Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 11




Bên trong phòng trà U Ninh bên cạnh hội trường, bọn họ ngồi thoải mái trên ghế ngồi bằng gỗ lê sáng bóng thanh nhã, trong tay đều đang cầm một ly trà xanh thanh đạm, Tô Noãn nhìn qua tự tại lạ thường, không nhanh không chậm mở miệng:

“Không nghĩ tới lại gặp chú ở chỗ này.”

Cù Dịch Minh nhìn nụ cười nhu tĩnh trên mặt Tô Noãn, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy cô nhất thời hiện ra kinh ngạc, ngay sau đó vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng và xinh đẹp, nhưng mà lại không thể che dấu được mâu thuẫn xa cách qua vẻ mặt và ngôn ngữ.

Tô Noãn lại để quả đầu lê hoa ngắn củn cỉn, dịu dàng suông mượt, dập dờn ở sau ót, phẳng phiu giống như một cái đầm nước sâu thăm thẳm không thấy đáy, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ nội tâm chân thật của cô giờ phút này.

Cù Dịch Minh nhìn thấy Tô Noãn như vậy, phát hiện mình không tìm ra được lời mở đầu thích hợp nào, chỉ có khẽ thở dài, bưng ly trà đưa đến bên miệng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chậm rãi uống từng ngụm trà xanh.

Một khắc kia khi ông biết được chân tướng, cũng không cách nào từ trong cơn chấn kinh tỉnh lại, sau đó nghĩ đến Tô Noãn những năm kia trải qua cuộc sống khổ sở cùng hành động của Niếp Hiểu Dĩnh đối với cô mà không thể không thấy đau lòng, đây cũng là con gái của ông, con gái ruột của ông.

Trong một lần say rượu ngoài ý muốn hai mươi mấy năm trước, ông tự trách rất nhiều, ông cố ý làm rất nhiều bù lại cho Niếp Hiểu Dĩnh, chỉ là Niếp Hiểu Dĩnh lại bật vô âm tín rời đi, một năm sau xuất hiện lần nữa, ông nghĩ tới rất nhiều, riêng chỉ không nghĩ tới, Niếp Hiểu Dĩnh lại một lần ngoài ý muốn kia mang thai đứa bé.

Bây giờ nghĩ lại, ông hiểu được là chính bản thân ông một lần yếu đuối, ông sợ hãi nghĩ về đứa bé kia, ông biết mình không thương vợ trước của mình, kia bất quá chỉ là do bi kịch ép duyên, chỉ có trách nhiệm chứ không có tình yêu.

Nhưng cho dù sau này ông lại yêu Niếp Hiểu Dĩnh, chịu đựng tinh thần tra tấn, nhưng cũng không muốn thân thể đi phản bội vợ trước, chỉ là, một lần ngoài ý muốn lại vi phạm ước nguyện ban đầu của ông, ông đúng là thể xác và tinh thần đều đi sai hướng, ông không thể tha thứ cho chính mình, cũng cắt đứt toàn bộ quan hệ với Niếp Hiểu Dĩnh, hy vọng tất cả mọi chuyện cũng có thể trở lại như lúc ban đầu.

Đáng tiếc, cuối cùng sai lầm thì không cách nào tha thứ, vợ trước của ông đã chết, ông tái hôn cưới người phụ nữ mình yêu mến, cho là trải qua cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, nhưng không biết hạnh phúc này nỗi khổ chồng chất của biết bao nhiêu người. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Từng đứa con gái của ông thay ông nhận lấy toàn bộ trừng phạt, Hinh Nhi của ông bị mất trong tai nạn xe cộ, còn Ninh Nhi của ông thì sắp chết, Noãn Nhi của ông lại trải qua cuộc sống lưu lạc khốn khổ mà ba đứa trẻ vốn nên được nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương của ông.

Nhiều thứ như thế, làm sao ông có thể ngẩng đầu lên trước mặt Tô Noãn, là ông và Niếp Hiểu Dĩnh khiến cho Tô Noãn cả đời này gian khổ, Niếp Hiểu Dĩnh lại còn hung hăng bổ một đao trong sinh mệnh vốn bi thương của cô, mà ông bởi vì áy náy cùng tình yêu, mà một mắt nhắm một mắt mở đối với Niếp Hiểu Dĩnh, không khác gì đồng loã dung túng bà làm thương tổn con gái của mình.

Từ trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần, Cù Dịch Minh nhìn Tô Noãn cầm lấy bình trà trên bàn, nhẹ nhàng cúi người, rót nước vào trong ly của ông, tóc xẹt qua bên quai hàm, ánh mắt ninh khuyết, lại làm cho người ta có một loại xúc động muốn đi vỗ về.

Ông đã từng có thể dùng ánh mắt hiền lành nhìn Tô Noãn, hôm nay lại trở thành một loại vô cùng châm chọc, chứ đừng nói chi là cứ luôn miệng đem tình thương của ba bắt tại bên khoé môi, cho nên, đối mặt Tô Noãn ông chỉ có trầm mặc, trầm mặc áy náy đau lòng.

Tô Noãn từ sau khi khôi phục so với trước đây càng thêm im lặng, đã học được che giấu cảm xúc chân thật của mình, nếu không phải ông biết rõ Tô Chấn Khôn có ảnh hưởng đối với Tô Noãn, ông cũng sẽ không tin Tô Noãn giờ phút này lễ phép với ông là có bao nhiêu cố ý cùng xa lánh.

“Trong khoảng thời gian này sống có khoẻ không? Chú nghe nói con là tổng giám đốc khu Mị Ảnh.”

Cù Dịch Minh cố gắng muốn để cho giọng điệu của mình nghe qua có vẻ tuỳ tiện một chút lại cuối cùng phát hiện, cũng không che giấu được một chút đau lòng cùng áy náy từ trong đáy lòng thoát ra, nhưng Tô Noãn chỉ nhìn ông cười, để cái bình trong tay xuống:

“Đây là kỳ vọng duy nhất khi ba ba con còn sống đối với con, bất luận quá trình có bao nhiêu khó khăn, con cũng sẽ tìm được vị trí thuộc về con ở Mị Ảnh, chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt áy náy của con đối với ba ba ở lần cuối kia.”

Cù Dịch Minh nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, lần nữa trầm mặc lẫn nhau.

Ông uống một ngụm nước trà, hương trà thấm vào ruột gan, nhiệt độ ấm nóng vừa phải xẹt qua tâm tình của ông, từ “ba ba” trong miệng Tô Noãn không phải là ông, cho tới nay cũng không phải là ông, là một tiếng gọi dành cho “Tô Chấn Khôn” và cô không có quan hệ huyết thống, lại dùng hết cả đời một người đàn ông để giáo dục nuôi lớn cô.

Có cấp dưới đứng ở cửa Mị Ảnh nhìn quanh, khi nhìn thấy Tô Noãn thì vui mừng, cũng không dám đi qua quấy rầy, Tô Noãn nhìn thấy được, liền đứng dậy nói tạm biệt, nhàn nhã rời đi, giống như vừa rồi nhàn nhã theo ông tới đây.

“Tiểu Noãn, mặc kệ con oán ta và mẹ con như thế nào đều không sao cả, Ninh Nhi là em gái ruột của con, nó trước khi nhắm mắt muốn gặp mặt con lần cuối cùng, con hãy đi gặp nó được không?”

Tô Noãn đứng ở cửa quán trà, gió đêm đầu hạ ấm áp thổi tung làm rối tóc cô, cô quay đầu lại, nụ cười dễ thương trong sáng, đáy mắt lại nhìn không ra gợn sóng gì:

“Được, con sẽ suy nghĩ lại đề nghị của chú, bây giờ con có việc, cáo từ trước.”

Tô Noãn cực kỳ khiêm tốn nhã nhặn gật đầu, giống như là cáo biệt với một người lớn tuổi xa lạ, sau đó cũng không quay đầu lại giẫm giày cao gót rời đi, lưng của cô rất thẳng đứng, bóng lưng cho dù mỏng manh, lại kiên nghị mạnh mẽ.

Để Cù Dịch Minh thật xa ở phía sau lưng, Tô Noãn hướng hội trường đi đến, nội tâm lại phảng phất giống như là chịu qua một cơn roi thê lương trống vắng, nhưng cô cũng không vượt qua được, cũng không vui, mặc dù cô giờ phút này có được thân phận là một người cao quý.

Bởi vì cô là con gái của Tô Chấn Khôn, đời này kiếp này, cũng có lẽ, kiếp sau kiếp sau nữa, không có bất kỳ người nào có thể cắt đứt mối quan hệ giữa bọn họ, về điểm huyết thống buồn cười này dĩ nhiên càng không thể.

Trên thực tế, cô cũng là cho tới bây giờ mới hiểu được, ba cũng không từng hoàn toàn cô độc, ít ra là có cô làm bạn, cho nên hiện tại, mặc dù có lúc sẽ cảm thấy đau lòng áy náy, nhưng đại đa số thời điểm như cũ đều cảm thấy nội tâm an lành.

Nhìn cửa lớn hội trường xa hoa gần ngay trước mắt, Tô Noãn dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, liên tưởng tới nhân vật nổi tiếng ăn uống linh đình bên trong, nhưng trong lòng là nghĩ tới Tô Chấn Khôn.

Nếu ba còn sống, không biết sẽ nói như thế nào.

Trong di ngôn của ba chỉ hy vọng cô có thể thành công, nừa đời người đàn ông phiêu dạt kia nhất định cảm thấy, đối với một người con gái, tự bản thân thành công so với việc người khác ban cho hạnh phúc sẽ càng vững bền hơn.

Hiện tại Tô Chấn Khôn nằm ở Thanh Nham Môn, thầy phong thuỷ nói đó là vùng đất trù phú, Tô Noãn chỉ cảm thấy, ba trở về đến cố hương, rốt cuộc không còn cô đơn nữa, khắp núi biển đầy phong cảnh, cũng rốt cuộc có thể có thời gian từ từ nhìn thông suốt.

Cô và Niếp Hiểu Dĩnh sau đó cũng không gặp lại, cho dù trong lúc hội nghị, cũng chưa từng chạm mặt, nghe nói bà luôn túc trực bên cạnh Ninh Nhi, ngày đêm chẳng phân biệt được, thậm chí quyết định bỏ mặc công việc.

Tô Noãn nghĩ, điều này rất tốt, Niếp Hiểu Dĩnh một côn đánh xuống, làm cho cô thiếu chút nữa chết đi, làm cho sau đầu cô để lại vết sẹo vĩnh viễn không thể phai mờ, cũng làm cho tay trái của cô cho tới nay cũng chưa hoàn toàn khôi phục hoạt động lại như bình thường.

Đó là người mẹ thân sinh của cô, chỉ là bọn cô thật không có duyên phận làm mẹ con, cho nên vĩnh viễn cũng không cần làm.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra thì không có gì đáng giận, người kia chỉ biết không ngừng hao phí tế bào tình cảm của cô, chẳng thà hoàn toàn quên người kia đi, đem bà ta trục xuất ra khỏi thế giới của mình, không hận cũng không đi yêu, coi như là buông tha chính mình.

Bọn họ nói đúng, trong lòng Tô Noãn và Niếp Hiểu Dĩnh giống nhau là đều ngoan tuyệt và lạnh lùng, cho nên, cô quyết định thuận theo nội tâm của mình, Niếp Hiểu Dĩnh đã làm gì với cô cô đều quyết định tha thứ, tha thứ là sau đó xem như người xa lạ không có liên quan với nhau.

Lần đầu tiên Tô Noãn tham gia tiệc liên hoan kể từ sau khi khôi phụ, vì liên tiếp gặp phải người mà trong cuộc đời cô không hề muốn gặp lại nên bất đắc dĩ, cô muốn không để ý tới xoay người rời đi, bước chân phía sau lại gắt gao đi theo, không chịu cứ như vậy buông tha.

Dứt khoát không tránh đi nữa, thầm lặng xoay người lại, một đôi giày xăng-đan cao gót màu vàng xuất hiện giữa hành lang, cô lập tức ngẩng đầu lên, không có chút bất ngờ nào khi nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm, cô ta cũng mặc một bộ quần áo dạ tiệc, cao quý mà thanh lịch.

“Cô tìm tôi có việc?” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Doãn Thuỵ Hàm nhìn bộ dạng mệt mỏi của Tô Noãn khi xoa đầu chân mày, lắc đầu, Tô Noãn ánh mắt yên tĩnh, sau đó bình thản, thật lâu không nói câu nào, Tô Noãn cầm ly Champagne phục vụ mang tới, tươi cười phất phơ, chuẩn bị rời đi.

“Tên phóng viên kia một tháng trước chính thức nghỉ việc, sau đó không tìm được công việc, bị cuộc sống bức bách, không thể không đi Seberia làm một thầy giáo đo địa môi trường.”

“Tôi hình như không biết cái tên phóng viên gì đó.”

Doãn Thuỵ Hàm nhìn nụ cười lãnh đạm của Tô Noãn, cũng cười theo:

“Cô cần gì phải giả ngu, chỉ là bọn chó săn theo dõi chụp hình cô, anh ta vốn nhận được mệnh lệnh làm cho cô ở giới thượng lưu không thể sống yên ổn, tốt nhất là mất hết danh dự, kết quả lại tự đem mình cả đời ngoi lên không nổi.”

Tô Noãn bĩu bĩu mắt, dễ thương lưu chuyển, nhẹ nhấp một ngụm Champagne: “Anh ta đi Seberia mắc mớ gì tới tôi?”

“Vào một tháng trước sau khi tuần báo cuối cùng được xuất bản tập đoàn Doãn thị chính thức bị thu mua, nhân viên ban lãnh đạo miễn là người từng có liên quan tới tin tức của cô, đều đồng lượt bị sa thải hơn nữa không cách nào tiếp tục hành nghề báo chí, đến nỗi tên phóng viên kia, mặc dù là anh ta chịu nhận lỗi hơn nữa không tiếc quỳ xuống trước mặt tổng giám mới, đều không thay đổi được kết quả, không chỉ anh ta, ngay cả những người khác trong nhà anh ta đều trong cùng một ngày bị công ty sa thải, một nhà vài miệng ăn mất đi thu nhập ổn định cho cuộc sống.”

“Cô nói cho tôi biết những điều này để làm gì, tôi không phải nhà từ thiện, thứ cho tôi lực bất tòng tâm.”

Doãn Thuỵ Hàm nhìn Tô Noãn đối diện vẻ mặt không quan tâm lắm, tự giễu cười ra tiếng, quên mất đây là một nơi công chúng, cho đến cười ra nước mắt, thanh âm nghẹn ngào:

“Nghe nói cô là thiên kim tiểu thư chính thức của Cù gia, biết tin này rất vui đúng không? Dù sao thoát khỏi thân phận con gái của phạm nhân tham ô, rất nhiều việc cũng trở nên thuận buồm xuôi gió, giả sử như…”

“Cô không được vũ nhục ba tôi, không cho phép cô vũ nhục ông ấy!”

Đôi mắt Tô Noãn có chút màu đỏ tươi, cô tay cầm ly rượu dùng sức, rất nhiều việc cô không cần, nhưng không cách nào tha thứ cho bất kỳ kẻ nào nhắc tới Tô Chấn Khôn, chứ đừng nói chi là dùng lời nói vũ nhục, đó là người ba kính trọng nhất của cô.

Doãn Thuỵ Hàm nhìn thấy Tô Noãn rốt cuộc xuất hiện thất thố, lặng im trong chốc lát, học bộ dạng cười nhạt vừa rồi của Tô Noãn:

“Biết không? Tối nay là cơ hội cuối cùng của tôi, nếu tôi không thuyết phục được một người có quyền thế coi tiền như rác gia nhập cổ phần Doãn thị, tôi đây cũng sẽ bị gia tộc Doãn thị đuổi ra ngoài, giống như người mẹ kia của tôi, chẳng qua là tôi chậm vài ngày.”

“Tôi không muốn nghe một chút chuyện không liên quan gì đến tôi, nếu cô muốn nói hết, có thể tìm giáo sư tâm lý trưng cầu ý kiến.”

Tô Noãn lạnh lùng cắt đứt lời nói của Doãn Thuỵ Hàm, xoay người liền đi, thanh âm của Doãn Thuỵ Hàm lại không dừng lại:

“Tô Noãn, nếu không phải bởi vì cô có một bạn trai xuất thân bối cảnh đủ mạnh mẽ, cô cho là, bây giờ cô có thể có cuộc sống trời yên biển lặng như vậy, mà tôi lúc nào cũng lo lắng đến sẽ mất đi tất cả… Cố Lăng Thành… Chúng tôi đã làm thủ tục ly hôn rồi, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu, chồng của cô đang làm tình với cô lại gọi tên một người phụ nữ khác, gọi một cách đau đớn, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu…”

Tô Noãn đi thật xa, giống như là vẫn còn nghe thấy dư âm của Doãn Thuỵ Hàm, cô không nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh, liền một mình đi ra ngoài, một mình vào thang máy, sau đó một mình xuyên qua một ngã tư đường náo nhiệt.

Xe thể thao của cô đậu đối diện quãng trường, đoạn đường này cô cần đi bộ qua.

Cảnh ngộ của Doãn Thuỵ Hàm sau khi cô khôi phục hình như có nghe qua một chút, ngẫu nhiên lên mạng lướt web lơ đãng cũng nhìn thấy tin tức tài chính kinh tế của Doãn thị cùng vụ xì căng đan lung tung, đều không phải là chuyện tốt làm cho người ta vui vẻ gì.

Có lẽ vào lần cô nghe được đoạn đối thoại giữa Doãn Thuỵ Hàm và chú của cô ấy lúc trước, hoàn cảnh khó khăn của Doãn thị cũng đã bắt đầu, mà người âm thầm điều khiển tất cả chuyện này, lúc ấy vẫn luôn phút giây không rời dịu dàng chăm sóc mình đang chìm đắm trong thất lạc.

Doãn phu nhân khư khư cố chấp, làm cho mọi chuyện sau đó khó có thể bỏ qua, cô chỉ biết là Doãn thị tiền tài nhiều, lại quên mất Lục gia có bối cảnh gì, không nói người Lục gia ở giới chính trị và quân sự đều có giao thiệp với ba giới thương nhân, chỉ riêng Lục lão gia anh em vô số, rất nhiều đều ở trong vòng lẩn quẩn trong giới quân sự và chính trị danh vọng rất cao, cũng có rất nhiều quan chức đến từ bộ ngoại giao chính quyền trung ương, dù không đông nhưng cũng là lãnh địa của quan to.

Tô Noãn đã từ trên người Lục Cảnh Hoằng nhìn ra, người Lục gia cũng không phải là người hiền lành, bất quá bao che khuyết điểm mà thôi, nếu là Doãn thị không biết điều, đá chọi với đá, chạm tới giới hạn nhẫn nại thấp nhất của Lục gia, như vậy cuối cùng bị tai hoạ chỉ có Doãn thị.

Theo cô được biết, Doãn thị không dừng lại công ty con bên dưới khó giữ lại được, ngay cả vốn lập nghiệp ban đầu cũng xuất hiện nguy cơ rất nhiều khách hàng lớn có lui tới với Doãn thị trong một đêm huỷ bỏ tất cả đơn đặt hàng.

Mà nội bộ sản xuất nguyên liệu hàng hoá của Doãn thị cũng xuất hiện thiếu hụt trước nay chưa từng có, nguyên liệu tốt vốn được đặt trước lần nữa kéo dài thời gian giao hàng, cho đến khi chủ tịch Doãn thị tự mình ra mặt thúc giục, nguyên liệu đặt trước lại kéo dài giao hàng, cũng không chịu đem nguyên liệu chất đầy kho hàng đổ ra bán cho Doãn thị.

Doãn thị phát hiện tình thế không ổn, vội vàng qua nhà sản xuất nguyên liệu khác mua, mới giật mình hiểu được, các xưởng nguyên e là sớm tính toán trả tiền vi ước, ngay từ đầu bọn họ nói là có hàng chỉ là chưa có sản xuất ra, bất quá là vì bàn tay đen đứng phía sau thuyết phục mặt khác là ngăn chặn kéo dài thời gian bán nguyên liệu cho Doãn thị.

Mà điều này đồng thời, một công ty nhỏ tài chính vốn thua xa Doãn thị đột nhiên xuất hiện, thậm chí hung hăng càn quấy hàng hoá Doãn thị xuất ra tỏ vẻ đồng ý bán với mức giá thấp, hấp dẫn mảng lớn thương nhân tiêu thụ phản bội, hậu tri hậu giác Doãn thị mới phát hiện nhân viên kỹ thuật của xưởng thế nhưng cũng đã bị lương cao mua chuộc, chỉ để lại một vài thợ học nghề chủ trì đại cuộc.

Doãn thị bởi vì không thể giao hàng đúng hạn, tổn thất ngày hơn trăm vạn, trừ bỏ bồi thường lượng lớn tiền vi ước, cơ hồ vét sạch tài chính bên trong của Doãn thị, nghiêm trọng nhất chính là hình tượng thành tín (thành thật + uy tín) Doãn thị lâu nay tạo nên cũng sụp đổ tan tành.

Càng bi thảm hơn là, khi ban lãnh đạo Doãn thị có nguy cơ vội vàng xoay vòng vốn thì Bộ công thương lại đột nhiên quyết định điều tra ban lãnh đạo Doãn thị có lui tới với tập đoàn buôn lậu thuốc phiện ở nước ngoài, thay nhau mời chủ tịch Doãn thị cùng những người trong nhà khác đến hỏi chuyện, vốn là giả dối không nói thật, tới phòng thẩm vấn nhìn thấy những tư liệu kia, cũng là có lý có cớ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Nghe nói, chủ tịch Doãn thị khi chứng cứ xác thực Doãn thị bị bôi đen này, tức giận đến bệnh tim tái phát ngay tại chỗ, bất tỉnh nhân sự, đến nay vẫn còn nằm trong bệnh viện trong tình trạng đời sống thực vật, mà Doãn gia bị em trai của chủ tịch Doãn khống chế.

Tô Noãn cảm thấy mấy chuyện cạnh tranh trên thương trường đó có thể quay thành một bộ phim truyền hình, cô nhớ tới vừa mới gặp Doãn Thuỵ Hàm có nói, chuyện Doãn phu nhân từng làm đối với cô hiện tại rơi xuống trên người Doãn phu nhân, Tô Noãn cũng không cảm thấy đồng tình.

Ước chừng nửa tháng trước, có tạp chí bát quái công bố tin tức Doãn phu nhân ở bên ngoài bao nuôi một tình nhân trẻ chỉ có hai mươi tuổi, càng làm người ta thổn thức chính là, hai tháng sau khi Doãn chủ tịch mất đi ý thức, Doãn phu nhân tuổi đã hơn năm mươi thế nhưng lại trở thành một sản phụ mang thai hơn một tháng.

Mà tiết lộ tin tức này chính là tập đoàn xuất bản báo chí Doãn thị còn kêu bọn chó săn theo dõi Doãn phu nhân, liên tiếp chụp ảnh yêu đương vụng trộm, Doãn phu nhân lời nói lớn mật cùng việc làm khiến cho Doãn gia trong vòng một đêm trở thành trò cười trong thương giới rộng lớn.

Tập san báo chí thậm chí mịt mờ nói ra, Doãn Thuỵ Hàm giữa chừng trở thành thiên kim thật ra cũng là con hoang của Doãn phu nhân cùng người đàn ông khác tằng tịu với nhau sinh ra, bất quá là do thấy người sang bắt quàng làm họ, mới cố ý không nói đứa trẻ có thể không phải là con ruột của chủ tịch.

Sau đó tin tức này lan truyền nhanh, Doãn gia trong cơn tức giận liền đuổi Doãn phu nhân ra khỏi nhà, nếu không phải kết quả DNA chứng thực Doãn Thuỵ Hàm đúng thật là con ruột của chủ tịch, sợ là cũng sẽ bị Doãn gia ném hành lý ra ngoài.

Nhưng mà, cảnh tượng thiên kim thường ngày của Doãn Thuỵ Hàm cũng đã không còn nữa, ba bệnh tình nguy cập nằm viện, mẹ bị đuổi ra ngoài, để cho cô mỗi bước đi ở Doãn gia tiếp nối gian nan, ngày trôi qua càng thêm khó khăn, thậm chí biệt thự của cô cùng Cố Lăng Thành cũng bị Doãn gia thu hồi.

Đến nỗi Doãn Thuỵ Hàm cùng Cố Lăng Thành ly hôn, Tô Noãn cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhiều nhất là chỉ cảm thấy ở trên người Doãn Thuỵ Hàm nhìn thấy được bóng dáng của mình, lúc trước khi cô ly hôn với Cố Lăng Thành cũng là ở trong khốn khổ và thất vọng nhất.

Tô Noãn bỏ hết toàn bộ suy nghĩ phức tạp, mở xe đóng xe lại, lái xe qua một siêu thị lớn, nhớ tới thức ăn trong tủ lạnh ở nhà hình như cũng không còn, liền dừng xê quyết định mua một ít mang về.

Chỉ là, cô vừa xuống xe còn chưa đi vào siêu thị, liền phát hiện trong ví tiền không còn thừa tờ tiền giấy nào, chỉ có chi phiếu lộ ra, cô cũng không nhớ đã lấy tiền và mấy thứ lặt vặt khác ra khi nào, nhưng cũng chỉ đi đến máy rút tiền gần đó rút tiền.

Đúng lúc các thẻ tín dụng của cô cùng một ngân hàng, đút thẻ, nhấn mật khẩu, rút tiền, một loạt động tác, khi tiền được rút ra Tô Noãn bị hoảng sợ, cúi đầu kêu một tiếng, lui về sau một bước.

Cô cho là mình nhìn nhầm rồi, tâm tình thấp thỏm lấy ra một xấp tiền, lại phát hiện trên tờ nhân dân tệ thứ nhất chính xác viết hai từ tiếng Anh “marry*me”, lật tiếp những tờ khác, đều lặp lại những lời này.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Tô Noãn bắt đầu đỏ hồng từ hai má đến cổ, cô nhịn không được len lén liếc nhìn một người đang rút tiền bên máy ATM khác, lại bị đối phương cảnh giác ngăn trở tầm mắt, dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá.

Tô Noãn xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mắt thấy chính mình sẽ trở thành tiêu điểm của vô số con mắt, sau khi đem tiền bỏ vào trong túi, vội vàng từ bên trong đi ra, chỉ là chân trước vừa mới bước ra, chân sau còn ở bên trong, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.