Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 37: Thạch hoa quả




Nhưng vào lúc này, cái lều cỏ đó lại không hề tầm thường.

Bên ngoài, trong phạm vi mấy trăm trượng có ít nhất hơn mười người tu đạo đang đứng. Đám người tu đạo tới từ Trạm Châu Trạch Địa như đang bảo vệ cái lều cỏ đó tuy nhiên tu vi của họ cũng gần tương đương với Nguyệt Ẩn.

Đông Bất Cố nói hết sức chính xác. Chỉ cần nhìn lực lượng bảo vệ ở đây cũng biết được nhân vật bên trong lều có là người như thế nào. Có một người như vậy, có lẽ chỉ trừ Hoàng Vô Thần tới đây nếu không thì không một ai có thể làm gì được Nga Mi.

Trong lều cỏ, lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa đang mỉm cười nhìn Lạc Bắc.

Trong ánh mắt của lão không giấu được sự kinh ngạc bởi vì lão biết rõ tu vi của hắn trước đây. Nhưng chỉ trong mấy ngày, tu vi của Lạc Bắc đã nằm ngoài sự tưởng tượng của lão.

Lạc Bắc nhìn thẳng vào ánh mắt của lão đầu tử. Bởi vì trong ánh mắt của lão không chỉ có sự kinh ngạc mà hết sức sinh động và tràn ngập sức sống. Nhưng thân thể của lão lại khiến cho người ta kinh hãi.

Một nửa gương mặt bên trái của lão dường như bị thứ gì đó làm cho vỡ nát. Rất nhiều chỗ không còn máu thịt chỉ còn lại xương cốt. Cánh tay bên trái của lão cũng bị chặt đứt, chỉ còn mỗi cánh tay áo buông thõng.

Đây là lần đầu tiên Lạc Bắc được đối diện với nhân vật số một của Trạm Châu Trạch Địa. Trong trí tưởng tượng của hắn thì lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa mặc dù không có khí phách như Huống Vô Tâm nhưng cũng có một sự phóng khoáng, tràn ngập uy nghiêm và khí phách vương giả.

Không khí trong lều cỏ hết sức tinh tế.

Cho dù là Vũ Sư Thanh, Nạp Lan Nhược Tuyết hay Thái Thúc thì khi nhìn thấy xung quanh lều cỏ có nhiều cường giả như vậy cũng nghĩ tới một vị cường giả tuyệt thế. Mà vào lúc này, Bán Diện Nhân Ma so với sự tưởng tượng của họ hoàn toàn khác xa.

- Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.

Trầm mặc một lúc, Bán Diện Nhân Ma phá vỡ sự im lặng cười cười:

- Lạc Bắc! Nạp Lan Nhược Tuyết! Thái Thúc! Chưởng giáo Vũ Sư Thanh! Nghe tên đã lâu.

"Nghe tên đã lâu" đám người Lạc Bắc không ngờ được lão đầu từ của Trạm Châu Trạch Địa lại nói một câu đầu tiên như thế khiến cho tất cả đều ngây người, rồi khom lưng, đáp lễ.

- Lợi hại! Lợi hại!

Bán Diện Nhân Ma nhìn Lạc Bắc mà nở nụ cười.

Lạc Bắc nhìn Bán Diện Nhân Ma mà hơi ngạc nhiên, không biết lão nói vậy là có ý gì.

- Nhiều người tập trung lại một chỗ tạo ra một cái cục diện mà ta vẫn muốn hình thành.

Bán Diện Nhân Ma dường như hiểu được sự ngạc nhiên của Lạc Bắc mà quay sang mấy người họ rồi gật đầu:

- Chỉ có điều ta có được Trạm Châu Trạch Địa bao nhiêu năm nhưng vẫn chưa làm được, vậy mà không ngờ ngươi lại làm được điều đó.

Trong lều cỏ cũng không có nhiều người, chỉ có Bán Diện Nhân Ma, Đông Bất Cố, Vũ Sư Thanh, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc cùng với Lạc Bắc. Tuy nhiên đám người Lạc Bắc có thể hiểu được ý của lão.

Mặc dù không nhiều người nhưng mỗi người lại đại diện cho Trạm Châu Trạch Địa, núi Chiêu Diêu, Nga Mi, yêu tộc Thất hải... Những lực lượng đó trước kia không thể nào tập trung lại nhưng bây giờ lại có mặt ở đây.

- Chỉ là do may mắn mà thôi.

Lạc Bắc nhìn Bán Diện Nhân Ma rồi nói.

Trên thực tế, Lạc Bắc cũng không hề khiêm tốn. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn cũng chỉ muốn mình và những người xung quanh có thể sống dưới bóng ma của Côn Luân. Rất nhiều chuyện khi làm hắn không hề ôm mục đích gì cao thượng. Sau khi nói xong câu đó, Lạc Bắc nói:

- Đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai hiện tại ở Trạm Châu Trạch Địa thế nào rồi?

- Mấy người đó không quen hoàn cảnh của Trạm Châu Trạch Địa chúng ta, có điều tu vi đều tăng lên.

Bán Diện Nhân ma nhìn Lạc Bắc rồi vung tay nói:

- Duyên là duyên. Mọi sự trong trời đất đều có nguyên nhân. Hiện tại ta cũng hơi hiểu được tại sao ngươi lại làm được điều đó. Bởi vì ngươi đơn giản hơn so với ta, không như ta làm gì cũng đẻ ý tới hiệu quả và mục đích... Hơn nữa có đôi khi ngươi còn coi trọng người khác hơn bản thân mình.

- Cho nên trên đời này có cho tất cả hồi báo. Có nhiều thứ càng đơn giản lại càng chân thật.

Sau khi nói xong câu đó, Bán Diện Nhân ma cười nói:

- Không nói tới chuyện đó, nói chuyện chính thôi. Lạc Bắc! Lần này ta tới đây là muốn giúp ngươi phong ấn chặt tiểu Trà.

- Ta cứ nghĩ Ám Tinh đạo quân chết ở Côn Luân thì Đại Hắc thiên ma quyết đã thất truyền. Có điều ta thật sự không ngờ ngươi có thể luyện hóa được Huyết Xá lợi có được Đại Hắc thiên ma quyết mà không bị Ma huyết xâm nhập. Nhưng ta biết công pháp của tiểu Trà rất lợi hại vốn nghĩ rằng dựa vào sức của các ngươi chỉ sợ không thể khống chế nổi. Vì vậy mà mới tới thuận tiện nói cho ngươi sau khi phong ấn xong thì làm thế nào để cho tiểu Trà thay đổi. Chỉ có điều không ngờ được tiểu Trà lại bị ngươi phong ấn, ngay cả Cát Tường Sinh và Tùng Thành Lâm vương cũng chết bởi tay ngươi.

Nói tới đây, Bán Diện Thiên Ma nở nụ cười rồi lại thốt lên:

- Lợi hại! Lợi hại.

- Đa tạ tiền bối.

Lạc Bắc trịnh trọng nhìn Bán Diện Nhân Ma:

- Nếu không nhờ bốn vị pháp vương của Hoa giáo làm cho tiểu Trà giảm bớt Ma huyết rồi dùng trận pháp nhốt nàng lại thì đúng là ta không thể phong ấn.

- Hiện tại chúng ta cùng đứng trên một trận tuyết.

Bán Diện Nhân Ma nở nụ cười:

- Có ngươi kiềm chế, cho dù là núi Chiêu Diêu hay Trạm Châu Trạch Địa chúng ta so với trước an toàn hơn nhiều. Muốn nói cám ơn thì ta phải cám ơn ngươi mới được. Từ sau khi ngươi giết Kỳ Liên Liên Thành, ta ngủ ngon hơn trước nhiều.

- Có điều nếu bàn về bối phận đúng là ta có thể coi như tiền bối của ngươi. Chỉ có điều, đã lâu rồi không ai gọi ta là tiền bối nữa.

Cười cười một lúc, Bán Diện Thiên Ma liếc nhìn Lạc Bắc rồi quay sang nhìn Thái Thúc:

- Lạc Bắc! Tu vi của ngươi đã tới mức như vậy thì ta cũng không có gì tặng cho ngươi. Thái Thúc! Ta có một thứ này, tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt.

Vừa dứt lời, Bán Diện Nhân Ma lập tức ngửa tay. Một tia sáng bạc bay lên từ lòng bàn tay của lão tới trước mặt Thái Thúc. Đó là một tấm kính vuông chừng ba tấc, ở giữa là viên bảo thạch sáng bóng. Trên tấm kính đó có điêu khắc hình ảnh khổng tước hết sức tinh xảo.

- Đây là Khổng Tước bảo giám.

Vừa thấy tấm kính đó, Thái Thúc và Lạc Bắc còn chưa nhận ra thì Nạp Lan Nhược Tuyết và Vũ Sư Thanh đều biến sắc.

- Cái Khổng Tước bảo giám này có thể làm cho pháp bảo của đối phương bị đứng im trong một khoảng thời gian.

Vừa nghe thấy Nạp Lan Nhược Tuyết và Vũ Sư Thanh nói ra cái tên của nó, Lạc Bắc và Thái Thúc cũng lắp bắp kinh hãi.

Khi hai người còn ở Thục Sơn cũng đã đọc được trong điển tịch những điều về cái pháp bảo này.

Tương truyền, Khổng Tước Bảo giám xuất hiện từ hơn ngàn năm trước. Nó do một vị tán tu Tây Vực tên là Khổng Tước Phạm Văn luyện thành. Một khi sử dụng nó, chỉ cần trong pháp bảo của đối phương có sắt thép ngọc thạnh thì sẽ bị thần quang của Khổng Tước Bảo Giám làm cho đứng im.

Có thể nói nếu đối phương có một cái pháp bảo như Ảo Ảnh Thần thoi mà tấn công Thái Thúc thì nàng có thể sử dụng Khổng Tước Bảo Giám. Một khi chiếu trúng Ảo Ảnh thần thoi, nó sẽ không thể cử động được.

Ngay cả thứ pháp bảo như Vân Mông thần thoi, Yêu vương liên thai mà bị nó chiếu trúng thì cũng sẽ đứng yên trong không trung.

Thứ pháp bảo như Khổng Tước bảo giám có công hiệu như vậy nhưng hoàn toàn khác với những loại pháp bảo khác chỉ dựa vào xóa bỏ thần niệm của đối phương hoặc chân nguyên, trận pháp khống chế pháp bảo. Nó trực tiếp ảnh hưởng tới chất liệu tạo ra pháp bảo. Mặc dù chỉ làm cho pháp bảo tạm thời không hoạt động nhưng trong đối pháp một khi bất ngờ làm cho pháp bảo của đối phương đứng yên sẽ tạo ra hiệu quả không ngờ. Chưa nói tới việc có thể đánh bại đối thủ hay không nhưng ít nhất cũng chiếm được thời cơ.

Nếu tính ra thì cái Khổng Tước bảo giám không thể xét cấp bậc. Tuy nhiên bản thân nó lại có thể khiến cho pháp bảo cấp Kim tiên thậm chí hơn dừng lại nên tác dụng khi đối địch không thể đánh giá. Quan trọng hơn đó là ngoại trừ rất ít pháp bảo ra còn gần như toàn bộ đều sử dụng tinh kim, ngọc thạch để tạo thành. Vì vậy mà cái Khổng tước bảo giám có thể khóa được gần như phần lớn pháp bảo trên thế gian.

- Nạp Lan Nhược Tuyết! Chưởng giáo Vũ Sư Thanh! Kiến thức của các ngươi rất tốt. Cái này chính là Khổng tước bảo giám. Thái Thúc! Ngươi muốn thi triển chỉ cần cầm lấy nó rồi rót chân nguyên vào là được.

Cái pháp bảo Khổng Tước bảo giám đó so với rất nhiều pháp bảo cấp Kim tiên khác còn quý hơn. Nhưng sau khi nói xong câu đó, Bán Diện Nhân Ma không nói gì thêm nữa mà quay sang nói với Nạp Lan Nhược Tuyết:

- Nạp Lan Nhược Tuyết! Ta cũng có một thứ tặng ngươi. Không biết ngươi có thích hay không.

Vừa nói, Bán Diện Nhân Ma khẽ búng tay bắn ra một tia sáng màu vàng. Chỉ thấy đó là một thanh tiểu đao màu vàng.

- Đây là Hoàng Sa Thần đao của Kim sa lão tổ?

Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt nhìn thấy thanh tiểu đao thì nét mặt trở nên ngưng trọng.

Kim sa lão tổ là một trong những nhân vật có tu vi cao nhất của Thanh Thành cách đây bốn trăm năm. Trước trận chiến với U Minh huyết ma, khi Thanh Thành còn chưa xuống dốc cũng là một phái lớn. Đám người Lý Phật và Kim sa lão tổ đều là những nhân vật nổi bật trong giới tu đạo.

Uy lực của Hoàng Sa thần đao vượt qua cả bản mệnh kiếm nguyên bình thường. Hơn nữa, chỉ cần làm cho da thịt bị rách thì pháp lực trên Hoàng Sa thần đao sẽ liên tục ăn mòn khí huyết làm cho máu huyết biến thành cát vàng. Đây là một cái pháp bảo cấp Kim tiên hiếm có.

- Uy lực của thứ này cũng không tầm thường chỉ hơi xấu một chút.

Thấy Nạp Lan Nhược Tuyết quan sát cái hoàng sa thần đao, Bán Diện Nhân Ma cười nói:

- Có điều sử dụng nó cũng rất đơn giản hoàn toàn giống với điều khiển phi kiếm. Hơn nữa uy lực trận pháp trên đó rất tột. Pháp thuật và pháp bảo bình thường khó mà đánh rơi nó được.

- Nếu vậy xin đa tạ tiền bối.

Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không từ chối, khom người coi như đáp tạ Bán Diện Nhân Ma. Tu vi và pháp thuật của Nạp Lan Nhược Tuyết hết sức lợi hại nhưng yếu điểu là lực tấn tông hết sức đơn giản. Cái thanh Hoàng Sa thần đao đối với Nạp Lan Nhược Tuyết chính là sự lựa chọn cực tốt. Nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết cũng biết chắc chắn Bán Diện nhân ma cũng không phải chọn bừa.

- Chưởng giáo Vũ Sư Thanh! Ngươi là chưởng giáo của Nga Mi nên ta cũng không dám tự cao tự đại.

Bán Diện Nhân ma nhìn Vũ Sư Thanh rồi cười cười:

- Trong tình cảnh thế này mà ngươi lựa chọn liên thủ với Lạc Bắc khiến cho ta hết sức bội phục. Có điều cái thứ này là của Nga Mi nên hiện tại cũng trả lại cho ngươi.

- Đây là...

Vũ Sư Thanh giật mình đón lấy tia sáng vàng của Bán Diện Nhân ma phóng tới rồi giật mình la lên thất thanh:

- Kim hỏa lưu đan quyết?

- Kim hỏa lưu đan quyết là một trong những pháp thuật thất truyền của Kim đính hỏa nguyên quyết.

Mới nghe tiếng thất thanh của Vũ Sư Thanh, đám người Lạc Bắc lập tức giật mình hiểu ra tại sao y lại có phản ứng như vậy.

Kim hỏa lưu đan quyết chỉ là một trong số nhiều pháp thuật của Kim đính hỏa nguyên quyết.

Tuy nhiên cái pháp thuật này lại có thể giúp cho người tu luyện Kim đính hỏa nguyên quyết có thể dùng chân nguyên trong cơ thể ngưng tụ thành Kim hỏa lưu đan.

Kim hỏa lưu đan đối với người tu luyện pháp quyết khác không thể dùng nhưng đối với người tu luyện Kim đính hỏa nguyên quyết thì lại có thể bổ sung chân nguyên.

Nên nhớ rằng một người tu đạo nếu không đấu phép thì chân nguyên trong cơ thể vẫn luôn được tích đầy. Mà Kim hỏa lưu đan quyết có thể giúp cho người tu luyện Kim đính hỏa nguyên quyết hút chân nguyên trong cơ thể thành đan dược. Dù sao thì sau khi ngưng tụ thành một viên, chỉ cần tu luyện mấy ngày là lại bổ sung đầy lực lượng chân nguyên.

Cứ như vậy theo thời gian sẽ được rất nhiều Kim hỏa lưu đan. Đến lúc đó, một khi đấu phép tương đương với có rất nhiều đan dược bổ sung chân nguyên.

Mà đan dược bổ sung chân nguyên đối với người tu đạo hết sức quý báu. Nếu như vừa rồi, Vũ Sư Thanh có đủ Kim hỏa lưu đan thì chỉ cần một mình cũng có thể điều khiển Vân Mông thần thoi tới được nơi bốn vị pháp vương Hoa giáo và tiểu Trà đấu phép.

Ý nghĩa của thứ pháp thuật này đối với Nga Mi giống như một phương thuốc không cần nguyên liệu vẫn có thể tạo ra đan dược. Nên nó rất quan trọng đối với Nga Mi.

So với hai cái pháp bảo đưa cho Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết thì cái pháp thuật này đúng là một phần lễ quá nặng.

Mà đám người Lạc Bắc lại càng hiểu rõ của thứ pháp thuật này đối với mình.

Trên thực tế, pháp thuật Kim Đính hỏa nguyên quyết có uy lực hết sức kinh người. Nhưng phần lớn giống như những pháp thuật có uy lực lớn, nhược điểm của nó là mất rất nhiều chân nguyên.

Điều này khiến cho đệ tử tu vi Kim Đan kỳ chỉ cần phóng ra mười cái pháp thuật lợi hại thì chân nguyên trong cơ thể gần như hết sạch.

Điều này đối với đệ tử Nga Mi mà nói thì bị hạn chế rất nhiều trong đấu pháp. Chẳng khác nào cầm một thanh kiếm sắc mà không dám sử dụng.

Nhưng cái pháp thuật Kim hỏa lưu đan quyết thực tế là để bù vào nhược điểm đó. Sử dụng cái pháp thuật này luyện ra nhiều Kim hỏa lưu đan thì khi đấu phép cũng không phải lo tới chân nguyên. Có thể nói nếu không có Kim hỏa lưu đan quyết thì Kim đính hỏa nguyên quyết chẳng khác nào người khổng lồ cụt một chân.

Năm đó, trong trận chiến với U Minh huyết ma, pháp thuật của Nga Mi bị thất truyền rất nhiều. Mà lúc đó, người tu luyện pháp quyết Kim đính hỏa nguyên quyết cũng không nhiều. Cho tới khi những vị tiền bối tu luyện Kim đính hỏa nguyên quyết ngã xuống trong trận chiến, Kim hỏa lưu đan quyết mới bị thất truyền.

Mà sau bốn trăm năm, đối với Nga mi đã mất rất nhiều pháp thuật mà nói thì Kim đính hỏa nguyên quyết trở thành một trong những thứ mạnh nhất của họ.

Vì vậy mà điều này đối với Nga Mi thật sự rất bất đắc dĩ.

Nhưng hiện tại thứ pháp thuật thất truyền đó lại xuất hiện trong tay Vũ Sư Thanh. Điều này khiến cho y vô cùng kích động.

Ý nghĩa của nó, người bình thường không thể nào hiểu được.

- Đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Vũ Sư Thanh mời bình tĩnh lại nhìn Bán Diện Nhân Ma nói:

- Ta nợ các ngươi một ái ân tình. Sau này nếu có gì cần tới, Nga Mi chúng ta sẽ dốc hết sức.

- Thật ra ta không đơn giản như Lạc Bắc. Làm những chuyện này ta đều có mục đích của mình. Côn Luân là kẻ địch chung của chúng ta, nếu có thể làm chuyện gì khiến cho đối phương tổn thất thì ta sẽ làm.

Tiện tay đưa chút lễ vật xong, lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa liền mỉm cười nói:

- Có điều mọi người phải dốc hết sức để sự liên minh của chúng ta có thể được duy trì.

Dừng một lúc, Bán Diện Nhân Ma nhìn Lạc Bắc rồi nói:

- Ta muốn nói riêng vài lời với Lạc Bắc có được không?

- Thật ra lần này ta gặp ngươi, ngoại trừ việc muốn giúp ngươi phong ấn tiểu Trà ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.

Bên trong lều cỏ lúc này chỉ còn lại Bán Diện Nhân Ma và Lạc Bắc. Ánh mắt của lão nhìn Lạc Bắc chẳng khác nào nhìn một tên hậu bối, hết sức ôn hòa.

- Khi Đông Bất Cố lựa chọn dốc sức giúp ngươi, ta không ngăn cản. Nhưng ta thật sự không ngờ tu vi và lực lượng vây xung quanh ngươi lại tăng nhanh tới vậy... Ta sợ Đông Bất Cố nhìn nhầm người cho nên ta quyết định tới để xem ngươi là người như thế nào.

Bán Diện Thiên Ma nói rất thẳng. Tuy nhiên sự thẳng thắn của lão lại khiến cho Lạc Bắc cảm thấy được sự chân thành. Mà bản thân hắn cũng thích cách nói chuyện này cho nên hắn gật đầu nói:

- Đó là do tiền bối lo lắng cho ta.

- Rất tốt. Bởi vì chuyện này liên quan tới quá nhiều.

Bán Diện Nhân Ma nhún vai:

- Hiện tại ngươi đã cùng với núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa chúng ta tạo thành thế chân vạc chống lại Côn Luân. Ngay cả Vũ Sư Thanh cũng chấp nhận liên minh với ngươi thì sau này lực lượng mà ngươi có thể lôi kéo còn nhiều hơn nữa. Sau này, mỗi cái quyết định của ngươi đều có sự ảnh hưởng rất lớn tới giới tu đạo.

Dừng một chút, Bán Diện Nhân Ma cười cười nhìn Lạc Bắc:

- Ta cũng không phải sợ ngươi đột nhiên thay đổi quyết định đứng về phía Côn Luân để ra tay với chúng ta. Ta chỉ sợ ngươi sẽ trở thành một Hoàng Vô Thần nữa.

- Ngài sợ thực lực của ta trở nên quá mạnh thậm chí có thể áp chế được Côn Luân thì ra tay với núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa?

Lạc Bắc nhìn Bán Diện Nhân Ma. Vào lúc này, khuôn mặt của Bán Diện Nhân Ma vẫn khủng bố như thế nhưng trong mắt Lạc Bắc lại hết sức bình thường, thậm chí hắn còn cảm thấy một sự cơ trí và hiền lành:

- Vậy ngài gặp ta có còn e ngại nữa không? Sau khi gặp có còn nhận thấy ta có thể trở thành một kẻ giống như Hoàng Vô Thần?

- Không cần biết ngươi có tin hay không.

Bán Diện Nhân Ma nhìn Lạc Bắc mà mỉm cười nói:

- Nhưng ta có một thứ trực giác nhìn người rất chuẩn. Ta thấy ngươi không biến thành một kẻ như Hoàng Vô Thần. Bởi vì ước muốn của ngươi so với chúng ta đơn giản hơn nhiều. Sau khi có được lực lượng như vậy, trên người ngươi cũng không hề có lấy một chút dã tâm và dục vọng. Vì vậy mà ta thấy Đông Bất Cố không nhìn nhầm người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.