Thời Đại Phóng Túng

Chương 29




Cố Thanh Y từ trước đến nay là một thanh niên có phản ứng khá nhanh, nhưng trong một thoáng bị kéo lại kia cậu liền ngạc nhiên đến trợn tròn hai mắt. Lúc môi Giang Nguyên dán lên, vốn dĩ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hoàn toàn có thể đẩy anh ra.

Nhưng cậu không làm thế.

Chẳng vì gì cả, chỉ vì không muốn làm thế.

Một tay Giang Nguyên đặt hờ trên hông cậu, độ ấm truyền qua lớp áo len mỏng khiến cậu có chút khó nhịn. Giang Nguyên dè dặt dán lên môi cậu, lúc anh hơi tách ra, Cố Thanh Y mới tránh đầu đi, nhưng vẫn để nguyên cho cánh tay ôm lấy sau gáy mình của Giang Nguyên.

Hai người đều im lặng một lúc lâu, Cố Thanh Y mới mở lời trước “Tôi còn phải làm việc, anh đi ngủ trước đi.”

Tránh khỏi Giang Nguyên, mất đi cái lò sưởi cỡ lớn, vừa bước vài bước, cậu đã cảm nhận được hơi lạnh. Nhíu nhíu mày, thở dài “Vào trong đi!” Dựa sâu vào ghế sofa cũng không thấy thoải mái, đây có phải là cậu đang tự chịu khổ không?

Cho đến tận lúc Cố Thanh Y lấy tập bài thi từ trong cặp ra xong, Giang Nguyên vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt im lặng nhìn cậu.

Cố Thanh Y không quan tâm đến anh, cầm đồ đi thẳng vào trong phòng mở điều hòa, đặt đồ xuống, sau đó lại quay ra phòng khách dọn dẹp tài liệu rơi vãi trên mặt đất, cầm nước cầm bút lên. Lúc đi qua Giang Nguyên lần cuối cùng, liếc mắt một cái “Vào đây!”

Giang Nguyên ngoan ngoãn theo sau.

Cố Thanh Y kéo ghế ngồi trước bàn, Giang Nguyên liền tựa chân lên cái bàn bên cạnh. Trong khoảnh khắc đó, Cố Thanh Y đột nhiên cảm thấy may mắn vì cái bàn vốn dùng để đặt TV này đã bị cậu dọn sạch đi để làm bàn để sách.

“Hm… Anh có dự định gì không?” Mở nắp bút đỏ, Cố Thanh Y đầu tiên là mở quyển sách bài tập bên cạnh ra, loạt xoạt tìm đề.

“Có.” Giang Nguyên cúi đầu nhìn nhìn ngón chân mình, lúng túng gật đầu “Muốn… muốn làm IT.”

“Ừ.” Cố Thanh Y lật giấy, uống một ngụm nước, lại tiếp tục cúi xuống đánh dấu trọng điểm câu hỏi. Tốc độ xem đề của cậu khá nhanh, khoảng thời gian suy ngẫm cũng rất ngắn, hai ba trang đề chỉ cần năm sáu phút là làm xong.

Vừa làm vừa lắng nghe động tĩnh từ phía Giang Nguyên, Cố Thanh Y im lặng không nói gì.

“Hôm nay anh thương lượng qua với Phan Duy một chút, anh không biết…. không biết có nên đi tìm các đàn anh khóa trên không.” Anh bắt đầu khởi nghiệp từ đại học, sau đó tiếp nhận Giang gia, chính vì thế không cần đến chỗ cổ phần đó, thì tài sản của anh cũng rất khá, đủ giúp anh khởi nghiệp lại lần nữa.

Phan Duy chính là bạn từ nhỏ của Giang Nguyên, vốn vô công rỗi nghề, quần quần áo áo lượt là, mấy năm nay lại nghe nói không biết vì sao mà tham gia vào giời giải trí, hiện tại cũng coi là có tiếng, có thể giúp đỡ anh không ít.

Hôm nay lúc vừa dọn nhà, anh vừa gọi điện nói chuyện với Phan Duy ba tiếng liền.

Thật ra từ sau khi Phan Duy biết anh bị trấn động não, cũng thầm đồng tình giúp anh thu thập tin tức. Mấy năm nay, internet phát triển thực nhanh. Giang Nguyên nói đi nói lại vẫn là nên quan sát cẩn thận một thời gian đã. Hai ngày trước, Giang Nguyên nói muốn có tài liệu về Giang thị, tuy không biết lí do nhưng Phan Duy vẫn tìm giúp. Tuy anh ta không phải nhân viên trong nội bộ công ty, nhưng có Linda phối hợp, tìm ra được số liệu của Giang thị cũng không phải chuyện gì quá khó.

Phan Duy cũng thuận miệng nói luôn chuyện về công ty nhỏ của anh “Là mẹ cậu ra mặt.” Phan Duy vừa căn hạt dưa vừa nói “Một người được công ty của Mỹ thu nhận, một người thì được viết thư giới thiệu đi đào tạo chuyên sâu ở Đại học Bắc Kinh. Lúc cậu còn chưa biết gì, thì bọn họ đã hủy công ty rồi.”

…….. Cũng là trong dự liệu cả.

Giang Nguyên cúi đầu, tự hỏi có nên nói những chuyện này cho Cố Thanh Y không….

“Đổi một người đi.” Cố Thanh Y làm xong đề, mở đáp án ra so “Đổi một người có khi lại đổi ra được một hướng đi mới.”

Giang Nguyên kinh ngạc quay đầu, tâm tư rối một nùi, trọng tâm chú ý dồn hết lên việc Cố Thanh Y đang quan tâm anh.

“Ừ, được.” Giang Nguyên gật gật đầu, khóe miệng không nhịn được cong lên, Cố Thanh Y nói thế nào thì chính là thế ấy.

“Ngày mai ra ngoài mua thêm một cái gối đi.” Cố Thanh Y sau khi xác định đáp án không có sai sót gì, bắt đầu phê bình chồng vở luyện tập của học sinh, thuận tiện phân việc ngày mai đi chợ mua đồ ăn cho Giang Nguyên. “Anh ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì.”

“Mua cả cái cốc mới nữa, rồi bàn chải đáng răng, khăn mặt gì đó nữa.” Cậu phê bài cho học sinh, bình thường chỉ gạch chân lỗi sai, trừ điểm sang bên cạnh, tốc độ rất nhanh, âm thanh lật giấy loạt xoạt.

“……Ừ. A?” Giang Nguyên vốn đang chìm đắm hoàn toàn trong cảm giác hổ thẹn của lương dân bị ép làm chuyện xấu (?) (*), nghe thấy vậy thì kinh ngạc mở to hai mắt.

[(*) Dấu này của tác giả!]

Đây là… được đóng dấu đỏ rồi? Hộ chiếu chuyên định cư ở nhà Cố Thanh Y? (*)

Nghĩ đến đây, anh hài lòng đến mức miệng ngoác cả ra, sáp lại gần cọ cọ lên mặt Cố Thanh Y.

“Tránh ra tránh ra, đang phê bài mà!” Cố Thanh Y bị tóc anh cọ ngứa, nhanh nhẹn tránh đi.

“Cố Thanh Y, chúng ta tiếp tục bắt đầu đi.” Đùa giỡn một lúc, Giang Nguyên cười cười, dựa đầu lên vai Cố Thanh Y, khe khẽ chân thành nói.

Không phải là bắt đầu lại một lần nữa mà là tiếp tục bắt đầu. Bọn họ chỉ là bị đứt đoạn ở giữa mà thôi, không phải đã kết thúc hoàn toàn.

“Ừm.” Cố Thanh Y cúi đầu, vẻ mặt không đổi, tay vẫn tiếp tục không ngừng phê bài, giống như chỉ vừa đồng ý việc ngày mai có ăn sủi cảo đông lạnh hay không vậy.

Cũng chả phải chuyện gì quá bất ngờ.

Từ cái lúc Cố Thanh Y nhìn thấy Giang Nguyên cầm túi đồ đứng trước cửa nhà, cậu đã biết mình không còn quyền lựa chọn nào khác nữa rồi.

Vẫn chẳng vì cái gì cả, thích thì làm thôi!

Hai ngày trước, lúc cậu giúp tổ Ngữ Văn sửa bài, thấy bài văn của một học sinh nữ dùng câu nói của Thẩm Tòng Văn làm mở bài, nói là……..

Lục Triếp đã từng hỏi về lịch sử yêu đương của cậu, lúc đó cậu uống đã uống chút rượu, thật sự cũng rất muốn trút hết bầu tâm sự. Nhưng mở miệng ra lại chẳng biết nói gì.

Trên thế giới này, sẽ có một ngýời khiến bạn không ngừng chờ đợi, không ngừng hết lần này ðến lần khác mà mềm lòng tha thứ, cam tâm tình nguyện mà giao bản thân mình ra. Chọn anh hoặc chọn cô độc sống qua hết quãng đời còn lại, Cố Thanh Y khi đối mặt với vấn đề này liền đơn giản bắt đầu cuộc sống của hai người.

Cậu…. Không muốn sống cô độc cả quãng đời còn lại!

Chuyện của cậu và Giang Nguyên, cậu không biết phải kể lại như thế nào nữa.

Năm lớp mười, cậu bị thầy giáo kêu đến nhà vệ sinh nam đón người, đưa anh về hội trường. Lúc đại hội kết thúc, cậu đang thay quần áo phía sau hậu đài thì bị tên ngốc ấy cản lại.

“Cậu là… Cố Thanh Y phải không?” Mặt tên ngốc ấy còn hơi ửng hồng.

“Ừ.” Gật đầu, cậu thu dọn sách vở của mình rồi rời đi, Giang Nguyên cũng theo sau ra ngoài “Cậu không nhớ đường quay về hả? Vậy tôi dẫn cậu đi.”

Giang Nguyên gật đầu, theo sát phía sau cậu.

“À ờ…. Tôi là Giang Nguyên.”

“Ừ.” Cậu biết.

“Lớp mười hai của ban tự nhiên.”

“Ừ.” Cậu lại không muốn biết.

“Quen…. quen cậu tôi rất vui.”

“Ừ.” Xem ra là một tên đại ngốc.

Dẫn người đến cổng chính, Cố Thanh Y phất tay một cái rồi quay về. Cậu cứ nghĩ thế là xong, vậy mà lúc kì nghỉ hè vừa kết thúc, trong phòng ngủ của mình lại nhiều thêm một tên đại ngốc.

“À… ờ… Bạn cùng phòng của tôi đi du lịch, sau đó ở đây thiếu người… Cho nên tôi liền đến đây ở.” Giang Nguyên lúc đó đang trải giường, thấy cậu đẩy cửa tiến vào thì lắp bắp giải thích.

“Chào anh.” Cậu kinh ngạc một chút, liền chấp nhận chuyện này. Bạn cùng phòng trước đây của cậu ở chưa được nửa tháng đã bị mẹ xách cổ lôi về, giường cũng để trống hơn nửa học kì rồi, có người chuyển vào cũng không lạ! Về phần tại sao lại là học sinh ban tự nhiên, cậu cũng lười quan tâm, cứ coi như là ngẫu nhiên đi.

Thói quen sinh hoạt của Giang Nguyên rất tốt, từ ăn mặc tiêu pha cho đến cử chỉ ngôn từ đều biết là xuất thân từ một tiểu thiếu gia. Nhưng điều này cũng không làm cho Giang Nguyên có thái độ gì. Khiêm tốn, chịu khó, thỉnh thoảng lại ngốc ngốc. Nói tóm lại, ấn tượng của Cố Thanh Y về anh rất tốt.

Chờ đến khi cậu phát hiện ra ánh mắt khác thường của bạn cùng phòng khi nhìn mình, thì cả hai đã cùng nhau vượt qua cả một năm học.

Lúc nghỉ hè lên cấp ba, trong trường tổ chức học bổ túc. Mỗi ngày bốn tiết, bắt đầu lúc tám giờ sáng, kết thúc lúc hai giờ chiều. Nhà Cố Thanh Y không xa, nhưng về nhà ở thì lại không tiện lắm, liền tìm một ngày rảnh rỗi, về nhà đóng gói hành lí đến định cư luôn trong trường.

Lúc đẩy cửa ra, trong phòng không có người, chỉ có âm thanh ồn ào của quạt trần trên đỉnh đầu. Cậu sắp xếp quần áo mang đến cẩn thận xong, cầm khăn mặt chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Đến gần một chút, liền nghe thấy có tiếng động.

Một hành động…. mà bất kì thằng con trai nào đều biết.

Cố Thanh Y nghĩ cũng bình thường, nhưng nghe xong mặt vẫn hơi đỏ, nhẹ nhàng buông đồ trong tay xuống đi về giường ngồi, tính đợi Giang Nguyên xong việc.

Một lần đợi này, lại đợi ra chuyện không hay.

Lúc ấy, cậu đang nhàm chán nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy tên mình liền giật mình.

Lúc đầu còn tưởng là nghe nhầm, nhưng khi cậu im lặng bắt đầu đọc sách thì từ nhà vệ sinh lại truyền tới một âm thanh không lớn. Đủ để cậu nghe rõ Giang Nguyên đang gọi tên mình trong lúc DIY! [tự xử]

Chuyện này…. Thật xấu hổ. Cậu ngồi quay lưng về phía cửa nhà vệ sinh, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Chờ đến khi Giang Nguyên đi ra, cậu vẫn đang ngơ ngác ngồi đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử thu hẹp lại, bình ổn nhịp thở.

Nhưng tiếng hít thở trong không gian này lại vô cùng khó chịu, Cố Thanh Y không biết mình đã đếm đến mấy trăm. Lúc cậu chuẩn bị phát điên, thì nghe thấy tiếng Giang Nguyên ở phía sau.

Tự giễu, lại nghẹn ngào “Xin lỗi, anh sẽ chuyển ra ngoài ngay lập tức.”

Chú thích:
  • (*) Ở đây ý chỉ Cố Thanh Y kêu Giang Nguyên đi mua đồ, Giang Nguyên có cảm giác như những thứ đó giống như hộ chiếu được đóng dấu đỏ, giúp anh chắc chắn được ở lại nhà Cố Thanh Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.