Thời Đại Phóng Túng

Chương 67




Từ ngày quay về từ thành phố A hôm ấy, Giang Nguyên lại lần nữa ở nhà làm một bà nội trợ, thỉnh thoảng kiêm luôn chức lập trình viên.

Sau khi giao lại công việc cho Linda và những quản lí cấp cao trong công ty, giao lại chuyện nhà Liễu Trí cho đoàn luật sư Thẩm Quyện giới thiệu, Giang Nguyên mỗi ngày đều vui vẻ ngồi ở nhà hầu hạ Cố Thanh Y.

Lúc này, anh giống như thề sống thề chết rũ bỏ cái danh hiệu cặn bã, ngày nào cũng đưa đón đúng giờ. Thi thoảng Cố Thanh Y tan muộn không kịp ăn gì đã phải chạy tới lớp học tiếng, anh còn mang theo hộp cơm, ôm con trai đứng đợi đến lúc nghỉ giải lao giữa giờ thì nhảy vào trong phòng học, nhìn cậu ăn từng miếng từng miếng xong mới thu hộp về.

Con mèo nhỏ lúc này đã lớn hơn một chút, do ăn uống dinh dưỡng cho nên lông trên người bóng mượt, hai con mắt trong veo như nước, vẻ mặt vô tội, nhìn đến đâu cũng làm ngã rạp một hàng lớn các cô nàng. Gần đây, không hiểu sao nó lại rất thích ra ngoài, Giang Nguyên mua cho nó một cái đai đeo trẻ em hình siêu nhân, mỗi ngày đều đeo nó ra ngoài.

Cố Thanh Y nói nó là một con mèo gian xảo, rõ ràng rất thông minh, nhưng nhìn qua thì lại ngốc nghếch, lúc bước đi, luôn khiến cho người ta cảm thấy như một giây sau, nó sẽ ngã nhào ra đất. Lúc đi ngang qua các anh chị nhỏ, còn đi thật thật chậm để người ta đến bế nó lên.

Lúc này, cũng là như thế.

Cô giáo bên cạnh không dạy nữa, phất tay ý bảo Giang Nguyên muốn ở bao lâu thì ở, chính mình ôm lấy con mèo nhỏ xoa xoa, quanh thân bay đầy tim hồng phơi phới.

“Nó gọi là gì?” Ngu Thành Vãn giơ hai chân trước con mèo lên, quay đầu hỏi Cố Thanh Y.

Cố Thanh Y đang ăn cơm, nghe vậy thì ngừng một chút, nuốt miếng cơm suýt nghẹn xuống, ho ho, nhận lấy cốc nước Giang Nguyên đưa tới uống một hớp “Gọi là…”

“Cô gọi gì nó cũng đáp.” Giang Nguyên dựa vào trên bàn, cười cười với Ngu Thành Vãn “Cô muốn gọi gì cũng được.”

Cố Thanh Y cắn đũa, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên nghi ngờ, kết quả chỉ đổi lại được một câu ăn nhanh lên đầy vô tình của anh.

Cố Thanh Y bĩu môi, cúi đầu tập trung giải quyết tôm bóc vỏ.

“Giang Nguyên, nhìn qua thấy anh làm cơm ngon thật nha.” Ngu Thành Vãn đặt con mèo lên trên đùi, nhẹ nhàng gãi cằm của nó, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên “Có hứng thú hợp tác với tôi không?”

“Hửm?” Giang Nguyên nhướn mày, giống như không nghĩ ra được một tên học máy tính với một cô giáo dạy tiếng Đức thì có thể có liên quan gì.

“Cái đó.” Ngu Thành Vãn thấy ánh mắt không hiểu gì của anh, nở nụ cười, mái tóc ngắn rũ xuống một bên, bị con mèo lung tung đùa nghịch cũng không giận, cưng chiều đáp lại nó “Tôi cũng được coi là nửa chuyên gia ẩm thực, bình thường sẽ post mấy giáo trình nghiên cứu gì đó lên weibo.”

Cố Thanh Y nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng lên “Thật à?”

Cậu biết cô giáo này là một người trẻ tuổi nghiện điện thoại, bình thường dạy học rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh hay thừa dịp Cố Thanh Y luyện nghe, ôn từ mới, cô sẽ lấy điện thoại ra nhìn nhìn. Cố Thanh Y vốn còn tưởng cô với bạn trai như keo như sơn, ai ngờ người ta hóa ra lại đang làm việc.

“Để tôi lên hình á? Không thích hợp lắm thì phải.” Giang Nguyên chỉ chỉ mình, cười khoát tay, nhã nhặn từ chối.

Ngu Thành Vãn mở to mắt “Tôi chỉ quay cổ tay thôi, không quay mặt, thật đấy! Hơn nữa tôi sẽ trả công mà, sau này muốn quảng cáo cái gì cũng có thể nhờ tôi giúp, Weibo của tôi có hơn chục triệu fan đấy.”

“Mẹ nó…”

“Thật?”

Hai giọng nói song song vang lên trong phòng học nhỏ, dọa con mèo sợ đến mức xòe móng vuốt, bám vào tóc Ngu Thành Vãn nhảy lên vai cô, khiến cô đau híp mắt lại. Khó khăn vuốt vuốt con mèo để nó thả tóc mình ra, Ngu Thành Vãn xoa xoa đầu “Thật, tìm tôi quảng cáo đắt lắm đấy ha ha ha, tôi nghe Cố Thanh Y nói anh đang hợp tác với ông chủ Trì hả, không chừng tôi có thể tuyên truyền giúp hai người đấy. Đương nhiên là mục đích cá nhân cũng chiếm phần nhiều ha ha ha, tay đẹp dễ hút fan!” Cô le lưỡi, lại cười.

Giang Nguyên nhìn ánh mắt hâm mộ của Cố Thanh Y suy nghĩ, cảm thấy mình đúng là thiếu mấy người tuyên truyền. Do gần đây rảnh rỗi ngồi nhà, cho nên ngoài hạng mục trang web bán hàng, anh cũng tiện tay giúp đỡ phần việc của một đồng nghiệp đang nghỉ kì trăng mật, cho nên cũng được coi như một phần trong kế hoạch Hà Sơn. Hà Sơn gần đây muốn bảo trì lớn, lúc bản thử nghiệm được tung ra, liền phát hiện ý kiến của người chơi bị phân thành hai phe trái chiều, Trì Uyên hai hôm nay chỉ đành nóng lòng tìm kiếm người tuyên truyền, muồn dùng cách này để giải quyết vấn đề. Nghe nói liên quan đến chuyện này, mấy người bên phía Thẩm Quyện cũng bị lôi kéo vào vòng xoáy.

Giang Nguyên vừa định lôi Phan Duy vào, kết quả lại phát hiện tên đó gần đây đột nhiên không liên lạc được, giống như đã hoàn toàn biến mất. Trợ lí của anh ta nói anh ta đã ra nước ngoài du lịch rồi. Giang Nguyên đang buồn bực vì không gọi được Phan Duy thì nhận được đề nghị của Ngu Thành Vãn.

“Không thành vấn đề.” Giang Nguyên vỗ bàn gật đầu “Món gì, chủ đề gì, mặc gì, tùy cô quyết định hết!”

Ngu Thành Vãn nheo mắt cười, xoa xoa thịt trên bụng của con mèo “Hay là sắp năm mới, tôi đến tìm anh làm một clip về làm cơm tất niên!”

Dáng người của cô vẫn luôn là đối tượng bị chê cười trên mạng, lúc trước còn có người bình luận châm chọc khiêu khích cô, nói gì mà ăn rồi mập giống như cô, gì mà hết năm mới béo thành cô thì sao. Tuy Ngu Thành Vãn là người rộng lượng, nhưng cuối cùng vẫn không muốn gây thêm áp lực cho mình, nên mới tìm người khác đến làm.

“Vậy quyết định thế nhé, cuối tuần anh dẫn theo Cố Thanh Y đến chỗ tôi, tôi sẽ đưa địa chỉ cho Cố Thanh Y. Còn bây giờ, học trước đã nhỉ?” Lưu luyến trả con mèo lại cho Giang Nguyên, Ngu Thành Vãn cười cười nhìn Cố Thanh Y.

Cố Thanh Y cũng đã dọn xong hộp cơm từ sớm, gật đầu với cô, đưa đồ cho Giang Nguyên. Nhìn Giang Nguyên ôm mèo ra cửa còn quay lại lẳng lơ hôn gió một cái, Cố Thanh Y bất đắc dĩ cười, lúc này mới mở sách giáo khoa ra.

Giang Nguyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra khỏi khu vực lớp học, ấn thang máy xuống tầng hầm lấy xe.

Nhìn màn hình thang máy chậm rãi nhảy số từ tầng trệt tiến lên, Giang Nguyên xoay bả vai, đổi tay ôm con trai, cúi đầu chọc chọc nó “Mi thật béo.” Con mèo nhỏ đảo mắt, meo một tiếng.

“Phụt.” Giang Nguyên nhìn cục thịt nhỏ nhuyễn ra trên tay mình, bật cười. Lúc thấy thang máy đi lên, liền ôm nó đi vào. Trong thang máy có người đi ra, Giang Nguyên mất một lúc mới quay lại nhìn nhìn, phát hiện người vừa ra cũng đang ngạc nhiên đứng lại, là La Hi.

Năm phút sau, hai người cùng nhau xuất hiện trong quán cafe dưới lầu, một người hai tay ôm cốc nước chanh, một người ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Còn chưa tự giới thiệu qua nhỉ?” Giang Nguyên đặt con mèo vào cái ghế bên cạnh, đưa tay ra “Giang Nguyên.”

La Hi rũ mắt, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy “La Hi.”

Giang Nguyên cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên đưa ra đề nghị muốn nói chuyện với người kia. Nhìn La Hi quy củ ngồi đối diện, hai tay ôm cốc, mắt rũ, môi mím, vẻ mặt buồn bã, Giang Nguyên thế nhưng thấy xấu hổ, cảm thấy như mình đang bắt nạt người khác.

“Thật ra những lời này, không nên là tôi nói với cậu.” Giang Nguyên uống một ngụm nước, chậm rãi lên tiếng. Chờ nhân viên bê cafe lên, nói câu cảm ơn xong, nhìn cô nàng quay người đi về quầy bán hàng xong mới nói tiếp. “Nhưng tôi vẫn muốn thay Cố Thanh Y nói một tiếng cảm ơn.”

La Hi lắc đầu, be bé nói không sao.

“Tôi với Cố Thanh Y, dây dưa ít nhiều cũng đã mười năm. Kỳ thực cậu ấy không hẳn là một người yêu hoàn hảo, tôi cũng không. Chúng tôi từng cãi nhau, lúc học đại học thậm chí còn đánh nhau… Xa nhau một thời gian ngắn. Tôi không phải muốn khoe khoang hay chứng minh cái gì với cậu. Tôi chỉ muốn nói, tình cảm là do hai người ở cạnh nhau lâu ngày, tiếp xúc mới sinh ra, giống như mảnh ghép vậy, chúng tồn tại chỉ để ghép được với nhau. Những chuyện tôi và Cố Thanh Y cùng nhau trải qua rất nhiều, cũng vì nhau mà thay đổi, mới có thể chậm rãi đi được đến ngày hôm nay. Cho nên, không phải do cậu thiếu sự cố gắng hay không tốt, mà chỉ là cậu chưa tìm được đối tượng thích hợp với mình mà thôi. Cậu hợp với một người tốt hơn, một người sinh ra chỉ dành riêng cho cậu.”

La Hi vẫn hai tay ôm cốc nước, hơi ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên.

“Đó cũng là những lời Cố Thanh Y nói với tôi.” Giang Nguyên nhấc cốc cafe bên cạnh lên nhấp miệng “Cậu xứng đáng có được một người toàn tâm toàn ý yêu cậu, một người yêu hoàn hảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.