Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng

Chương 38: Chúng ta đã từng (8)




Có câu thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.

Với quân tử thì nên qua lại thân thiết, còn tiểu nhân tốt nhất phải tránh ra thật xa!

Tạ Tam bình thường có vẻ rất dễ nói chuyện. Nhưng ở Tạ gia trang thì đi rình trộm người khác. Ở mỏ lạithừa gió bẻ măng*, a dua nịnh hót. Tạ Dật vừa đi, liền chuyển sang theo đuôi Tạ Nhàn.

*见风使舵/kiến phong sử đà_ thành ngữ Trung Quốc: ý nói hành động và thái độ thay đổi theo sự thay đổi của tình hình (bao gồm ý xúc phạm).Việt Nam cũng có câu tương tự –thừa gió bẻ măng.

Tham khảo:Tạp chí khoa học ĐHQGHN: Nghiên cứu Nước ngoài, Tập 30, số 2 (2014)7-13, Nguyễn Thị Hương Giang.

Người như thế trong lòng Loan Loan không để ý đến, nhưng hiện nay người ta lại là đốc công trên mỏ, có thể không đắc tội đương nhiên nàng sẽ không đắc tội.

Còn chưa đến gần, Loan Loan đã cười chào hỏi Tạ Tam trước: “Tạ đốc công đang đi đâu đấy?”

Tạ Tam cười nhìn Loan Loan: “Đi dạo loanh quanh thôi. Vợ Bách Thủ đang định đi đâu à?”

“Cũng không có gì, chỉ đi dạo quanh cánh đồng thôi.” Thật vô vị vì nàng không biết nên nói gì với Tạ Tam, liền cười nói: “Trong nhà còn có trẻ nhỏ, ta phải về đây. Tạ đốc công cũng bận rộn mà.”

Tạ Tam cười gật đầu, đợi Loan Loan đi được hai bước liền gọi với theo nàng: “… Quên không nói với Bách Thủ huynh đệ. Ngươi về nói với hắn, Tam thiếu gia chuẩn bị thăng hắn làm đốc công trông coi than đá. Sau này chỗ than đá có việc gì đều giao cho hắn quản lý. Sáng mai sau khi tan việc bảo hắn đừng về nhà vội, chờ ta đã.”

Loan Loan ngạc nhiên đáp: “A, được! Phiền Tạ đốc công rồi.” Trong lòng nàng thầm nghĩ sao chuyện Bách Thủ được đề bạt làm đốc công Tạ Tam lại nói cho nàng biết.

“Bách Thủ huynh đệ làm việc chính trực, thành thật, thận trọng, Tam thiếu gia rất coi trọng hắn. Hắn cũng không nên phụ ý tốt của Tam thiếu gia a!” Vẻ mặt Tạ Tam nghiêm túc, lời nói chân thành, nói năng đâu ra đấy.

Loan Loan cũng nghiêm túc gật đầu.

“Nhà hai người đặc biệt! Nếu có gì khó khăn cứ tới tìm ta, ta sẽ đến nói với Tam thiếu gia giúp các ngươi.” Tạ Tam cười nói xong liền rời đi.

Loan Loan vừa đi về nhà vừa suy nghĩ dụng ý của Tạ Tam.

Đợi đến lúc ăn cơm tối xong, Loan Loan kể lại những lời Tạ Tam đã nói, Bách Thủ cũng ngây người: “Ta được đề bạt làm đốc công?” Nhưng trước đó không hề có chút dấu hiệu nào.

Loan Loan cũng cảm thấy kỳ lạ: “Khi không tỏ ra ân cần, không phải gian tặc thì cũng là trộm cắp.” Sau đó nàng cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều. Bách Thủ có gì để Tạ Tam mưu tính. Chẳng qua Loan Loan và Bách Thủ có quan hệ với Tạ Dật, mà Tạ Nhàn đối tốt với Bách Thủ hẳn là muốn lôi kéo về phe mình, cho nên Tạ Tam mới chủ động lấy lòng Bách Thủ chăng.

Nghe hai người nói, Lai Sinh ngồi bên cạnh cười hì hì nói: “Chúc mừng ca được trở thành đốc công! Bạc cũng được nhiều hơn!” Sau đó hắn lại lắc đầu, nhận xét: “Tạ Tam không phải là người đáng để kết giao!”

Loan Loan kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái. Tiểu tử này nếu không mở miệng thì thôi, lời vừa ra khỏi miệng liền rất có đạo lý!

Ngày hôm sau, trước khi tan ca Bách Thủ đi đến chỗ Tạ Tam. Tạ Tam nói cặn kẽ cho hắn biết hàng ngày nên chú ý đến những chuyện gì. Hai người nói chuyện một lúc, khi Bách Thủ trở về đã là giữa trưa. Buổi sáng ăn cháo trong bụng vẫn còn hơi no, hắn vừa ăn cơm vừa nói chuyện cùng Loan Loan.

Bất kể chuyện gì, chỉ cần Bách Thủ ở công trường được yên ổn, an toàn là được!

Bất luận người khác như thế nào, bọn họ chỉ cần tuân thủ bổn phận, làm sao thấy an tâm trong lòng là được.

Nháy mắt đã đến ngày phát tiền công cuối tháng. Mỗi lần đến ngày này mọi người lại vô cùng hưng phấn xếp thành một hàng. Nếu như được cầm số tiền công nhiều hơn dự tính của mình thì lại càng thích thú hơn nữa! Hiện giờ mỏ than hoạt động tốt, chỉ cần không phải là người quá lười, mỗi người một tháng ít cũng phải được một lượng bạc. Người chăm chỉ được nhận hai lượng bạc cũng có. Vốn tiền công một tháng của Bách Thủ là một lượng hai trăm đồng, bây giờ được thăng làm đốc công, tăng thêm ba trăm đồng, là một lượng năm trăm đồng.

Đợi sau khi phát tiền công xong, Tạ Nhàn gọi Bách Thủ lại bảo hắn đừng về vội, hướng về phía đám công nhân phía sau nói: “Bách Thủ huynh đệ trung hậu thành thật, làm việc luôn cố gắng, còn có năng lực. Trong nhà bận bịu, lại có con nhỏ, có thể làm được như vậy là tấm gương cho chúng ta, cho nên trên mỏ quyết định sẽ thưởng cho người như vậy!” Tự hắn lại phát thêm cho Bách Thủ năm trăm đồng.

Mọi người thấy thế thì hâm mộ. Bách Thủ lại càng thêm ngạc nhiên.

Loan Loan cầm hai lượng bạc còn nóng hổi mở to mắt cười. Nàng rất mong tháng nào cũng được thưởng thêm như thế này!

Sau đó nàng cười híp mắt chia ba mươi đồng tiền cho Lai Sinh: “Sáng mai chúng ta đi chợ. Đệ cầm lấy chỗ này đi mua ít đồ ăn vặt mình thích đi.”

Vẻ mặt Lai Sinh không được tự nhiên, đẩy chỗ tiền ra: “Đệ không ăn quà vặt.”

Loan Loan nhìn hắn cười hì hì: “Không sao, cứ cầm lấy đi. Bây giờ đệ không muốn ăn, nhưng sáng mai nhất định sẽ muốn đấy.”

Lai Sinh đỏ mặt. Loan Loan nói rất đúng. Hắn không cách nào phản bác được, mặt ửng đỏ như ráng chiều chạy thẳng một mạch vào phòng mình, không chịu đi ra nữa.

Loan Loan và Bách Thủ nhìn theo cười ha hả. Lai Sinh như vậy rất thú vị.

Kể từ sau khi giành được cảm tình của mọi người, Tạ Nhàn thường xuyên lên mỏ, mỗi lần đến cũng không vội rời đi, có khi còn chủ động trao đổi cùng thợ mỏ. Mà mỗi lần đi qua dưới chân núi cũng phải tìm Bách Thủ tán gẫu mấy câu. Dần dần mọi người đối với hắn cũng quen thuộc hơn. Mà lúc hắn gặp Loan Loan, còn có thể chủ động chơi đùa với đứa bé.

Sáng sớm, Loan Loan nấu cơm xong được một lúc lâu vẫn chưa thấy Bách Thủ về. Nàng vừa quét sân vừa nghĩ xem có nên đi ngó một cái không, liền nhìn thấy Bách Thủ trở về. Hắn về đến cổng, mỉm cười quay người lại, làm động tác xin mời với người phía sau, sau đó nàng nhìn thấy Tạ Nhàn mặc trường bào xanh thẫm đang thong dong đi vào.

Vẻ mặt Loan Loan hiện vẻ ngạc nhiên, nở nụ cười chào hỏi Tạ Nhàn: “Tam thiếu gia sớm quá!”

Bách Thủ ở bên cạnh mời Tạ Nhàn vào trong nhà ngồi, nói với Loan Loan: “Tam thiếu gia đến nhà chúng ta nghỉ chân một chút!”

Trong lòng Loan Loan lại càng thấy kỳ lạ. Vừa sáng sớm Tạ Nhàn đã lên mỏ, lại còn phải nghỉ chân? Còn đặc biệt đến nhà nàng?

Lúc này nàng nghe thấy Tạ Nhàn cười nói: “Thời gian ta đến Dương gia thôn cũng không ngắn. Lúc không có chuyện gì rất thích đi dạo trong thôn. Nhà Dương thôn trưởng quá lớn nên ta vẫn luôn muốn đến nhà Bách Thủ huynh đệ ngồi một chút. Bình thường vẫn chưa thấy có cơ hội. Không biết hai vị có hoan nghênh không?” Lúc nói chuyện hắn còn vô tình lướt nhìn Loan Loan một cái.

Bách Thủ cười nói: “Xem Tam thiếu gia nói kìa! Chỗ thôn quê này của chúng ta được ngài nguyện ý tới ngồi một lúc, chúng ta vui mừng còn không kịp đây!”

Loan Loan thả lỏng nghi ngờ trong lòng, bưng ghế ra giữa sân, cười nói: “Tam thiếu gia, mời ngồi. Ngài là quý nhân, được ngài tới nhà chúng ta ngồi chơi là phúc khí của chúng ta!”

Tạ Nhàn hài lòng cười, khiêm tốn nói: “Quý nhân hay không quý nhân gì chứ. Chỉ là ta có kiến thức hơn mọi người một chút thôi mà.”

Loan Loan phỉ nhổ trong lòng một cái. Câu này không phải đang mắng bọn họ không có kiến thức sao!

Sau đó nàng thầm không phục nghĩ. Luận kiến thức, ngươi từng thấy nhà cao tầng sao? Ngươi từng thấy xe lửa máy bay sao? Chẳng qua đến nơi này nàng không có điều kiện đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy mà thôi!

Trong nhà đã đun nước sôi từ sớm. Bách Thủ mang ấm nước ra. Loan Loan vào trong lấy thêm mấy đóa cúc khô thả vào trong chén, lại thả thêm mấy quả cẩu kỷ tử khô, một quả táo ta, sau đó nhận lấy ấm nước trong tay Bách Thủ rót cho Tạ Nhàn một chén trà.

“Ở nơi thôn quê không có gì tốt chiêu đãi, đành ủy khuất Tam thiếu gia vậy.”

Tạ Nhàn cười nói: “Không sao.” Ánh mắt hắn liếc nhìn chén trà, lập tức “Ồ” lên một tiếng, để sát vào ngửi mùi hương hoa cúc nhàn nhạt, bên trong còn có thêm mấy quả cẩu kỷ, một quả táo ta, ngạc nhiên hỏi: “Đây là trà gì?”

“Trà hoa cúc.” Loan Loan cười nói.

“Do ngươi tự làm?”

Loan Loan gật đầu.

Tạ Nhàn liền bưng chén trà lên, chậm rãi nếm thử một hớp. Vị hơi ngọt, có mùi thơm của hoa xen lẫn mùi táo ta và cẩu kỷ, nếu đổi loại nước pha trà, tin rằng mùi vị nhất định sẽ tuyệt hơn.

Đáy mắt Tạ Nhàn chợt lóe lên, hắn gật đầu cười với Loan Loan và Bách Thủ, khen: “Thật không tệ!”

Loan Loan mang ấm nước vào phòng bếp, chỉ nghe thấy Bách Thủ khách khí nói: “Tam thiếu gia không chê là tốt rồi!”

Hai người ngồi trong sân nói chuyện, đến lúc nàng đi ra thì Tạ Nhàn đã đứng lên. Hắn nhìn về phía con đường đá xanh trong sân, đứng lên đi hai bước, còn dùng sức di di, gật đầu, lại lắc đầu: “Lát vẫn chưa được kỹ lắm.”

Nói xong, hắn lại đi đến dưới mái hiên, nhìn bao quát một lượt, lại cẩn thận nhìn lan can bao quanh mái hiên. Sau đó hắn nhìn xuyên qua chuồng trâu phát hiện bên cạnh có một mảnh đất được vây quanh bằng hàng rào, bên trong có trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ, nói là hoa thì dường như lại không phải. Bên cạnh hàng rào là chuồng gà. Cả đường đi trong sân đều được trải đá.

Trong nhà trước sau mỗi chỗ đều được bố trí thỏa đáng, vừa vặn, trong nhà không có chút cảm giác lộn xộn nào.

Thứ khiến hắn khá hiếu kì chính là hàng giỏ trúc vừa lạ vừa đẹp mắt treo trên sát vách tường, giống như cố ý dùng để tô điểm thêm.

Thiết kế như vậy ở nông thôn hắn mới thấy lần đầu. Chỗ ở đơn sơ, phòng ốc bình thường, không có gì tinh xảo, xa hoa, quý giá, chỉ dùng những thứ tiện lợi, đơn giản như giỏ trúc tô điểm. Một ngôi nhà bình thường, lại đặc biệt thể hiện ra vẻ thanh nhã của tiểu viện chốn thôn quê.

Tạ Nhàn vừa ngắm, vừa khen Bách Thủ thật có mắt nhìn.

“… Nhà hai người quả nhiên đặc biệt. Không biết là do ai thiết kế?”

“Vợ ta.” Bách Thủ tự hào nói.

Tạ Nhàn nhìn về phía Loan Loan tán thưởng, ánh mắt càng thêm rạng rỡ, cười nói: “Không biết Vương cô nương còn biết làm gì đặc biệt nữa.”

Khóe miệng Loan Loan khẽ giật nhẹ: “Ta chỉ là một người phụ nữ thì có thể làm được gì. Chỉ là bình thường thích suy nghĩ lung tung thôi.” Lần trước gọi nàng là vợ Bách Thủ, bây giờ lại gọi là Vương cô nương.

Tạ Nhàn cười nói: “Có thể hợp tác cùng Vương cô nương thật là may mắn, không biết ta có vinh hạnh này hay không?”

Loan Loan và Bách Thủ đều sửng sốt, không biết hắn có ý gì.

Tức thì, Loan Loan cười nói: “Có thể làm việc cho Tạ gia là vinh hạnh của chúng ta mới đúng. Lão bách tính như chúng ta có thể được Nhị thiếu gia coi trọng thực đúng là thụ sủng nhược kinh.” Nói rõ đối tượng hợp tác với nàng là Tạ Dật.

Tạ Nhàn vẫn duy trì nụ cười: “Ta biết. Nhưng cá nhân ta rất thưởng thức Bách Thủ huynh đệ và Vương cô nương. Hy vọng ngày nào đó có thể hợp tác cùng nhau.”

Loan Loan cười cười, trong lòng đã đảo qua một trăm hai mươi vòng, nói: “Ta và Bách Thủ đều là nông dân, cũng không là gì. Có thể giúp sức cho Tam thiếu gia là vinh hạnh của chúng ta. Chỉ sợ đến lúc đó không những không thể giúp được cho Tam thiếu gia, còn gây thêm phiền phức cho ngài.”

Tạ Nhàn không để ý nói: “Ài, ta tin tưởng hai vị. Cứ quyết định như vậy đi. Ta còn có việc đi trước.” Sau đó hắn quay người rời đi.

Loan Loan và Bách Thủ sững sờ đứng trong sân.

Một lúc sau, Loan Loan thầm chửi một câu: “Mẹ nó! Chúng ta đồng ý lúc nào?”

Loan Loan làm thịt khô cho Tạ gia, mọi người Dương gia thôn đều biết. Tạ Nhàn biết cũng không có gì lạ. Hắn lại nhiều lần nhắc đến năng lực của Loan Loan, hiện giờ nói muốn hợp tác. Chuyện đồ nướng nàng mới bàn với Tạ Dật, tin rằng Tạ Nhàn vẫn chưa biết. Vậy rốt cục Tạ Nhàn muốn hợp tác với nàng làm cái gì?

Đối với Loan Loan mà nói, Tạ Nhàn không có chuyện gì lại đến nhà bọn họ lôi kéo làm quen cũng không phải là chuyện tốt, nhưng có người lại không cho là như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.