Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng

Chương 37: Chúng ta đã từng (7)




Đôi chân dài thẳng tắp bước xuống từ chiếc xe Lamborghini sang chảnh hút hết tất cả mọi ánh nhìn của tất cả học sinh trường V.I.P. Đối với học sinh trường V.I.P, đây không phải hiện tượng mới lạ gì nhưng cũng không mất sức nóng à.

Tại vì sao? Xin thưa, không phải ở đâu cũng có gái xinh cùng siêu xe nha.

Chủ nhân của chiếc xe này không ai khác ngoài ngoài vị hội trưởng kiêu ngạoLâm Nguyệt Minh. Vừa mới bước khỏi xe, tất cả nam sinh không khỏi thẫn thờ.

Vì sao? Đương nhiên là vì sắc đẹp của mỗ nữ họ Lâm này rồi.

Đôi chân thon dài, dáng người dẫy đà, da dẻ trắng mịn hồng hào. Nhưng mà, điểm khiến người ta yêu thích nhất chính là khuôn mặt a: Mày thanh mảnh chứa đầy ngạo khí, mũi cao, môi hồng hơi nhếch lên, mắt xếch dụ người. Toàn thân tỏa ra phong phạm nữ vương, thanh cao mà lãnh ngạo.

Nhưng mà đây đích thị là hoa hồng có gai nha. Đừng đánh mất lý trí mà lao vào cô, thực sự sẽ bị chỉnh đến chết a. Cho dù được Lâm Nguyệt Minh tha cho một mạng thì cũng bị đàn em của cô dần cho thừa sống thiếu chết mà thôi!

Ném chiếc chìa khóa cho vệ sĩ, Lâm Nguyệt Minh thẳng bước vào phòng làm việc của hội học sinh.

‘ Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, tớ đến rồi đây.’- Lâm Nguyệt Minh lúc này đã vứt bỏ hình tượng nữ thần, miệng ông ổng rống lên thật to tên của hai vị hội phó oai phong.

‘ Làm ơn đi Nguyệt Minh, Tiểu Bạch và Tiểu Bạch nghe thật giống chó, đã bảo phải gọi là Lam Bạch và Cao Hắc rồi mà’- Cao Lam Bạch cùng Khinh Hắc không biết do vô tình hay cố ý cùng nhau nói.

Lâm Nguyệt Minh đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tay, nói ‘Đã biết, đã biết, hai người các người thật phiền a~ Đúng rồi, Tiểu Bạch, cậu kiếm được hàng mới chưa nha, những bộ kia đều đã đọc hết, thật nhàm chán.’

Nhắc đến hai chữ ‘ hàng mới’ kia lại khiến Ngô Lam Bạch phiền lòng. Lâm Nguyệt Minh dẫu gì cũng tính là con gái sao lại nhờ một đứa con trai như cậu đi tìm truyện NP cao h về đọc chứ.

Mà cũng tại nó, mỗi lần nhờ người làm tìm giúp đều bị nhìn với ánh mắt kì lạ, hầy, kiếp trước có phải hay không mắc lỗi với cái con người này a~~~~

‘ Hầy, truyện đấy cũng không phải loại tốt đẹp gì, Nguyệt Minh cậu cũng quá biến thái đi.’ – Cao Lam Bạch thở dài thườn thượt, lôi từ trong ngăn bàn làm việc một chiếc túi ni lông màu trắng chứa đầy truyện – ‘ Hại tớ mỗi lần đều bị nhìn đến người muốn thủng lỗ a.’

‘ Bạn tốt hi sinh một tý có đáng gì a, cậu còn kêu ca nữa sẽ già đi đó’- Lâm Nguyệt Minh cười cười, ánh mắt xấu xa nhìn vào chiếc túi trắng trên bàn.

Đã xác nhận mục tiêu, 3, 2, 1, giật thôi nào. Chưa đến 5 giây, cái túi trắng biến mắt cùng bóng dáng Lâm Nguyệt Minh.

‘Lâm Nguyệt Minhhhhhhhhh’- Cao Lam Bạch cùngKhinh Hắc đồng thời hét tên mỗ nữ họ Lâm –‘ Mau đứng lại, cậu còn một cuộc họp cùng phê duyệt chương trình cho ngày truyền thống nha.’

___Ta là dải phân cách thời gian về nhà____

Vừa về đến nhà, Lâm Nguyệt Minh liền bóc tem những quyển sách yêu quý, bò lên giường nằm đọc một mạch đến tối.

Sắc trời bên ngoài tối dần...

‘ Cô chủ, mời cô xuống ăn cơm’ Tiếng người hầu vang lên bên ngoài cánh cửa.

‘ Tối nay ta không ăn cơm đâu, pizza đã gọi đến rồi a.’ Vừa dứt lời, cô nương họ Lâm cầm một miếng pizza cho lên miệng. Nhai…nhai….nuốt…cắn thêm một miếng… nhai …nhai…nuốt…

Cắn xong miếng pizza, Lâm Nguyệt Minh bỗng thấy đầu óc quay cuồng. Thôi chết rồi, hay là ăn pizza có tác dụng phụ????

Hai mắt Lâm Nguyệt Minh tối đi, đầu óc đã chìm vào hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.