên khắp nơi. Một mùi rượu tản ra xung quanh khiến cho Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc liền hiểu ra dường như Dạ Đông Nhan đã có sự chuẩn bị từ trước dùng pháp thuật ngưng tụ rượu thành những giọt nước để đến bây giờ đổ vào đó, làm lễ gặp mặt.

Trong tiếng hoan hô ầm ĩ chỉ thấy một gã người tộc Ma Tây bước ra, cười ha hả xoa ngực rồi thi lễ với đám người Lạc Bắc và Dạ Đông Nhan. Trên má trái của người đó có xăm hình màu đen, trước ngực có một cái vòng cổ được làm từ xương cá và vỏ sò.

Tướng mạo của người đó nếu ra ngoài chắc chắn là hết sức xấu xí nhưng lúc này trong mắt đám người Lạc Bắc lại hết sức hiền lành và nhiệt tình. Hơn nữa nhìn sự kính trọng của những người xung quanh đối với y:

- Người đó là ai? Có phải là Tát mãn của tộc Ma Tây, bằng hữu phụ thân ngươi không?

Lạc Bắc thấy Dạ Đông Nhan cũng xoa ngực đáp lễ liền lên tiếng hỏi.

- Đây không phải là Tát Mãn mà là tộc trưởng A Ngõa Tái của tộc Ma Tây.

Đông Nhan giải thích:

- Tát Mãn của tộc Ma Tây là con gái, hơn nữa được Tát Mãn đời trước chọn ra tương đương với khổ tăng của chúng ta nên không tham gia thứ tiệc này.

Nói xong câu đó, Đông Nhan liền lên tiếng nói chuyện với vị tộc trưởng.

Ba người Lạc Bắc nghe không hiểu chỉ thấy vị tộc trưởng và người tộc Ma Tây nhảy nhót thì cũng mỉm cười.

- Được rồi. A Ngõa Tái đã phái người đi mời Tát Mãn. Tát Mãn ở trại sau phải mất một chút thời gian. Chúng ta cứ ở đây chờ là được.

Trong lúc đang nói thì tộc trưởng A Ngõa Tái quay ra nói với hai người trong tộc. Sau khi Đông Nhan giải thích với Lạc Bắc, một vài người trong tộc Ma Tây cũng đi tới chào hỏi, kéo nàng và mấy người Lạc Bắc tới bên cạnh một đống lửa.

Không cần phải Đông Nhan giải thích, Lạc Bắc cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc có thể thấy được trước đây chắc chắn nàng đã tới nơi này nhiều lần, hơn nữa cũng được người tộc Ma Tây tôn kính.

- Chẳng trách mà thấy ngươi bọn họ lại nhảy nhót reo hò như vậy. Thì ra là họ chờ ngươi tặng quà cho họ. Hơn nữa bọn họ cũng mong ngóng xem có được ngươi thoa cái gì lên mặt mình không. - Lạc Bắc nhanh chóng phát hiện rất nhiều thanh niên tộc Ma Tây cố tình đi qua đi lại trước mặt Đông Nhan hoặc là cất cao tiếng hát hay cố tình nhảy múa.

- Ha ha! - Đông Nhan nghe Lạc Bắc nói thì cười to:

- Lạc Bắc! Ngươi còn có thời gian lo lắng cho ta? Ngươi xem lại mình đi xem có người đang tới kìa.

Lạc Bắc ngẩn người. Vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy ít nhất có năm, sáu thiếu nữ tộc Ma Tây đang ngượng ngùng đi về phía mình.

- Đông Nhan! Mấy vị này là?

Vị Tát Mãn đi xuyên qua đám đông tới trước mặt Đông Nhan mà lên tiếng hỏi. Vị Tát Mãn đó cũng không nói thổ ngữ của tộc Ma Tây. Mặc dù trên mặt nàng có hình xăm tuy nhiên trang sức lại hết sức khác lạ. Tuy nhiên phong thái của nàng có một chút gì đó ôn hòa. Mà khi nói những lời đó nàng hơi cau mày lại, bởi vì Thái Thúc tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu không thể giấu pháp lực dao động ra thì Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đều hết sức thu giấu khiến cho nàng không nhận ra được tu vi của cả hai. Tuy nhiên chỉ cần nhìn phong cách của hai người, nàng biết được tu vi của cả hai không hề yếu. Mà người như vậy nếu không có chuyện gì quan trọng chắc chắn sẽ không tới đây.

- Hắn tên là Lạc Bắc là truyền nhân của La Phù, tông chủ Từ Hàng Tĩnh Trai và còn có thân phận là Thất Hải Yêu vương. - Đông Nhan không nói nhiều nhìn Lạc Bắc mà nói.

- Đông Nhan! Ngươi có lừa ta không? - Vị Tát Man như không thể tin vào tai mình mà nhìn Lạc Bắc. Mặc dù nàng chưa bao giờ ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn nhưng cũng biết một chút chuyện của giới tu đạo. Mà nhìn Lạc Bắc còn trẻ như vậy thật sự nàng không thể tin Lạc Bắc có bằng đó thân phận.

- Hắn có được bằng đó thân phận, ta cũng chịu. - Đông Nhan cười cười liếc mắt nhìn Thái Thúc thì chợt nghĩ ra rồi nói:

- Đúng rồi! Hắn còn có một thân phận nữa mà ta quên mất. Hắn còn là đệ tử của Thục Sơn. Đây là sư muội Thái Thúc ở Thục Sơn của hắn.

Vị Tát Mãn phải quay sang nhìn Lạc Bắc một lần nữa. Chỉ với một cái thân phận đó cũng đủ khiến cho nàng hiểu được người thanh niên trước mặt chắc chắn đã xảy ra nhiều chuyện. Nhưng nàng nhanh chóng bị Nạp Lan Nhược Tuyết thu hút. Thiếu nữ tộc Ma Tây có nước da rất đen cho nên khi nhìn thấy Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không quá khiếp sợ. Tuy nhiên vị Tát Mãn biết Nạp Lan Nhược Tuyết trong mắt người ngoài chắc chắn phải là một người khuynh quốc khuynh thành.

- Vị cô nương này là ai? - Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi.

Đông Nhan nói:

- Cô ấy tên là Nạp Lan Nhược Tuyết, là con gái của Hồ Yêu vương cũng là đệ tử của Bắc Minh vương.

- Hồ Yêu vương? Bắc Minh vương...

Vị Tát Mãn đó không khỏi ngây người. Hai cái tên đó nàng cũng được nghe đến. Trên thực tế, nàng biết rõ chỉ cần những người mà mình nghe nói đều là những nhân vật đứng trên đỉnh của thế gian. Điều này khiến cho nàng càng thêm khẳng định lần này Đông Nhan không phải tiện đường qua đây:

- Các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?

Trong ánh lửa trại, vị Tát Mãn cau mày hỏi.

Đông Nhan cũng nhìn Tát Mãn nói:

- Lạc Bắc có một vị bằng hữu bị U Minh ma huyết xâm nhập.

- Cái gì?

Đông Nhan vừa mới dứt lời, vị Tát Mãn đã kêu lên. Tiếng kêu của nàng khiến cho toàn bộ người xung quanh đều nghe thấy nên lập tức tiếng ca hát im bặt, tất cả đều quay sang nhìn. Trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường im phăng phắc, chỉ có tiếng lửa nổ lách tách.

- Không sao. Chúng ta chỉ thảo luận một chút về vấn đề dược lý.

Vị Tát Mãn quay đầu thản nhiên phất tay nói với những người trong tộc. Rất nhiều người trong tộc cũng chẳng nghĩ nhiều lập tức lại quay sang ca hát. Nhưng vị Tát Mãn cũng xoay người, nói:

- Hiện tại làm sao vẫn có Ma huyết của U Minh huyết ma?

- Sau khi U Minh huyết ma chết đi có để lại bảy viên Huyết Xá lợi. Bằng hữu của Lạc Bắc bị Ma huyết trong một viên Huyết Xá lợi xâm nhập.

Đông Nhan nói với Tát Mãn. Trên thực tế chuyện Tát Mãn tộc Ma Tây có cách xử lý Ma huyết xâm nhập thì nàng cũng chỉ nghe phụ thân đề cập. Mặc dù nàng không nghi ngờ câu nói của phụ thân nhưng vẫn không hiểu được U Minh huyết ma có liên quan gì tới tộc Ma Tây ở tít sâu trong Thập Vạn đại sơn. Nên nhớ rằng một thầy thuốc có phương thuốc cũng là vì xung quanh có nhiều người bệnh. Chẳng hạn như phụ thân của nàng mặc dù trình độ y thuật đứng đầu thiên hạ nhưng đối với cái chuyện Ma Huyết xâm nhập cũng chưa bao giờ gặp nên không biết cách trị liệu. Tuy nhiên phản ứng của Tát Mãn khiến cho Đông Nhan có thể khẳng định chuyện này dường như là có thật.

Đông Nhan giải thích thêm vài câu còn nói thêm:

- Phụ thân của ta có nói ngươi có cách trị liệu Ma huyết xâm nhập cho nên ta mới dẫn Lạc Bắc tới đây tìm ngươi.

- Vị bằng hữu bị Ma huyết xâm nhập của ngươi đang ở đâu? - Tát mãn quay đầu nhìn Lạc Bắc hỏi.

Lạc Bắc nói:

- Đã bị ta phong ấn lại rồi.

- Phong ấn rồi? - Sắc mặt của vị Tát Mãn lập tức trở nên thoái mái hơn đồng thời gật gầu đầu sau đó mới trả lời Đông Nhan:

- Đúng vậy! Ta thật sự biết cách trị liệu Ma huyết xâm nhập.

Vì Tát Mãn vừa mới dứt lời, sắc mặt của đám người Lạc Bắc cũng trở nên dễ chịu hơn.

- Theo ta đến đây.

Không để cho đám người Lạc Bắc lên tiếng, vị Tát Mãn lập tức gật đầu rồi xoay người đi trước dẫn đường.

..........

- Đây là?

Vị Tát Mãn đó dẫn Lạc Bắc, Đông Nhan cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đi vào trong một cái nhà sàn ở sâu trong trại. Vốn Lạc Bắc nghĩ đây là chỗ ở của vị Tát Mãn nhưng khi vào trong đó Lạc Bắc mới thấy được nơi đây chẳng khác nào một cái động trời. Bên trong cái cửa đá là một khoảng trống rộng rãi, phía trên nóc động có rất nhiều thạch nhũ với đủ mọi hình dạng khác nhau. Phía bên cạnh còn có một con sông ngầm liên tục vang lên tiếng nước chảy ầm ầm. Mà giữa cái động có mấy cây cột đá đứng sừng sững.

Trên mỗi cái cột đá đều có một quả cầu thủy tinh màu vàng. Mà trong khu vực trăm trượng xung quanh mặt đất bên dưới có khắc rất nhiều dấu vết tạo thành những hình ảnh cổ xưa. Rất nhiều chỗ dấu vết giao với nhau còn có ánh sáng chuyển động cho thấy nơi đó có khảm bảo thạch. Cảnh tượng như vậy khiến cho người ta cảm giác được đầy là một cái trận pháp kỳ lạ.

- Đây là nơi mà Tát Mãn của tộc Ma Tây chúng ta trước đây tiêu diệt Ma huyết. Không ngờ tới hôm nay còn có ngày dùng lại. - Sắc mặt của vị Tát Mãn hết sức trang nghiêm:

- U Minh ma huyết là thứ tà ma đệ nhất thiên hạ. Lạc Bắc! Cho dù ngươi không phải là bằng hữu của Đông Nhan nhưng nếu vì việc này tới đây cầu thì ta cũng giúp ngươi loại bỏ U Minh ma huyết trên người họ.

- Thật sự có thể bỏ U Minh ma huyết sao?

Nghe thấy câu nói của Tát Mãn, Lạc Bắc quá đỗi vui mừng, trong lòng xuất hiện vô vàn cảm xúc, không biết nói thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.