Thời Đại Phóng Túng

Chương 66




Giang Nguyên nhìn vẻ mặt mẹ mình chuyển từ ngơ ngác sang tức giận.

Quả nhiên, bà đi dép lê bước tới trước mặt anh, trợn mắt nhướn mày, giơ cao cánh tay.

Giang Nguyên đã quá quen với cảnh này.

Mỗi lần anh đánh nhau xong về nhà bị bác gái lôi ra chê cười, thì mẹ anh sẽ bày ra vẻ mặt như vậy, giống như tao cho mày cả thế giới, sao mày lại đập vào mặt tao bực bội và thất vọng!

Vẻ mặt này đã xuyên suốt toàn bộ kí ức của anh. Không chỉ là khi bé người đầy vết thương đổi lấy sự sợ sệt của đám trẻ hàng xóm, mà còn là khi lên đại học, lúc anh chọn học ngành máy tính chứ không phải ngành quản lí như anh họ mình, thì người thân duy nhất của anh, người mẹ ruột của anh, sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế, sau đó giơ cao tay tát cho anh một cái tát mà có thể tát ù tai một đứa trẻ mười mấy tuổi.

“Haiz..”

Giang Nguyên rút tay từ trong túi áo ra chặn lấy tay bà, cười lạnh quay sang chỗ khác, chỉnh lại tâm trạng xong mới quay lại, nhìn người đàn bà còn không cao quá vai mình mỉm cười.

“Dừng được rồi đấy, mẹ nghĩ con bây giờ bao nhiêu tuổi?” Lúc mở miệng, giọng Giang Nguyên lạnh lùng bình tĩnh đến chính anh cũng khó tin.

Gạt ta bà xuống một bên, Giang Nguyên nhìn bà trợn mắt khó tin lùi về sau vài bước, ngón tay sơn màu đỏ chót chỉ vào anh, thậm chí còn chạm thẳng vào chóp mũi “Mày…. Mày!”

“Con tốt lắm, đều nhờ mẹ cả đấy. Gia đình hòa thuận, sự nghiệp thành công, hạnh phúc mỹ mãn.” Giang Nguyên nghĩ đến Cố Thanh Y, cười cười. “Cho nên chúng ta chắc chẳng còn gì cần hỏi han nữa đâu, đúng không? Nhanh dọn ra ngoài hoặc chuyển tiền đi. Nếu hôm nay con nhận được tiền hay đòi được nhà, con sẽ không đi đâu hết!” Giang Nguyên cúi đầu thổi thổi bụi thuốc trên đầu ngón tay, chậm rãi nói, một chút cũng không gấp gáp “Hửm? Ba người, xem rồi làm đi chứ?”

Lòng bàn tay Liễu Trí rịn ra chút mồ hôi, hơi phát run. Nhưng dù sao cũng là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, ông ta hắng giọng một cái, đi ra trước mặt mẹ Giang, đứng đối diện với Giang Nguyên. “Tiểu Nguyên à, chuyện này có chút phức tạp, con vào nhà trước, để đích thân chú Liễu giải thích cho con có được không? Đều là người một nhà, làm lớn chuyện như vậy còn ra thể thống gì. Nào, mau vào đi, Tiểu Hà, nhanh lấy dép cho anh con.”

Liễu Hà đứng cạnh nghe thấy cha mình nói, vẫn cứ ngây ra, trừng mắt như một đứa trẻ bị thiểu năng.

Điếu thuốc trên ngón tay Giang Nguyên đã cháy được hơn nửa, anh đến cạnh thùng rác gẩy gẩy tàn thuốc, dựa lên cây cột cạnh đó móc điện thoại ra mở mạng xã hội lên lướt lướt.

“Tiểu Nguyên, vào với chú trước đi.” Liễu Hà không động, Liễu Trí chỉ đành lấy dép ra, đi đến cạnh Giang Nguyên, khom người muốn để anh đi vào.

“Con không ngồi được.” Giang Nguyên tà tà cười “Con còn đang đợi lát nữa tìm người đến đạp ra sửa lại bên trong nữa, Cố Thanh Y yêu cầu cao lắm, không thích dùng lại đồ người khác đã dùng qua.”

“Mày có ý gì!” Mẹ Giang nghe thấy vậy định tiến lên, theo thói quen giơ tay muốn tát anh, lại bị Giang Nguyên nắm lấy lần nữa.

Giang Nguyên lần này không buông ra đơn giản như trước nữa mà hơi xách lên cao, đến lúc nghe thấy mẹ mình kêu đau một tiếng, mới nhịn không được mà cười “Mẹ ngạc nhiên à? Con với Cố Thanh Y tốt lắm. Cả đời này cũng sẽ tốt, sẽ không giống như mẹ đâu, chồng chết còn bỏ con theo hai cái tên phế vật này, để đến lúc già rồi, còn bị cái loại chui ra từ bụng mình là con đây đuổi ra khỏi nhà! Mẹ đừng trừng mắt nữa, con không sợ đâu, từ lúc mười tuổi con đã không còn sợ mẹ nữa rồi, chứ đừng nói chi đến bây giờ. Không cần biết ba người các mẹ có thể đánh thắng được con hay không, nhưng nếu như hôm nay con mang theo một chút sứt sát nhỏ ra khỏi đây thôi, thì ngày mai, cái ông chồng hiện tại này của mẹ, cứ đợi văn kiện từ luật sư của con đi. Góp vốn phi pháp, cạnh tranh ác tính, lại hối lộ, mẹ nói xem nếu như con lần lượt công bố cho viện điều tra, mấy năm tới, mẹ phải sống như thế nào đây?

“Giang Nguyên, mày đừng có mà quá đáng! Tao là mẹ mày đấy!” Mẹ Giang bị Giang Nguyên kéo tay xách lên, lại bị Giang Nguyên nắm chặt nên cảm thấy đau đớn phát run, nhưng bà vẫn không tin được người đàn ông lạnh lùng đang đứng trước mặt bà đây chính là đứa nhỏ lầm lì ít lời khi đó.

Cha Giang Nguyên là người nho nhã, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói một lời nặng lời nào với bà.

Không phải vậy… Không phải vậy…..

“Mẹ con? Từ sau khi ba con chết, mẹ đã không còn là mẹ con nữa rồi. À, đúng rồi, trong di chúc của cha con viết như thế nào ấy nhỉ? Đồng ý cho mẹ tái hôn nhưng phải giao hết cổ phần công ty ra đúng không?” Giang Nguyên nhướn mày “Hay mẹ cảm thấy Liễu Trí thiếu mấy cái này? Hay mẹ muốn tăng số cho tài khoản ở nước ngoài của con trai bảo bối của mẹ? Mấy trăm triệu đó MẸ! GIANG! CỦA! CON! Ạ! Nhiều tiền như vậy, mẹ rửa ở đâu ra thế?”

“Giang Nguyên…” Nghe đến đó, trán Liễu Trí toát mồ hôi lạnh. “Con không thể nói xấu mẹ con như thế được, con không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh, đừng…”

Giang Nguyên giống như nghe thấy chuyện cười, nhướn mày “Con không có chứng cứ sao dám đến đây nói bừa chứ? Chú Liễu à, chú hối lộ tất cả mọi người, sao chú lại quên hối lộ con thế? Con thế mà không phải người hiền lành gì đâu nhé. Từ cái ngày chú khiến trường học bôi nhọ thanh danh của Cố Thanh Y, chú nghĩ con có thể bỏ qua cho chú sao? Chú thật sự cho rằng không có người đi đào bới chuyện xấu xa chú làm năm đó, hay là cho rằng sẽ không ai đào ra được? Con phải nói chú cái gì mới tốt đây, hả chú Liễu?”

Trong lòng Liễu Trí lộp bộp một tiếng “Sao mày…. Không phải mày đã quên hết rồi sao..”

Giang Nguyên nhún vai “Chú yên tâm, chuyện nên nhớ, con sẽ không bao giờ quên, sẽ tính toán với các người rõ ràng từng chuyện một.”

Một người quần áo đen, ánh mắt sâu như biển lớn, giọng nói nghiêm nghị, giống như báo dữ đi săn đang vận sức đợi con mồi, khiến cho ba người đang đứng thẳng rùng mình một cái “Còn về phần ông anh trai này của con, ở Mĩ đua xe đâm chết người, □□ trẻ em gái, loại chuyện xấu hổ này con không muốn nói, thế nhưng chú tính xem, tìm người thi hộ, chuyện này mà lọt ra ngoài có đủ làm mất mặt chú chưa?”

Liễu Hà ánh mắt vẫn đang dại ra, giống như vẫn đang nghĩ xem vì sao mẹ mình đột nhiên lại biến thành mẹ người khác. Anh ta từ nhỏ đã lớn lên ở Mĩ, một đường có cha mẹ dọn sẵn, thi thoảng cả hai vẫn hay qua thăm nom anh ta, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Điều kiện lớn lên tốt đẹp đã cho anh ta nhiều thứ mà người bình thường không có được, cho nên lấy mình làm trung tâm, lấy hưởng lạc làm việc chính, sống nửa đời trước rất tiêu diêu tự tại.

Ngay cả lần về nước này cũng thế. Anh ta được trực tiếp nhận vào bộ phận nhân sự, mẹ còn đồng ý với anh ta, sau nửa năm nữa sẽ giao lại công ty cho anh ta, để anh ta kinh doanh nghệ thuật như anh ta thích.

Nhưng giờ thì đến cả nhà để ở cũng không có.

“Mày muốn… Thế nào?” Liễu Hà cắn môi, cả người giống như nháy mắt rũ xuống. Đứng trước mặt Giang Nguyên to lớn, lại nhỏ thêm vài phần.

“Không thế nào cả.” Giang Nguyên rít một hơi thuốc cuối cùng, di di đầu lọc lên nắp thùng rác, tiện tay ném vào trong “Một, những thứ thuộc về các người trước đây tôi không quan tâm, thế nhưng toàn bộ cổ phần thu mua trong bốn năm qua phải giao ra, tôi chấp nhận trả đúng giá cho các người. Hai là tìm vị luật sư năm đó đến đây, thống kê lại hết tất cả di sản, bất động sản, đồ cổ của cha tôi, sau đó quy ra tiền trả về cho tôi. Cái khác thì các người tùy ý. Ba là ra nước ngoài, đi đâu cũng được, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa. Ba điều kiện, đồng ý hay đợi tôi mang tất cả luật sư của Zic và Giang thị đến giải quyết, khiến cho các người nhà nát cửa tan, các người tự chọn đi!”

Vừa dứt lời, anh giơ cổ tay lên “Chỉ còn lại hai tiếng thôi, ba mươi triệu kia chúng ta tính trước chứ nhỉ?”

Nói xong hết với Cố Thanh Y, Giang Nguyên hơi tủi thân nhìn cậu ngồi cạnh ôm con trai cười vật vã.

Mà con trai hoàn toàn không hiểu vì sao cha nó đột nhiên giống như bị điên. Cái đầu nhỏ dính đầy sữa, nó vẫn kiên trì vươn lưỡi ra liếm liếm, trên cái râu dài toàn là sữa, hai con mắt khác màu mê man đảo loạn, nhìn về phía ông bố hôm nay trông có vẻ vô cùng đáng tin kia cầu giúp đỡ.

“Được rồi, được rồi.” Giang Nguyên ôm người vào trong lòng vuốt vuốt lưng, nghe Cố Thanh y cười đến ho khụ khụ, trong lòng bất lực “Tôi đây chọc cười ngài chỗ nào thế?”

“Anh… Chỗ nào… Ha ha ha… Cũng chọc… Ha ha ha ha ha ha.” Mắt kính Cố Thanh Y bị phủ một lớp hơi nước, cậu tháo xuống, lau lau nước mắt lên vai Giang Nguyên, một lúc lâu sau mới ngừng được.

Bất đắc dĩ nhìn người trong lòng, Giang Nguyên cảm thấy dù sao mình cũng không có biện pháp, chỉ đành nằm vật ra sofa giả chết. Càng nghĩ càng tủi thân, cảm thấy mình đúng là một cậu nhóc đáng thương không được ai yêu!

Nhắm mắt lại, thế nhưng chưa bao lâu đã thấy trên tóc mình truyền tới một cảm xúc mềm mại.

Hai người đều mặc đồ ngủ có mũ, Cố Thanh Y đội cái mũ phía sau lên đầu Giang Nguyên, ngồi thẳng người, hai tay vòng qua dưới nách anh, ôm anh vào lòng như ôm một chú chó to lớn. Hai Người ôm nhau ngồi đó, trên đùi còn một con mèo con đang im lặng nằm uống sữa.

“Giang Nguyên của chúng ta phải chịu ấm ức rồi.” Cố Thanh Y vỗ vỗ đầu anh, giọng nói dịu dàng “Nhưng không sao, những khổ sở anh chịu qua, chúng ta bù lại từng chút từng chút một.”

Giang Nguyên ôm lấy eo Cố Thanh Y, vùi đầu lên vai cậu, không nói gì gật gật.

“Tuy rằng em không giúp gì được cho anh, nhưng em tin chuyện này anh có thể tự mình giải quyết tốt.” Hơi tách Giang Nguyên ra, Cố Thanh Y nhìn đôi mắt đen láy của anh, ngẩng đầu lên khẽ hôn một cái “Nhưng nếu hôm nào đó có chuyện không vui, có thể về nhà, em sẽ ở cạnh anh.”

Cố Thanh Y sao có thể nói mấy lời yêu đương như vậy, khiến Giang Nguyên vừa nghe đã đỏ bừng hai tai. Lần thứ hai được Cố Thanh Y hôn lên trán, Giang Nguyên cảm thấy mình nóng như một cái nồi hấp.

Cũng không biết là nghiệt gì, đối mặt với tình cảnh thuần khiết như này, Giang Nguyên lại dễ dàng… đột phát… đột… phát cái…

Nhưng Cố Thanh Y cũng không cho anh cơ hội này, vỗ vỗ vai anh, lôi tay anh kéo dậy “Ngủ thôi, mai em còn đi làm. Anh cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi nhiều chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.