Từ khi còn học tiểu học, một đứa trẻ dám nhốt anh họ mình trong nhà kho đánh cho một trận, ai cũng không còn tin nó có thể lớn lên thành một người hiền lành gì. Trong lúc đó, ngay cả Cố Thanh Y cũng không dám đi tới ngăn cản. Mãi đến khi thấy tên mập kia phun ra một cái răng cửa, thầy chủ nhiệm mới cho hai tên to con khác vào giữ Giang Nguyên lại.
“Giang Nguyên, em như vậy là sẽ bị phạt đó, em có biết không hả!” Thầy chủ nhiệm có quả đầu Địa Trung Hải (*) tức đến mức mấy sợi tóc lơ thơ trên đầu cũng muốn rụng xuống, ngón tay run run chỉ vào Giang Nguyên.
“Những tòa nhà này đếu do nhà họ Giang xây, con mẹ nó, ông thử phạt tôi xem!” Giang Nguyên bị Cố Thanh Y giữ lại, tốt xấu gì cũng bình tĩnh lại hơn chút, khóe miệng câu lên một mạt cười nhạt.
“Em ăn nói kiểu gì vậy.” Giống như bị giẫm phải đuôi, thầy chủ nhiệm hai mắt trợn trắng, được thầy giáo đứng sau đỡ mới có thể đứng vững “Em coi trường học là chỗ nào thế hả!”
“Chỗ nào? Không phải chỗ mà một tên đầu heo cho ông hai mươi vạn, ông liền gạt cơ hội của Cố Thanh Y đi sao?” Giọng nói của Giang Nguyên không thật sự bình tĩnh, nghe rất chói tai.
Cố Thanh Y kéo tay áo của Giang Nguyên “Được rồi, đừng tính toán chuyện này nữa. Dù sao em cũng không đi.” Cố Thannh Y ghé vào bên tai Giang Nguyên nhẹ giọng an ủi, một tay xoa xoa lên vai anh “Ngoan, xin lỗi đi.”
“Anh không xin lỗi!” Giang Nguyên hiếm khi lạnh giọng nói với Cố Thanh Y đáp lại.
Anh nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Cố Thanh Y, bước hai bước đến chỗ người giáo viên kia, lấy điện thoại ra bật loa ngoài, đặt mạnh lên bàn.
“Em em em em em muốn làm gì!” Ông thầy chủ nhiệm sợ đến mức trợn trắng hai mắt nhảy ra phía sau thầy giáo thể dục.
Cố Thanh Y mím môi nhìn Giang Nguyên, trong lòng có chút lo lắng.
“Thiếu gia.” Nhận điện là giọng một người trung niên, thận trọng, trầm thấp.
“Nói với bọn họ là tôi đồng ý, đồng ý LÀM! CHỦ! TỊCH! Giang thị!”
“Vâng, thiếu gia, mười lăm phút nữa tôi sẽ đến đón cậu đi kí hợp đồng.”
Điện thoại bên kia ngắt máy, tút một tiếng, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
“Hai mươi vạn mua cơ hội du học của Cố Thanh Y đúng không?” Giang Nguyên đi đến cạnh thầy chủ nhiệm, thân mình một mét tám lăm cao lớn ghé sát bên tai ông ta, nhếch khóe miệng mỉm cười “Vậy vị trí này của ông, ông đoán tôi sẽ dùng bao nhiêu để đổi lấy?”
Ông nội nhà họ Giang, trước đây từng tốt nghiệp đại học A, từ đó luôn đầu tư cho trường. Hai tòa nhà dạy học mới, tòa nhà thí nghiệm và thư viện đều mang tên ông.
Nhưng sau khi Giang Nguyên nhập học, nhà trường đã không hề nhận được tin tức yêu cầu quan tâm chăm sóc gì, thậm chí lần này có người đăng một bài post ác ý như vậy, người nhà họ Giang cũng không buồn phản ứng cơ mà?
Thế nhưng, nếu thật như lời của cậu ta, thì bác trai và anh họ qua đời rồi, cậu ta sẽ trở thành chủ tịch……..
Khỏi cần nói đến việc gì khác, chỉ nói riêng đến việc muốn thay một tên giáo viên chủ nhiệm thôi cũng đã chẳng thành vấn đề gì rồi….
Dẫn theo một đám giáo viên cười nịnh đến lệch hàm, vị thần tài kia vẫn có vẻ như không hề muốn bỏ qua.
Cố Thanh Y nhìn Giang Nguyên mặt không đổi sắc sải bước đến cạnh một chiếc Bentley, muốn đưa tay giữ anh lại, nhưng đến cuối vẫn buông thõng xuống.
Hôm đó, bọn họ đến tìm Giang Nguyên thương lượng chuyện này sao.
Lạnh lùng từ chối nói chuyện với thầy chủ nhiệm xong, Cố Thanh Y đút hai tay vào túi áo, chầm chậm quay về. Lúc cậu ra ngoài tùy ý khoác một cái áo khoác, bây giờ mới phát hiện hóa ra là cái áo liền mũ Giang Nguyên thay ra hôm qua. Cậu đội mũ, cúi đầu đi trên con đường nhỏ trong rừng. Buổi sáng không có nhiều người, sẽ không ai nhận ra cậu đang mặc áo của Giang Nguyên.
Quay lại phòng ngủ, cậu ngã xuống giường nhìn chằm chằm trần nhà, nhất thời liền lâm vào mơ màng.
Hôm qua, không phải mọi thứ vẫn còn tốt ư? Cậu đi học, Giang Nguyên lo cho công ty nhỏ, sau khi hai người thuận lợi tốt nghiệp sẽ công khai với cha mẹ, an ổn kinh doanh, sống cuộc sống gia đình tiêu chuẩn. Rõ ràng, chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp…….
Điện thoại đầu giường không ngừng rung lên, Cố Thanh Y chau mày, sờ soạng hồi lâu mới thấy.
“Mẹ…”
“Buổi chiều con về nhà đi, mẹ với cha con muốn nói chuyện với con một chút.”
Ngón tay thon dài che ánh sáng chiếu vào mặt, Cố Thanh Y nheo mắt “Vâng.”
Giang Nguyên không ở đây, cậu cũng chỉ có thể đi một mình. Hai tay che mặt, cậu thở dài một tiếng. Quá khứ của Giang Nguyên, ít nhiều cậu cũng biết một chút, tuy Giang Nguyên không thích nhắc tới, cũng chưa từng oán hận gì với cậu, nhưng ở cùng đã lâu, chắp vá lại, cậu cũng có thể mường tượng ra một thời niên thiếu u ám.
Mỗi lần nói đến Giang thị, vẻ chán ghét của Giang Nguyên chưa bao giờ là giả. Anh từng nói, anh vĩnh viễn không muốn giải quyết loại rối loạn này, mỗi người trong công ty đều có phe cánh, gió chiều nào theo chiều ấy. Sau khi cha anh chết đi, anh đã học được, nơi nhìn rõ nhân tình thế thái nhất chính là cái Giang thị đáng ghét này.
Lẽ nào thực sự vì một người như cậu, Giang Nguyên lại quyết định gánh lên vai gánh nặng này sao?
Ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà trống trải, cậu ho hai tiếng, cảm thấy có chút ngạt thở. Co chân cuộn tròn người lại, Cố Thanh Y ôm điện thoại, muốn đợi Giang Nguyên trở về.
Bọn họ cần phải nói chuyện thôi, cậu nghĩ. Cậu biết, từ khi Giang Nguyên liều mạng học tập và làm việc, phần lớn nguyên nhân là vì cậu. Lúc bé, anh bị sợ hãi do mất đi sự che chở, nên bây giờ mới trở thành một người đàn ông cố chấp muốn bảo vệ người bên cạnh mình như vậy. Nhưng thật ra thì, Cố Thanh Y không cần.
Cậu cũng là đàn ông, cũng đồng dạng muốn bảo vệ Giang Nguyên.
Cậu không muốn nhìn thấy một người yêu nỗ lực trả giá và hy sinh bản thân mình.
Trời không chiều người.
Ngoại trừ những chữ này, Cố Thanh Y thật sự không còn nghĩ ra được từ nào để hình dung những chuyện phía sau.
Cố Thanh Y không chờ được Giang Nguyên quay về để nói chuyện một lần.
Phản ứng của cha mẹ cậu về đồng tính luyến ái so với cậu tưởng tượng dữ dội hơn rất nhiều. Nhất là khi biết cậu bỏ qua cơ hội đến Đức du học, cha cậu thiếu chút nữa thì dùng quyển từ điển Tiếng Anh đạp nát đầu cậu.
Một mình quỳ trên mặt đất, khí lạnh từ đầu gối từng luồng từng luồng thấm vào khớp xương. Cậu và Giang Nguyên đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh come out, nhưng không ai có thể nghĩ tới cảnh tượng chật vật khổ sở như bây giờ. Lúc bị mẹ tát chảy máu, cậu thừa nhận, cậu chưa bao giờ kiên định về tương lai hơn thế. Cậu muốn Giang Nguyên, muốn quang minh chính đại nắm tay anh đứng trước mặt mọi người, muốn anh không cần phải lo lắng bị người xung quanh nhìn thấy, cũng sợ anh sẽ vì lời đồn mà buông bỏ tình cảm giữa hai người.
Bọn họ trước giờ đều quang minh chính đại…..
Mà Giang Nguyên lúc này, đang ở một thành phố khác, ở tầng 50 của tập đoàn Giang thị, nhắm mắt giơ tay, kí tên mình lên văn kiện. Vừa buông bút, mười mấy người ngồi đó đều đứng dậy vỗ tay, tiến lên chân thành chúc mừng anh, nói với anh, buổi tối có tiệc rượu chúc mừng, anh nhất định phải tới.
Lúc bị đưa về phòng làm việc thay quần áo, Giang Nguyên hỏi người quản lí cấp cao đứng cạnh mình – cũng là trợ lí trước đây của cha cậu “Có phải các người liên thủ với trường học lừa tôi không?”
“Tổng giám đốc Giang lo lắng thái quá rồi.” Người nọ mỉm cười, đưa tay chỉnh lại y phục cho cậu “Chuyện của cậu Cố cứ để chú giải quyết cho. Con vừa mới nhận chức, những tin đồn này đối với chúng ta mà nói, cũng không lợi lộc gì. Tạm thời, con đừng liên lạc với cậu Cố, chú bảo đảm sẽ giải thích với phía trường học và cha mẹ cậu ấy, giải quyết thỏa đáng.”
Giang Nguyên lạnh mặt nhìn ông ta. Do áp lực từ thân hình cao lớn, cậu nhìn qua có chút khí thế.
“Giang Nguyên, con sẽ không cho rằng chú Liễu của con đang lừa con chứ?” Người đàn ông trung niên nâng mắt “Đã quên ai kí bài thi cho con nhiều năm như vậy sao?”
Giang Nguyên thu hồi địch ý, gật đầu “Hai ngày.”
Ý là cho ông ta thời hạn hai ngày.
“Biết rồi!” Người đàn ông cười cười, vỗ vỗ vai cậu “Thay quần áo đi, chú đi giúp người yêu con giải quyết phiền phức.”
Hai chữ “người yêu” này rõ ràng lấy được lòng Giang Nguyên, anh gật đầu, vuốt phẳng tây trang xoay người vào trong phòng. Thở dài một hơi, anh dựa vào cửa ngồi xuống, lấy từ trong túi áo ra một đôi nhẫn bạc mới mua trên đường hôm qua, nắm trong lòng bàn tay “Mẹ nó, anh đây nhớ vợ thì sao……”
Thế nhưng, Cố Thanh Y từ nhà cha mẹ ra, khập khiễng đi trên đường, lại không gọi được điện cho anh.
Cha mẹ cuối cùng cũng thả lỏng, bảo cậu ngày mai đưa Giang Nguyên đến cho họ nói chuyện một chút. Nhưng từ lúc đi ra ngoài, không chỉ điện thoại không có bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nào của Giang Nguyên mà đến cả điện thoại của anh, cậu cũng không gọi được. Cậu nói với cha mẹ muốn về trường một chuyến xong mới rời đi, thuê một phòng trọ giá rẻ ở thành phố B để ngủ. Ban đêm, khi cuộn mình trong chiếc chăn lạnh lẽo, cậu không ngừng ấn gọi Giang Nguyên.
Nhưng Giang Nguyên vẫn không xuất hiện, cho dù là ngày mai hay ngày kia.
Cố Thanh Y thật sự không còn gì để miêu tả ngày hôm sau đó. Cậu gửi tin nhắn cho Giang Nguyên, ngồi đối diện với cha mẹ chờ đến khi trời tối đen, vẫn không thấy người đến gõ cửa.
Cha cậu không nhịn được tát cậu hai cái, mẹ cậu thất vọng nói cậu tự làm tự chịu (*). Cậu muốn phản bác, nhưng trường học lại điện tới, thầy chủ nhiệm nghiêm khắc nói với cậu, việc đánh nhau đã tạo thành ảnh hưởng không tốt, cha mẹ tên mập bị Giang Nguyên đánh muốn cậu tới tận cửa xin lỗi, đồng thời nghiêm khắc kỉ luật cậu.
Cố Thanh Y căn bản không còn dũng khí nhìn ánh mắt thất vọng của cha mẹ nữa. Hơn hai mươi năm tuân theo nề nếp, đó là lần đầu tiên, cậu cảm thấy mất mác như vậy. Khép lại cánh cửa, một mình quay về trường, cậu ngồi trong góc phòng ngủ, không biết nên làm gì.
Ngồi tì cằm lên giữa hai đầu gối chân, cậu mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ “Giang Nguyên….”
Vì sao trong lúc em kiên định như vậy, anh lại không thấy đâu?
Còn Giang Nguyên bị ngã gãy chân nằm trong bệnh viện, cũng không dễ chịu y như cậu.
Chú Liễu nói với anh, mọi chuyện ở trường đều tốt, Cố Thanh Y về nhà mình ở thành phố B, hai ngày nữa sẽ tới thăm anh.
Nhưng anh vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đuổi người bên cạnh đi, Giang Nguyên len lén mượn điện thoại của y tá bên cạnh, vơ lấy gậy chống nhảy vào nhà vệ sinh gọi điện cho Cố Thanh Y.
Sau một loạt tiếng kêu, điện thoại mới được nhận.
Giang Nguyên vừa gọi một tiếng vợ à, đã bị Cố Thanh Y cắt đứt.
“Giang Nguyên, chúng ta come out đi.”
“….A?” Giang Nguyên kinh hãi, nghe chất giọng lạnh nhạt kia của Cố Thanh Y, nháy mắt đau lòng “Xảy ra chuyện gì thế vợ?”
“Em nói, chúng ta come out đi.” Cố Thanh Y hai mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm vào góc tường lặp lại.
“Nhưng anh vừa mới nhận chức…. Không thể……”
“Anh quay về tiếp tục xây dựng sự nghiệp với các học trưởng không được sao? Em không ra nước ngoài, em giúp anh, chúng ta cùng nhau…..”
Giang Nguyên nghe thấy tiếng nức nở của Cố Thanh Y, tâm đều vỡ nát, chân tay luống cuống an ủi “Bảo bối, em đừng đau lòng, em xem, anh tiếp nhận Giang thị rồi, bọn họ sẽ không dám bắt nạt em nữa, em muốn du học, một mình anh cũng sẽ không sao, chuyện trong trường anh sẽ giúp em giải quyết hết, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống thật tốt, sau này, sẽ không còn ai dám nói gì chúng ta, mà em cũng sẽ không bị coi thường nữa….”
Cố Thanh Y nhắm mắt lại, cố gắng kéo kéo khóe miệng.
“Giang Nguyên, em chỉ….. cần anh thôi.”
Giang Nguyên nghe vậy, toàn bộ những lời muốn nói đều nghẹn lại cổ họng. Cau mày mím môi một lúc lâu, anh mới cắn răng mở miệng “Nhưng mà, Cố Thanh Y, anh không làm được gì cả.” Không tiền, không quyền, anh không làm được gì hết.
Anh không thể như vậy được, anh đã nói sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp nhất. “Chờ anh một năm, một năm thôi.” Anh vô thức nắm chặt điện thoại, hằn ra vết đỏ cũng không biết “Một năm này, anh không thể công khai quan hệ của chúng ta. Nhưng, chỉ cần anh ổn định xong công ty, anh lập tức, không, không cần lâu như vậy, nửa năm, thật sự nửa năm là đủ rồi, em đi Đức, anh ổn định công ty, chờ em về có được không? Chờ em về, chúng ta sẽ đến gặp cha mẹ, được không? Một năm này anh nhất định sẽ không ra ngoài lăng nhăng, được không? Chúng ta tạm xa nhau một thời gian rồi, rồi…” Chờ anh đủ khả năng bảo vệ em, anh sẽ quay về.
Cố Thanh Y buông tay, điện thoại rơi ở cạnh bên, tiếng Giang Nguyên lo lắng gọi phía bên kia không ngừng truyền đến.
Cố Thanh Y chán nản ngẩng đầu, nếm thấy một vị mặn đắng “Em đã.. Đến gặp cha mẹ rồi.”
“Họ không đồng ý, cho nên… Chúng ta chia tay đi…”
Em không cần một người vì em mà hy sinh tất cả. Càng không cần… trốn sau lưng anh suốt đời.
Chú thích:
- Quả đầu Địa Trung Hải: Tức là xung quang có tóc còn đỉnh đầu thì bị hói giống như bản đồ của biển Địa Trung Hải vậy.
- Tự làm tự chịu: Nguyên bản là 所托非人, nghĩa của cụm từ này vốn không phải tự làm tự chịu mà là ý chỉ một người phụ nữ sau khi kết hôn nhưng không đạt được hạnh phúc, tìm phải người chồng không dựa dẫm được, hoặc chỉ người yêu phải người không tốt, xấu xa, đôi khi kết hợp với cấu trúc câu than còn có nghĩ than khổ. Do chưa tìm được từ thay thế phù hợp, nên dựa theo tình huống truyện, mình thay bằng tự làm tự chịu.