Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 9




Phó Cảnh Phi mở mắt ra, trong đôi mắt sáng trong không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, anh lãnh đạm trả lời: “Những điều này chú không cần quan tâm.”

Quản gia hơi lo lắng. Có thể thấy được thái độ của thiếu gia nhà mình như đã rõ ràng, bây giờ đừng nói là tính cách của Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên có thay đổi, cô ta thật sự có biến thành người khác, thiếu gia nhà mình cũng chắc sẽ không có phản ứng gì.

Người bình tĩnh nhất vào thời điểm như thế này… quả nhiên chỉ có Phó Cảnh Phi.

Buổi tối trước khi ngủ Mộc Lạp Lạp quy hoạch rất nhiều chuyện ở trong đầu, bao gồm mỗi một bước tiếp theo mình nên đi như thế nào, nên trả thù Mộc Diệp như thế nào, cô đều suy nghĩ rất nhiều cách.

Nếu muốn khiến Mộc Diệp nếm được đau khổ giống như kiếp trước của cô, ít nhất là phải lột trần những tâm tư đen tối kia của ả, khiến cho ả cũng cảm thụ mùi vị bị mọi người phỉ nhổ một chút.

Hoàn toàn như trước đây, đến lúc cô rời giường thì Phó Cảnh Phi đã đi. Người này trông coi toàn bộ sự nghiệp của Phó gia, là một người hết sức bận rộn.

Rất nhiều người Phó gia muốn gặp mặt một lần với Phó Cảnh Phi đều phải hẹn trước, còn chưa nhất định là có thể gặp được anh.

Thế nhưng trước đây Mộc Lạp Lạp lại có thể khiến cho Phó Cảnh Phi hết lần này tới lần khác bỏ xuống công việc trong tay để đi xử lý phiền phức cô tạo ra. Bây giờ nhớ lại, Mộc Lạp Lạp cũng cảm thấy mình thật là ở trong phúc mà không biết.

“Dì Xảo, Phó Cảnh Phi thay thuốc chưa?” Mộc Lạp Lạp rời giường, chuyện quan trọng nhất chính là quan tâm vết thương trên tay của Phó Cảnh Phi. Mặc dù cô không coi chảy máu là gì, nhưng muốn hoàn toàn phớt tỉnh thì cũng không có khả năng lắm.

Dì Xảo lắc đầu: “Không có, thiếu gia nói buổi tối về thì thay.”

Mộc Lạp Lạp lên tiếng: “Vậy buổi tối gọi bác sĩ gia đình tới đi, tôi thật lo là đã không xử lý tốt vết thương, ngộ nhỡ vết thương bị nhiễm trùng sẽ không tốt.”

Dì Xảo cười rất vui vẻ: “Bây giờ Mộc tiểu thư rất quan tâm đến thiếu gia nha.”

Mộc Lạp Lạp nghẹn họng, xẩu hổ nói: “Cũng không phải…”

Sau khi ăn xong điểm tâm, Mộc Lạp Lạp nói với quản gia mình muốn ra ngoài. Hôm qua Phó Cảnh Phi đã đồng ý để Mộc Lạp Lạp có thể tự do đi lại, hôm nay vệ sĩ của Phó gia cũng không tiếp tục hạn chế sự tự do của cô nữa. Lúc cô ra cửa có thể nói là trót lọt, không có bất kỳ ai tiến lên ngăn cản.

Nhưng Mộc Lạp Lạp vẫn có thể mơ hồ cảm giác được có người đi theo phía sau mình. Cô liền trực tiếp không để mắt đến những người này. Dù sao nếu muốn Phó Cảnh Phi rút hết những người này đi thật sự là một con đường khá dài và gian khổ.

Hôm nay cô ra ngoài dĩ nhiên là có tính toán của mình. Muốn báo thù, chỉ sử dụng một ít tài mọn là không thể được, nhất định phải không ngừng nâng cao thực lực của mình mới có thể bảo đảm thẳng nổi Mộc Diệp.

Cho nên hiện giờ cô cần phải đi tìm việc làm. Cô dầu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học top 3 của trong nước, năng lực làm việc cũng không tệ, nhưng vì trước đây ỷ vào gia thế ưu việt nên chưa từng nghiêm túc lo lắng cho sự nghiệp của mình, luôn sống cuộc sống mơ màng, hầu như không có ưu sầu gì cả, dù sao những thứ đó Mộc gia đều có thể cho cô.

Nhưng bây giờ đã khác, cô bị ông Mộc đuổi ra khỏi nhà, thậm chí đã nói ở trước mặt rất nhiều người là sau này không có đứa con gái là cô đây. Bây giờ cô không thể dựa vào danh tiếng của Mộc gia mà sống, nhất định phải tay làm hàm nhai mới được.

Bất quá tay làm hàm nhai này còn có một thâm ý khác, đó là hôm nay Mộc Lạp Lạp muốn đi đến công ty xin việc .

Không ai ngờ rằng công ty cô đi xin việc hôm nay là một trong những công ty trực thuộc quản lý của tập đoàn của Thẩm Văn Xương.

Thẩm gia cũng coi là gia nghiệp to lớn, chí ít Thẩm Văn Xương rất nổi tiếng là một tổng giám đốc bá đạo. Sau khi Mộc Diệp được nhận về Mộc gia thì mới quen Thẩm Văn Xương. Mộc Lạp Lạp cũng không rõ lắm bọn họ yêu nhau như thế nào, nhưng kiếp trước Mộc Lạp Lạp vì trả thù mà sau đó làm ra những hành vi xấu xa, Thẩm Văn Xương từng muốn giải quyết Mộc Lạp Lạp, thế nhưng có vị phật gia Phó Cảnh Phi ở đó, Thẩm Văn Xương cho dù có bản lĩnh ngập trời cũng không dám động đến Mộc Lạp Lạp chút nào.

Mộc Lạp Lạp cảm thấy Thẩm Văn Xương chắc chắn cũng xem mình như một cái đinh trong mắt. Nếu nhhững người ngoài không hiểu rõ nội tình thấy những trò vặt của Mộc Lạp Lạp trước đây là ấu trĩ và xấu xa, phỏng chừng cũng sẽ vô cùng chán ghét cô.

Huống chi Thẩm Văn Xương cưng chiều đoá sen trắng quý báu Mộc Diệp của hắn như vậy.

Trong mắt hắn, Mộc Lạp Lạp nhất định là một kẻ xấu.

Cho nên, làm việc ở công ty của Thẩm Văn Xương thật ra có nguy hiểm, nhưng Mộc Lạp Lạp của hôm nay biết rõ núi có hổ nhưng không hề nao núng, cho dù công ty này là của Thẩm Văn Xương, cô cũng muốn đến nộp đơn.

Suy cho cùng, muốn thật sự khiến cho Mộc Diệp nếm được mùi vị bị người lừa dối phản bội, tại sao không thể ra tay từ chỗ Thẩm Văn Xương chứ?

Muốn tự tay khiến cho quan hệ của Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp tan vỡ, khiến cho Mộc Diệp cũng nếm trải bị người mình tín nhiệm nhất phản bội, mới có thể hả giận không phải sao?

Mộc Lạp Lạp không thể nào quên kiếp trước Mộc Diệp cười nhạo mình những lời này. Huống chi Mộc Diệp thật ra chỉ giả bộ biểu hiện bị cô ăn hiếp ở trước mặt mọi người, trên thực tế cô hoàn toàn không có làm ra bất kỳ thương tổn gì đối với Mộc Diệp. Thế nhưng Mộc Diệp lại khiến tất cả mọi người đều cho rằng cô là một kẻ xấu xa tội ác tày trời.

Bây giờ Mộc Lạp Lạp thật sự muốn tự tay trả lại tất cả những thứ này cho ả, đem những khổ sở mình từng chịu trả lại toàn bộ trên người ả.

Chuẩn bị xong sơ yếu lý lịch, Mộc Lạp Lạp rất tự tin mình ít nhất có thể gia nhập vào cái công ty này, hơn nữa Thẩm Văn Xương ngồi ở vị trí cao như vậy, bây giờ khẳng định cũng sẽ không đến quan tâm cô – một người xin việc nhỏ nhoi.

Thế nhưng Mộc Lạp Lạp cảm thấy vận may của mình thật sự tệ vô cùng, mới có thể sau khi phỏng vấn liền gặp phải kẻ thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.