Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 36




Editor: Xẩm Xẩm

Lộ Thừa Hữu ngồi trước máy tính, thử tách rời các câu nói chuyện trong cuộc hội thoại. Anh xem qua nội dung, ý chính là Lâm Khê kết hôn, muốn mời bạn học đến, thuận tiện cũng nhờ hôn lễ này để mọi người gặp mặt, dù sao trước đây, nhiều người trong lớp đã xuất ngoại, không thì lại chuyện này chuyện nọ, lâu rồi không có buổi họp lớp nào. Mà có rảnh thì nên đi tham gia hôn lễ của Lâm Khê một chút, coi như cũng để gặp gỡ bạn bè đi!

Anh vừa thoát ra khỏi cuộc trò chuyện, thì lại có một tin nhắn gửi đến, là của Lâm khê, chỉ có một câu: “Em kết hôn, anh sẽ hân hạnh đến chứ?

Anh còn chưa nghĩ kỹ nên trả lời thế nào, thì người đứng đằng sau đã lên tiếng: “Anh thế mà vẫn còn liên hệ với cô ấy.”

Lộ Thừa Hữu quét ánh mắt nhìn Tô Thiển Oanh một cái, dùng loại ánh mắt “Em thật nhàm chán” nhìn cô.

Cô cắn răng, đặt cốc nước sôi bên cạnh máy tính: “Anh uống nước đi.”

“Anh không khát.”

“Anh đều để lâu như vậy cũng không uống nước sao?”

Anh vô cùng ung dung: “Chỉ cần em không đến làm phiền anh, sẽ tiết kiệm giúp anh rất nhiều nước.”

“Dù sao cũng đã đem tới.”

“Nếu có thể đem tới, cũng có thể mang đi.”

“Đây là cái lý luận gì vậy, chẳng nhẽ trên thế giới này không bao giờ có ai lạc đường.”

“Em sẽ lạc đường sao?”

“Sẽ không.” Cô lắc đầu.

“Vậy em có thể đem nó đi đi.”

Cô cầm nước lên, tự mình uống, không uống không sáng tỏ được: “Sao mà anh vẫn còn liên hệ với Lâm Khê?”

“Em muốn anh trả lời thế nào?’

Cô trầm mặt xuống: “Nhất định là anh đang nhớ đến mối tình đầu, tiếc nuối thời gian tốt đẹp kia, sau đó lại nghĩ đến hiện tại, cảm thấy em rất kém cỏi, cho nên càng thấy bất mãn đối với em, Anh nhìn anh xem, cũng chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với em, có phải em đoán đúng rồi không?”

Anh giơ tay lên xoa đầu cô: “Càng ngày càng thông minh.”

Cô nhìn chiếc cốc trong tay mình, vừa rồi tại sao cô lại uống cạn hết nước, đáng nhẽ phải để lại để hất vào mặt anh mới phải, chán ghét anh: “Vậy anh tiếp tục nhớ lại đi, nói không chừng bây giờ người ta cũng đang nghĩ đến anh!”

Lộ Thừa Hữu gật đầu, giống như nghe được một đề nghị không tồi: “Anh còn lo lắng có nên đi gặp cô ấy hay không, em đã đề nghị như vậy, anh liền cung kính không bằng tuân mệnh, bắt buộc phải đi nhìn “mối tình đâu” của anh.”

Cô mở to hai mắt nhìn anh: “Anh thực sự đi sao?”

Anh kiện định gật đầu, một chút cũng không có ý nói giỡn.

“Không được đi.” Cô bắt lấy áo của anh: “Không được đi.”

“Hả? Nói lý do cho anh xem nào.”

“Nếu anh gặp được cô ấy, nhất định sẽ cảm thấy bây giờ cô ấy đúng là một cô gái hiền lành lại đoan trang, cũng hết mực xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với em, chắc chắn sẽ càng ghét bỏ em.”

Lộ Thừa Hữu bất đắc dĩ đánh giá cô từ đầu đến chân: “Em cũng biết mình có nhiều khuyết điểm hơn sao?”

Cô bĩu môi.

Lộ Thừa Hữu quay mặt đối diện với máy tính: “Chín giờ rưỡi sáng hôm nay em mới rời giường, dù tám rưỡi đã tỉnh rồi nhưng lại giả bộ ngủ tiếp, không chịu dậy làm bữa sáng. Ăn cơm xong rồi đi vào toilet nhìn thấy quần áo bẩn của ngày hôm qua cũng lựa chọn xem như không thấy, lúc đi ra ngoài thấy ở cửa có vài vỏ hạt dưa, nhìn 2 phút, cuối cùng sự lười biếng của em cũng không hề bị đánh bại, chẳng thèm lấy chổi quét đi, làm bộ như đang diễn vai đần độn vậy. 12 giờ 15 phút, bụng em bắt đầu kháng nghị, em cố ý mở tủ lạnh rất lớn, còn không hề chuẩn bị nấu cơm, lúc 1 giờ, khi em đói bụng đến không thể chịu được nữa, mới đến làm phiền anh. Tô Thiển Oanh, chính em nói đi, em làm sao so với người ta?”

Anh nhìn cô bĩu môi, khóe miệng đưa lên một nụ cười: “Cuối cùng, em lại uống hết nước dùng để hối lộ anh vào trong bụng.”

Cô giơ chân: “Em kém cỏi như vậy sao?”

“Không kém.” Anh lắc đầu: “Không chỉ kém như vậy.”

“Không được nói em như vậy.”

Anh gật đầu, dáng vẻ đã thương lượng tốt: “Làm phiền Tô nữ sĩ từ nhỏ đã xinh đẹp lại còn hiền lành đem quần áo vào trong máy giặt giặt sạch, sau đó cầm chổi quét nhà, cuối cùng vào phòng bếp nấu cơm.”

“Vì sao không nấu cơm trước?”

“Bởi vì anh nghĩ, nhịn đói lâu thì sẽ ăn cơm thấy ngon hơn.”

Cô đặt mạnh chiếc cốc lên bàn: “Toàn bộ thế giới, chỉ có anh là khiến người khác chán ghét nhất.” Nhưng mà nóng giận vẫn là nóng giận, trước hết vẫn nên mặc cả: “Em làm xong hết rồi, anh sẽ không đi gặp “tình nhân già” của anh chứ?”

“Anh kiểm tra rồi thì em mới có tư cách thảo luận đề tài này.”

Cô bĩu môi, nhưng vẫn đi ra khỏi thư phòng.

Anh nhìn bóng lưng của cô, cười cười không nói gì.

Mà trên thực tế, Tô Thiển Oanh ăn cơm xong, giặt giũ xong, quần áo đều được phơi lên, còn mang rác xuống dưới lầu vứt đi, từ đầu đến cuối sắm vài vợ đảm mẹ hiền, sau đó mới phát hiện là mình bị mắc lừa.

Cô mặc kệ, oan ức nhìn Lộ Thừa Hữu, anh còn đang nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha xem tin tức trên ti vi.

Cô đi qua, ghé vào trên đùi anh: “Không đi, biết chưa?”

Anh lắc đầu.

“Nói chuyện với anh mà anh không để ý gì hết.”

“Anh nói là suy nghĩ, nếu anh không nhớ nhầm.”

“Anh nhớ nhầm.” Cô sửa lại: “Ngày mai chúng ta đến công viên chơi được không?”

Anh vuốt đầu cô, thuần tiện lấy một sợi tóc của cô quấn quanh ngón tay: “Em không cần lo lắng.”

“Sao cơ?”

“Anh thừa nhận năng lực của mình rất mạnh mẽ, chịu được em từ lúc nhỏ đến giờ, tuy rằng em đặc biệt không tốt, nhưng còn chưa nghĩ sẽ bỏ đi! Chỉ cần từ nay về sau em nhớ rõ sáng sớm làm bữa sáng, buổi tối nhớ nấu cơm, đừng xấu quá là tốt rồi!” Trên mặt anh nồng đậm ý cười chứng minh tâm tình anh không tồi.

“Chỉ mỗi hôm nay là em không làm đúng không? Anh lại nhớ rõ như vậy?”

“Ngày hôm qua, hôm kia, em đều lựa chọn mất trí nhớ sao?”

Cô nhắm mắt lại, tỏ vẻ vô tội: “Em không biết, em không biết, em không biết, dù sao em cũng không biết.”

Mà ngày hôm sau, Tô Thiển Oanh vẫn bị Lộ Thừa Hữu kéo ra khỏi chăn.

Cô không nghĩ đến trường hợp như vậy, cô vẫn thấy áy náy về hôn lễ.

Cho nên lúc cô kéo tay Lộ Thừa Hữu, những người đã biết hay chưa biết cô đều ngẩn người. Lâm Khê không tồi, có thể tập hợp được rất nhiều bạn học ở một chỗ, mà bọn họ thấy Lọ Thừa Hữu dẫn theo vợ đi đến, liền mượn cơ hội này để trêu chọc.

Mà bọn họ cũng có biết qua Tô Thiển Oanh, nhưng thấy hai người thân mật như vậy , vẫn không tránh được một phen kinh ngạc.

Ngược lại, cô dâu mới Lâm Khê đối với việc hai người ở bên nhau cũng không ngạc nhiên, còn có thể trêu chọc trước mặt mọi người: “Có phải lúc trước các người đã thông đồng với nhau sau lưng tôi và Lạc Diệc Minh không?”

Lộ Thừa Hữu mỉm cười: “Lúc đấy mới ngầm có ý với nhau là quá chậm, chúng tôi đã bắt đầu từ lúc sinh ra rồi.”

Lâm Khê cười cười, nhìn dáng vẻ lơ đễnh của Tô thiển Oanh, trong lòng giống như đã bình thường trở lại.

Năm đó, Lâm Khê tự nhận mình là bạn gái duy nhất của Lộ Thừa Hữu, cũng là đặc biệt nhất, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, chỉ có chính mình trầm luân. Đối với cô mà nói, thương tâm đau khổ có lẽ không phải là anh đồng ý chia tay, mà là thái độ không hề hối tiếc hay muốn níu kéo gì của anh, giống như cô đối với anh là có cũng được, không có cũng không sao,”

Cảm giác khó chịu như vậy, lúc cô gặp được người chồng hiện tại mới hiểu được, vốn dĩ nguyên nhân không phải là do tính cách của Lộ Thừa Hữu, chẳng qua là yêu và thích có khác biệt rất lớn.

Mà Tô Thiển Oanh cũng gặp Trương Linh.

Thật ra, Tô Thiển Oanh quen Trương Linh qua mạng, sau đó liền trở thành bạn tốt, hơn nữa, Trương Linh lại học cùng lớp với Lộ Thừa Hữu, vì thế quan hệ của hai người rất tốt.

Suy nghĩ như vậy khiến người ta dở khóc dở cười.

Lúc học trung học, Trương Linh rất béo, chính cô từng viết một kế hoạch rất tâm đắc, cố gắng một tháng giảm được 30 cân*, vừa vặn lại bị Tô Thiển Oanh thấy được. Cô đúng là cái gì cũng tò mò, thấy những người giảm cân thành công đều có ý chí rất mạnh mẽ, cho nên nhất định đi khuyên nhủ Trương Linh.

* bằng 15 cân của Việt Nam nhé

Mà trên thực tế, Trương Linh giảm béo còn bị một bạn nam trong lớp cười nhạo. Trương Linh còn có cảm tình với bạn nam đó, mặc dù bé nhỏ không đáng kể, nhưng cô được đối phương cho một cái khăn tay. Dù không là gì, nhưng trong lòng Trương Linh thấy rất ấm áp. Có lẽ cuộc sống ở trung học lúc nào cũng có những chuyện như vậy, bạn cảm động, bạn cảm nhận được sự ấm áp, nhưng với đối phương thì nó không đáng giá gì cả, thậm chí không đáng nhắc tới.

Giống như việc Trương Linh có cảm tình với bạn nam kia, có một ngày bạn đó lại nói một câu: “Cho dù tôi là một con cóc, cũng sẽ không thích con cóc”, chỉ vì một câu nói đó, Trương Linh lựa chọn giảm béo, không để ý ánh mắt của người khác, ngày nào cũng đến sân thể dục chạy, sau đó biến thành dáng vẻ cao gầy như bây giờ.

Mà lúc ấy Tô Thiển Oanh rất không có ý tứ cười cười, ý nghĩ này xảy đến khiến cô lại cảm thấy sầu nào.

Nhưng mà đó đều là một bí mật nhỏ của các cô.

Giống như sau này, Tô Thiển Oanh cũng không hề trách Trương Linh.

Trương Linh từng nói, thật ra mỗi người đều có quyền nằm mơ, đột nhiên một ngày phát hiện ra giấc mơ có thể thành hiện thực, sẽ muốn thử xem sao, sẽ tự nói với mình là nếu không thử một lần, có lẽ bản thân sẽ vĩnh viễn không cam tâm, không chịu chấp nhận cuộc sống sau này của mình. Con người đều muốn có được một địa vị nhất định, cũng không thể phủ nhận quyền lợi theo đuổi giấc mơ.

Mà lúc đó, Lộ Thừa Hữu chính là một giấc mơ của Trương Linh.

Hiện tại, tình cảm đó đã rất xa xôi, giống như thành mây khói.

Trương Linh cười cười nhìn Tô Thiển Oanh, Lộ Thừa Hữu đã sớm bị đám bạn học nam kéo sang bàn bên kia.

Tô Thiển Oanh cũng cười.

Trương Linh mở miệng: “Hai người đang cùng nhau à?”

Cô không rõ, vì sao ai cũng cảm thấy cô và anh nên ở cùng một chỗ, dáng vẻ “người con gái này rốt cuộc cũng thành gia lập nghiệp”.

Nhưng cô vẫn gật đầu.

“Tôi biết sẽ có một ngày như vậy.” Trương Linh thản nhiên cười.

Cô nhíu mày: “Sao lại khẳng định như vậy? Các người đều biến thành nhà tiên tri hết rồi?”

Không cần phải là nhà tiên tri, chẳng qua, lúc bị vây trong hoàn cảnh đó đã phát hiện ra một số điều hay ho.

Giống như cảm giác được Lộ Thừa Hữu đang cùng một người khác đi tới từ phía sau, Trương Linh liếc mắt gật đầu một cái, sau đó nhìn Tô Thiển Oanh: “Đừng có ăn kiêng, ăn cơm đi.”

Cô bĩu môi: “Ánh mắt của cô cũng dài hơn rồi đó.” Như vậy cũng có thể phát hiện ra.

“Ánh mắt của tôi khôn khéo hơn cô một chút.”

Cô nhìn anh. làm mặt quỷ, sau đó vẫn không quên nhỏ giọng nói với Trương Linh: “Người này chán ghét như vậy đấy, tôi lại không hay ho gì, thế nên mới thu nhận người đàn ông mà các cô đều không cần.”

Rốt cuộc Trương Linh cũng không nhịn được nở một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.