Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 7




3

Trong chiếc xe Mulsanne Limosine tại bãi đỗ xe khu Hoàng gia của khách sạn Ocean.

Đèn laser trên trần tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, chiếu một cách mập mờ lên hai người đàn ông đang ngồi trên sofa. Một người có vẻ nhàn nhã cầm một ly champagne lắc lư nhẹ trên tay làm thành một động tác tao nhã, chân vắt chéo lên nhau, khóe miệng hơi nhếch lên tựa như đang đắc ý điều gì đó.

Người đàn ông đối diện luôn có một ánh mắt suy tư cùng khó hiểu nhìn lên rồi xuống, đôi lông mày nhíu chặt khiến cho người khác dễ đoán biết là ông đang giải quyết vài mớ rắc rối trong đầu.

"Dương chủ tịch, ngài không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Lí do tôi khuyên ngài nên mời những tên doanh nhân lặt vặt tới đây chắc ngài cũng rõ." Ray ngửa cổ uống một ngụm rượu đỏ, nhìn Dương Bách Dũng đối diện đang có chút khó hiểu nhìn về phía mình mà nói: "Tôi không rõ."

"Ồ..." Ray cong môi, nhướn mày: "Thì ra con trai ngài trên đó vẫn chưa phát hiện ra sao? Vậy để tôi nói cho ngài biết vậy...trên đó, chúng tôi cài vào một ít vũ khí nổ." Giọng nói của hắn ta âm u tựa màn sương mờ trong nghĩa địa, khiến cho Dương Bách Dũng vô thức giật mình, ông nhíu mày: "Tổ chức muốn tiêu diệt ai đó sao?"

"Đúng vậy." Ray gật gù.

"Có thể cho tôi biết mục tiêu lần này là ai chứ?" Theo phán đoán của ông, chắc chắn là một trong số những doanh nhân bên phía khách mời của tập đoàn J.Ret. Bởi vì tổ chức đã căn dặn ông, khách mời của tập đoàn Dương Thị chỉ được phép là những doanh nhân nhỏ, không có dính líu tới những tập đoàn trong tổ chức cho nên những đại diện được ông mời tới chỉ toàn là những doanh nhân lắt nhắt không hề có tính uy hiếp cho tổ chức. Cho nên ông đoán, chắc chắn là một trong số những khách mời bên phía thông gia. Nhưng mà làm như vậy...sẽ thiệt hại tới rất nhiều người, bao gồm cả Vương chủ tịch, mối liên thông trời ban của ông.

"Nể mặt ngài tuổi đã cao, cũng có phần cống hiến sức lực cho tổ chức khi trước, tôi sẽ tiết lộ một ít thông tin của lần hành động mật này." Hắn ta mở giọng vô cùng lạnh lùng, nói tiếp: "Tập đoàn Hữu Học, tập đoàn Thừa Tiến, tập đoàn Phúc Lập, tập đoàn Venlinana, tập đoàn Ansmicia,..." Sau khi liệt kê ra hết các tập đoàn buôn bán lớn trên cả nước cùng khu vực Đông Nam Á, Ray ngừng lại một lúc, nhìn sắc mặt sắp hiểu rồi của Dương Bách Dũng, khóe môi nhếch lên hỏi: "Ngài Dương, ngài thấy quen chứ?"

Dương Bách Dũng trầm ngâm vài giây, sau đó mới hỏi ngược lại: "Tổ chức muốn một mẻ quăng lưới bắt sạch cá trong hồ sao?"

Những tập đoàn đó đều là những tập đoàn lớn mạnh, hiện nay có nguồn tin mật cho rằng giữa họ dường như muốn liên kết lại để chống lại tổ chức của ngài bộ trưởng. Có lẽ vì vậy mà Ray mới lập kế hoạch một lúc bắt sạch những kẻ này, khiến cho tập đoàn của bọn họ như rắn mất đầu, tổ chức cũng bớt đi một mối nguy hại, tập trung thâm nhập vào N.O Nhân Thượng để moi ra người có tên Lăng Cung Nam kia.

"Quả nhiên là Dương chủ tịch lão luyện thương trường, tôi mới nói vậy ngài đã hiểu hết mọi chuyện. Đúng vậy, chuyện là thế. Con trai ngài, Lâm Huy của chúng ta, vẫn còn đang ở nơi có đặt bom. Nhưng ngài yên tâm, tôi đã phái người bên cạnh cậu ta, chỉ cần cậu ta diễn xong vai của mình, chúng tôi sẽ đưa cậu ấy ra ngoài, sau đó đến thời khắc quan trọng...thì mới...bùm!" Tay cầm ly rượu của hắn ta phất nhẹ một cái, nụ cười khiến người ta ghê sợ.

"Nhưng Vương Thị là mối làm ăn lớn, cứ để ông ta chết như vậy ư? Không phải trước đây tổ chức cũng đã nói tôi phải dành được sự hợp tác của Vương Chí Hùng đó à?" Dương Bách Dũng trong lòng vẫn còn vô vàn điều nghi vấn, đây thật sự là câu mà ông cần phải biết đáp án.

"Dương chủ tịch, ngài phải biết lấy đại cục làm trọng, không thể vì bị một căn bệnh cỏn con mà bỏ luôn cả ngai vàng. Huống hồ... Vẫn còn tồn tại một S.U nữa."

Lông mày Dương Bách Dũng dần giãn ra, đôi mắt sáng lên. Đúng vậy, nếu như tìm cách liên thông được với S.U, không chỉ mối làm ăn của Dương Thị được mở rộng nhờ J.Ret mà còn có thể tiến xa hơn sang thị trường tài chính ở Châu Âu. Đúng là một mũi tên bắn hai con chim...không, là ba con chim. Nếu như tiến sang được thị trường Châu Âu nhờ S.U, vậy thì chuyện đối phó với N.O Nhân Thượng càng trở nên dễ dàng hơn... Ha ha, lần này tổ chức suy nghĩ thật sự chu đáo. Không những như trên, mà địa vị của ông trên thương trường Châu Á sẽ được tăng lên vài bậc, còn gì bằng nữa.

Dương Bách Dũng tạm thời bị niềm sung sướng khiến cho mờ mắt, không chịu phân tích các tác hại mà chỉ nhìn thấy mặt có lợi. Không biết rằng ngay trước mặt có người còn đang nhếch miệng một cách gian xảo nhìn ông.

Ray không nói gì, rời mắt đi, nhấn vào chiếc tai nghe một bên tai, sau đó lạnh giọng hỏi: "Tình hình trên đó thế nào?"

"Ngoài việc một số doanh nhân đang ôm bụng một cách khó hiểu, tôi thấy không có gì khác thường. " Người bồi bàn đi đi lại lại trong bữa tiệc, thấp giọng lẩm bẩm hồi đáp lại người phía dưới bãi đỗ xe.

"Nhà họ Vương thì sao?"

"Chưa thấy xuất hiện."

"Sao?" Ray cau mày lại. Sao có thể, hơn mười phút nữa sẽ bắt đầu buổi lễ, vậy mà còn chưa đến?

"Cậu hãy chú ý tới Dương Lâm Huy, khi nhà họ Vương xuất hiện, lập tức đưa cậu ta rời khỏi chỗ đó."

"P.T, đã nghe rõ."

Kết nối với bộ đàm khác, Ray lại tiếp tục lạnh giọng: "Ở phía đó thế nào? Đã thấy nhà họ Vương xuất hiện chưa?"

"Đã xuất hiện." Người mặc bộ đồ nhân viên khách sạn ở phía cổng chính sờ tai nghe nói nhỏ.

"Mau điều tra xem họ đang ở đâu, lập tức." Giọng nói của hắn ta đã có phần hoảng hốt, hắn cất cao giọng, gầm nhẹ, khuôn mặt cau có xuất hiện vài nếp nhăn khó coi, hiển nhiên đang rất sốt ruột, sinh ra nóng nảy bất thình lình khó kiềm chế.

"S.P, đã nghe rõ."

Vài phút sau bộ đàm được kết nối, người kia nhanh chóng báo lại tình hình: "Hai cha con họ Vương đang bị kẹt trong thang máy, chúng tôi đang sửa chữa, mười phút nữa sẽ xong."

Nắm tay hắn ta siết chặt lại. Tại sao lại trùng hợp đến vậy? Lúc này lại bị kẹt thang máy, một lí do thật khó tin, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ. Nhưng nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, hắn ta không thể nghĩ ra được ai là người cản trở kế hoạch của hắn.

"Báo cáo khẩn, báo cáo khẩn..." Một tín hiệu khác hiện lên, truyền đến đột ngột khiến cho hắn ta có cảm giác hơi bất an.

"Nói." Giọng của Ray có chút gấp gáp, khiến cho Dương Bách dũng đối diện cũng phải nhìn hắn.

"Các khách mời đều đang ôm bụng kêu rên, có lẽ là ngộ độc thực phẩm, đang chạy toán loạn đi bệnh viện, xe cấp cứu cũng sắp tới rồi."

Bàn tay của hắn ta nắm thật chặt, nổi lên những đường gân xanh như rễ cây lổm chổm trên mặt đất, mặt Ray tối sầm lại, hắn ta quát lên một tiếng:

"Lái xe." Tài xế nhanh chóng phóng xe rời khỏi.

"Lâm Huy đâu? Đưa cậu ta ra ngoài." Ngồi lại, Ray cu chặt mày, giọng nói đã có sự sốt ruột.

"Có lẽ đã được đưa xuống cùng đám người bị ngộ độc thực phẩm."

Ray cắn chặt răng. Để Lục Chi lọt lưới có lẽ còn có cơ hội gài một cái bẫy khác, nhưng đám doanh nhân này sau khi thoát được rồi chắc chắn sẽ có sự đề phòng, như vậy rất khó có được cơ hội như hôm nay lần thứ hai. Với lại, nhiệm vụ lần này nếu không hoàn thiện, ít nhất cũng phải làm được một nửa. Đồng nghĩa với việc, nếu như không giết được Lục Chi, thì phải chắc chắn cho đá doanh nhân kia chết không toàn thây, hoặc ngược lại.

Suy nghĩ gấp vài giây, Ray hạ mệnh lệnh, giọng nói đã khôi phục được độ lạnh lùng như trước:

"Kích hoạt bom."

"P.T, đã nghe rõ."

...

Tầng mười lăm, khách sạn Ocean.

Cục diện hỗn loạn không gì cản trở, những âm thanh kêu la đầy đau đớn không ngừng không nghỉ, bóng người chạy đi chạy lại ngày một đông. Các bác sĩ được điều động cũng đã mang cáng lên hiện trường, hiện tại thang máy chen chúc không ngớt người. Cục kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm cũng đã có mặt để giám định thức ăn, dẫn đầu là một đội trưởng cao to tầm hơn hai mươi tuổi. Nhưng họ chưa hề động vào một thứ gì đã bị một ai đó cản lại.

"Dừng lại. Không được ở đây, mau chạy đi."

Đội trưởng quay ra nhìn người vừa nói, đó là một cậu thanh niên điển trai cao lớn, còn cao hơn cả so với anh, cậu ta cất giọng nghiêm nghị và ánh mắt vô cùng nghiêm tsc ấy khiến cho anh hơi sững lại, nhìn xung quanh một lượt, đội trưởng rất nhanh hỏi ngược lại:

"Tại sao phải chạy?"

Lâm Huy nhìn vào cái bàn gần đó, nơi độ trưởng đang đứng, giọng nói trầm thấp: "Cúi xuống nhìn gầm bàn, nếu biết nguyên nhân rồi, mau dẫn mọi người chạy ra khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt."

Người đội trưởng đó nghi hoặc cúi xuống nhìn, lập tức mặt trắng bệch, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức ném tất cả đồ đạc, vừa chạy vừa hô hào: "Có bom! Có bom! Mọi người mau chạy, mau chạy..."

Đám người còn lại trong đại sảnh nghe thấy vậy lập tức chạy toán loạn như kiến vỡ tổ. Lâm Huy tránh sự quan sát của tên bồi bàn khả nghi nọ, bước ra một chỗ, nói vào micaro mini hình huy hiệu sấm sét:

"Tất cả, mau rút, mười phút nữa bom sẽ nổ." Sau khi thông báo với các chiến hữu xong, anh thấp giọng gọi một cái tên quen thuộc:

"Alex, nghe rõ."

"Có."

"Lục Chi sao rồi?"

"Nhân viên sửa thang máy đã sửa xong, hiện tại cô ấy đã ra khỏi thang máy, có lẽ đang chuẩn bị đi lên tầng mười lăm... Có điều, có vẻ như khách sạn có một đội ngũ sửa thang máy riêng biệt, bởi vì tôi vừa mới khiến cho thang máy bị kẹt, chưa tới hai phút bọn họ đã có mặt..." Giọng nói có chút bông đùa hiếm khi.

"Giết rồi? Cậu đang ở đâu?" Màn nói chuyện vô cùng ăn ý, trong hai người, chỉ cần một người nói một câu có hàm ý, thì bất luận là khó đến mấy người còn lại cũng hiểu ý và đoán được hành động của người kia. Thật sự là một cặp tri kỉ hiếm có.

"Tầng mười bốn, xác cũng đang ở cạnh tôi. Chỗ này là khu vực chết." Anh dễ dàng hiểu được lời nói của Alex, ý của cậu rất đơn giản. Nếu như bom nổ, không chỉ tầng mười lăm sẽ bị sập không còn một mảnh vụn, mà các tầng lân cận cũng sẽ không tránh khỏi thiệt hại, để xác ở một trong những tầng này thì sau khi vụ nổ, người giám định sẽ không phân biệt được đâu là xác chết do súng bắn và đâu là xác chết do vụ nổ gây ra.

"Cậu có hai giây để lên tầng mười lăm."

"...Đến nơi rồi, sóng đã được gây nhiễu,..." Sau đó thì không còn một tiếng động nào ngoài âm thanh lè rè từ chiếc huy hiệu phát ra.

Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn mình anh, khách sạn cũng đã báo động đỏ, mọi người hiển nhiên đã rời đi gần hết. Lâm Huy ngó xuống phía dưới, những bóng dáng hốt hoảng chạy tán loạn kia cũng đang in sâu vào con ngươi màu nâu sẫm của anh.

Mọi người có lẽ đang thắc mắc vì sao anh còn chưa rời đi đúng không?

Lâm Huy bước nhanh ra ngoài đại sảnh, đúng lúc đó, anh gặp một bóng trắng đang có vẻ bơ vơ nhìn xung quanh. Mái tóc dài cùng gương mặt tựa thiên thần kia đập ngay vào mắt anh, Lâm Huy lặng người mất một giây, ngay sau đó anh tĩnh tâm lại, nhìn xuống đồng hồ...

Còn chưa tới năm phút nữa...

Lâm Huy ngẩng lên, thấy khuôn mặt kia đang sáng quắc nhìn anh, lao tới. Lâm Huy cũng không nghĩ ngợi, bước đi thật nhanh tới bên cô.

"Lâm..." Hai người vừa giáp mặt, Lục Chi còn chưa kịp thốt ra từ tiếp theo đã bị Lâm Huy cho một đòn vào gáy, lập tức hôn mê bất tỉnh...

Bế cô vào trong lòng, Lâm Huy đi về phía thang máy siêu tốc, vừa đi vừa lớn giọng gọi: "Alex."

Anh bấm nút thang máy, ngay lúc này, một chàng trai đội mũ đen xuất hiện. Anh ta có nước da ngăm đen nhưng ngũ quan sáng sủa, thoạt nhìn là một người vô cùng nhanh nhẹn

"Đỗ xe ở bờ biển đợi tôi."

"Rõ." Alex nhận lấy cô gái trong lòng anh, chuẩn bị bước vào thang máy.

"Lục Chi. Các người đưa cô ấy đi đâu vậy?" Đúng lúc này, một chàng trai đeo kính mặc vest, có dáng người gầy gầy từ đâu chạy tới. Alex nhanh tay chặn cửa thang máy.

Lâm Huy nhận ra đó là thư kí của Vương chủ tịch, anh nhanh tay đẩy ba người vào thang máy: "Tôi biết anh là thư kí Trịnh của bác Vương, chắc anh cũng biết tôi, đúng chứ? Chúng ta không có nhiều thời gian, lúc này trong khách sạn chỉ còn vài người chúng ta, nếu như không ra nhanh, hơn ba phút nữa bom sẽ nổ, nói cho tôi biết, chủ tịch Vương ở đâu? Tôi sẽ cứu ông ấy."

"Vì không có sóng nên ngài chủ tịch đang gọi điện thoại ở bên ngoài ban công."

"Được rồi." Anh đang định quay người, đột nhiên có cánh tay níu giữ anh lại. Quay ra, thì ra là Alex, cậu ấy đưa cho anh một khẩu súng ngắn, thấy súng, thư kí Trịnh đột nhiên kinh hãi.

"Còn hai tên. Cẩn thận."

"Cậu cũng vậy." Nhận súng, Lâm Huy không dám chậm trễ, lập tức quay người chạy về phía ban công.

Chạy tới khúc cua, Lâm Huy chạm mặt ngay một tên bồi bàn đang ngó nghiêng trái phải...

Tên phục vụ này nhìn thấy anh thì như gặp thần thánh hiển linh, hắn mau chóng lại gần anh, sốt ruột nói:"Mau đi thôi, tín hiệu nhiễu, không liên lạc được với bên ngoài, phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu..." Hắn ta còn chưa nói hết, đã lập tức ngã xuống, máu từ đầu chảy xuống khuôn mặt, rồi lan rộng ra sàn đá cẩm thạch trơn nhẵn.

Tên còn lại nghe thấy tiếng súng vội chạy đến, thấy cộng sự đã thành một cái xác nằm chổng trơ trên sàn đá lạnh, hắn ta lập tức làm thành tư thế sẵn sàng phòng thủ mọi lúc, rút súng, bật chốt an toàn, sau đó bước chân nhẹ từng bước, chuẩn bị thăm dò xung quanh. Nhưng mới đi được một bước chân, đột nhiên có tiếng súng vang lên lần nữa, hắn ta sững người lại, không kịp quay đầu đã ngã úp mặt xuống sàn, nằm đè lên thân xác người cộng sự duy nhất nọ.

Hắn ta vừa ngã xuống, đồng thời khuôn mặt Lâm Huy lạnh như băng cũng xuất hiện ngay đằng sau, tay vẫn cầm khẩu súng, hạ xuống theo độ đổ của tên vừa bị anh giết.

Cuối cùng cũng hạ xong hai tên, thời gian còn lại không nhiều, khoảng một phút nữa. Lâm Huy vừa định quay người, đột nhiên có thứ gì đó chĩa vào phía sau đầu anh, Lâm Huy không thể quay đầu, chỉ nhìn về phía trước, anh nghe thấy giọng nói của hắn ta...

"Tôi đã nghĩ cậu không đơn giản mà, còn thành thạo súng hơn cả sát thủ. Lâm Huy, bỏ súng xuống." Giọng nói này có hơi quen tai, có lẽ là một trong những sát thủ trực thuộc tổ chức, hay đi cùng với Ray.

Lâm Huy không hề hoảng hốt, anh giơ hai tay lên, ném khẩu súng đi, từ từ mở miệng: "Cho dù anh biết được tôi là ai thì sao? Dù sao thì chúng ta cũng sẽ chết. Thời gian chỉ còn hơn ba mươi giây."

"Hừ." Tên đang chĩa súng vào anh hừ lạnh một tiếng, sau đó thấy hắn đột nhiên nói cái gì đó: "A.R đây, đội một hồi âm."

Đáp lại hắn chỉ là tiếng lè rè không rõ. Hắn ta nhắc lại lần nữa: "A.R đây, đội một mau hồi âm..."

Vẫn là tiếng lè rè như cũ.

Hắn mất kiên nhẫn ném tai nghe đi: "Đừng sớm đắc ý, tôi sẽ thoát ra và mang cậu tới trụ sở của tổ chức, tôi sẽ tự tay vạch mặt cậu, cho dù cậu có là ai đi chăng nữa."

Nói rồi hắn định vặn người, khóa trụ anh, đột nhiên có một tiếng nói cất lên: "Lâm Huy?"

Vương chủ tịch!

Không được.

Tên sát thủ nghe thấy tiếng động theo phản xạ chĩa súng về phía đó, bóp cò. Lâm Huy như đoán trước điều mà hắn ta sẽ làm, anh phản xạ còn nhanh hơn cả xe đua phóng, quay người, một tay khống chế bên tay trái của hắn tay còn lại gạt mạnh tay hắn đang cầm súng, thuận thế vặn cổ tay hắn. Động tác nhanh như cắt, đến nỗi Vương chủ tịch nhìn cũng chưa kịp nhìn thì tiếng súng đã vang lên, nhưng không hề gây ra một chút thương tổn nào cho ông.

Mà Lâm Huy thì ngược lại, vì tay nắm súng của tên sát thủ vô cùng chắc mà lúc đó Lâm Huy chưa kịp lấy đà đã phải lao vào cản hắn nên lực chưa đủ mạnh, chỉ làm cho đường bắn của hắn lệch đi, vung lên trời, chỉ xuống đất, cuối cùng giằng co thế nào mà "pằng" một phát. Một bên áo sơ mi của anh ướt đẫm nhuộm màu đỏ ghê mắt...

Thời gian còn lại hơn mười giây, Lâm Huy vẫn còn vô cùng tỉnh táo. Không biết lấy sức lực từ đâu, Lâm Huy vặn người một cái, vì hai người còn đang dính lấy nhau cho nên khi Lâm Huy dùng sức lực trời phú vặn mình, tên sát thủ lập tức bị quật ngã, lợi dụng thời thế, anh cướp súng từ trong tay hắn.

"Pằng." Tên sát thủ viên mãn với giấc ngủ ngàn thu...

"Không còn nhiều thười gian, chúng ta mau đi thôi." Vì thời thế cấp bách, Lâm Huy không nghĩ ngợi nhiều, cõng Vương chủ tịch lên lưng, nhìn thấy một chiếc xe trolley gần đó, anh lập tức lấy đà đạp mạnh khiến nó phía trước thẳng tiến. Vì lực mà Lâm Huy tác động quá mạnh khiến cho chiếc xe cứ thế lao thẳng, cuối cùng đâm vào tấm kính trước mắt, xe trolley lao ra không trung cùng với tiếng động ''choang'' kinh người và vô số mảnh kính vỡ vụn...

5.

4.

Không còn nhiều thời gian, Lâm Huy gia tăng tốc lực hơn nữa.

Còn ba giây, những quả bom đang không ngừng kêu tít tít. Sắp lao ra ngoài không trung giống như chiếc xe trollry kia, Lâm Huy nói một giọng đủ nghe, thanh âm vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút hốt hoảng: "Bác yên tâm, chúng ta sẽ sống."

2.

1.

Bùm!

Giống như thiên thạch đâm xuống mặt đất, những mảnh kính của tòa nhà văng tứ tung, tia lửa và khói bụi tỏa ra bốn phía, mùi thuốc nổ nồng đặc lan tràn trong không trung. Một tiếng nổ, dội vang cả thành phố, tựa như có thể đánh thức được nàng công chúa ngủ trong rừng mà không cần phải chờ một chàng hoàng tử nào đến cứu... giống như có thể đánh thức linh hồn vạn vật đang say ngủ. Trái tim con người luôn yếu đuối, một tiếng nổ ấy như gọi dậy bao nỗi sợ hãi bát an của con người...

Roma, Ý, rạng sáng...

"Chí Hùng...Chí Hùng... Không... Chí Hùng!!!" Trên chiếc giường của phòng Tổng thống của một khách sạn, người phụ nữ với gương mặt hốt hoảng vục dậy, mồ hôi rịn đầy trên khuôn mặt bà. Tim của bà vẫn còn đập mạnh chưa chịu chậm lại. Bộ não không biết điều mà lại suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi...

Một nỗi bất an mơ hồ hiện lên, hai khuôn mặt nào đó hiện ra trước mặt bà... Cuối cùng, Thúy Lan gạt bỏ tất cả những suy nghĩ mà lí trí khuyên bảo. Danh dự, tôn nghiêm, không cần nữa, bà chỉ muốn xem chồng và con gái bà hiện như thế nào mà thôi... Đây phải chăng là điềm báo xấu?

Nhanh chóng lấy điện thoại, gọi tới một số điện thoại quen thuộc. Bà không còn giữ được bình tĩnh như thường ngày nữa, hét lên: "Mau, đặt vé về nước, tôi muốn chuyến sớm nhất và sáng hôm nay. Lập tức!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.