Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng

Chương 33: Chúng ta đã từng (3)




Diệp Tư phồng miệng lên về nhà, cũng không thèm để ý đến Diệp Mạnh Giác, trực tiếp nhảy tới chỗ bàn chơi điện tử, sau đó xụ mặt xuống “a hu” một tiếng, che kín mắt.

Diệp Mạnh Giác đứng sau lưng cô, cười đến mức vai run lên.

Diệp Tư ‘a hu’ nửa ngày, nghe thấy tiếng cười từ phía sau truyền đến của Diệp Mạnh Giác, quay đầu lại, chu môi, không hài lòng trợn mắt nhìn anh, “Chú!”

“Có mặt!” Diệp Mạnh Giác giơ tay lên, “Bé cưng có việc gì sao?”

“…” Có việc, có thể làm cho bé cưng quay ngược thời gian trở về lúc chưa ăn không?

Diệp Mạnh Giác nhìn bé con đang bĩu môi với anh, cái mũi nhỏ nhíu lại, mặt thì vô cùng ảo não, không khỏi lại cười ra tiếng.

Mắt thấy miệng của tiểu nha đầu chu ra ngày càng cao, anh mới dỗ dành nói: “Ngoan, để chú pha cho bé cưng một ly nước trái cây, ngày mai cũng uống nước trái cây, thanh lọc dạ dày, như vậy những món ăn ngày hôm nay sẽ không biến thành mỡ, sẽ không béo. Ngoan, đừng chu miệng nữa nha, bé cưng.”

Bé cưng nghe được, ánh mắt lập tức sáng lên, “Thật à? Chú ơi làm sao chú biết?”

Diệp Mạnh Giác chỉ phải lắc đầu, hiện giờ có thể nói nếu so trình độ chuyên nghiệp của anh với các giáo sư hướng dẫn giảm béo còn có kinh nghiệm hơn, bé cưng sẽ tin sao? Anh vì vấn đề giảm béo của bé cưng, đã xem qua tất cả các sách hướng dẫn giảm béo, bài tập, ăn uống, nếu muốn anh cũng có thể mở cả một câu lạc bộ giảm béo không chừng.

“Đương nhiên là thật, có bao giờ chú lừa gạt bé cưng chưa?”

Diệp Mạnh Giác còn chưa nói xong, tiểu Diệp Tư đã xông lên, bổ nhào vào trong lòng anh, vui mừng nói: “Chú là tốt nhất. Chú lợi hại nhất.”

Diệp Tư dùng hai cánh tay nhỏ xinh trắng noãn ôm lấy cổ Diệp Mạnh Giác, hưng phấn vừa nhảy vừa nói, Diệp Mạnh Giác chỉ đành khom người, để mặc cho cô ồn ào.

Diệp Tư cao hứng nhiệt tình còn chưa giảm, điện thoại trong túi Diệp Mạnh Giác liền vang lên, anh đoán chắc nhất định là trong nhà gọi tới, cũng lười nhận, nhưng thật ra động tác của Diệp Tư lại mau lẹ, một tay vói vào túi cầm điện thoại ra, nhìn nhìn màn hình, cô cau cái mũi nói: “Là bà gọi tới.”

Diệp Mạnh Giác cầm điện thoại, tiện tay ném lên ghế sofa, một tay ôm vai Diệp Tư nói: “Đi, chúng ta đi xem phim.”

Diệp Tư nhìn ra anh mất hứng, ánh mắt vòng vo vừa chuyển, vươn tay vỗ vỗ lồng ngực anh, miệng nói: “Nào, chú đừng tức giận nữa nha. Bé cưng dẫn chú đi xem phim nè.”

Diệp Mạnh Giác bị cô nói dở khóc dở cười, bé cưng coi anh như con nít mà dỗ dành kìa~

Lại một tràng tiếng chuông vang lên, lần này là di động của Diệp Tư, cô cầm điện thoại khó xử nhìn Diệp Mạnh Giác nói: “Chú.”

Diệp Mạnh Giác biết Lý Hoa Quyên sẽ không dễ dàng buông tha anh, đành phải bất đắc dĩ mà nghe máy.

“Mạnh Giác, hôm nay ăn cơm chiều cảm thấy thế nào?”

“Tạm được.” Diệp Mạnh Giác lười biếng trả lời.

“Vậy còn Dư tiểu thư thì sao? Mẹ thấy cô bé kia không tệ, người xinh đẹp thông minh, lại hiểu chuyện, đối với trưởng bối cũng rất lễ phép, bây giờ tìm một cô gái như vậy khó lắm.”

Diệp Tư ghé vào bên lỗ tai Diệp Mạnh Giác, lời của Lý Hoa Quyên nghe được rất rõ ràng, cô không tự chủ bĩu môi, vừa nhìn là biết cái cô Dư Chi đó thích chú, cho nên mới biểu hiện tốt như vậy, Kiều Hoa Hoa nói, phụ nữ giỏi nhất là giả bộ, nhất là phải tỏ ra vui vẻ trước mặt người đàn ông mà mình thích, giả bộ đến mức không còn chỗ để soi mói, hừ, cô ta thích chú như vậy, nhất định là giả bộ.

Diệp Mạnh Giác lườm nhóc con liếc mắt một cái, thấy cô hơi hơi trề miệng, vẻ mặt đầy khinh thường, cười khẽ hai tiếng.

Lý Hoa Quyên nghe thấy tiếng cười của Diệp Mạnh Giác, mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói: “Mạnh Giác à, không phải con cũng vừa ý Dư Chi chứ? Nói cho mẹ biết đi, mẹ cần một đáp án chính xác”

Diệp Tư nghe được, lập tức nóng nảy, tay không tự giác bắt lấy cánh tay Diệp Mạnh Giác.

Diệp Mạnh Giác vỗ nhẹ hai bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Ai nói con đồng ý? Không có cảm giác. Sau này đừng nhắc đến cô ấy trước mặt con.”

“Con…” Mới rồi Lý Hoa Quyên còn âm thầm cao hứng, không nghĩ tới đã lập tức bị Diệp Mạnh Giác ra đòn cảnh cáo, “Tiểu thư Dư Chi có chỗ nào không tốt, sao con lại không có cảm giác? Con đã xem mắt mấy người rồi, ai cũng không vừa lòng, rốt cuộc con vừa lòng dạng người nào? Con nói cho mẹ biết, mẹ lập tức dựa theo yêu cầu của con đi tìm.”

Diệp Mạnh Giác bất đắc dĩ nhíu mày, “Mẹ, chuyện của con mẹ không cần lo, tự con sẽ tìm, nếu có người thích hợp con nhất định dẫn đến cho mẹ xem, như vậy được chưa?”

“Không được, mẹ mặc kệ, nhiều năm như vậy, cả một người con cũng chưa từng dẫn về nhà, nếu con tinh mắt giống Mạnh Tiêu, tự mình tìm được một cô bạn gái thật tốt trở về, mẹ mới lười quản con.” Lý Hoa Quyên nói, “Mẹ nói trước, ba muốn gọi các con ngày mai về nhà ăn cơm. Ngày mai về lại chậm rãi giáo huấn con.”

Diệp Mạnh Giác cúp điện thoại, thấy Diệp Tư đứng đó nghiêng đầu, như có điều đăm chiêu, “Sao vậy, bé cưng?”

“Chú, “ Trong đôi mắt to của Diệp Tư lóe lên tia sáng mờ mịt, “Ba mẹ làm sao quen biết nhau vậy?”

“Muốn nghe sao?” Diệp Mạnh Giác dịu dàng hỏi, nhóc con chưa từng chủ động hỏi qua chuyện của ba mẹ cô, đây là lần đầu tiên.

“Dạ, muốn nghe ạ.” Diệp Tư gật gật đầu, “Bé cưng muốn nghe chuyện xưa của ba mẹ một chút.”

“Bọn họ là bạn học thời đại học, nhất kiến chung tình, sau đó, ông nội biết, không đồng ý cho bọn họ quen nhau. Bởi vì gia đình mẹ của bé cưng nghèo quá nghèo, cũng chỉ còn một người bà bệnh nặng nằm liệt giường. Bọn họ đều nói mẹ của bé cưng nhất định là tham tiền của nhà chúng ta nên mới kết giao với ba bé cưng. Bất quá chú không cho là vậy, khi đó chú còn nhỏ, nhưng mà thật hâm mộ bọn họ, chú thường xuyên đi giúp đỡ cho ba bé cưng, để anh ấy có thể lén đi hẹn hò với mẹ của bé cưng. Lúc đó chú đã nghĩ, bạn gái tương lai của chú nhất định cũng phải do chú chọn lựa. Chú nhất định phải hạnh phúc giống ba mẹ của bé cưng vậy.”

Diệp Mạnh Giác nói xong, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, “Khi đó ba của bé cưng trở mặt với mọi người trong nhà, luôn luôn lạnh lùng, tuy nhiên mỗi lần anh lén đi ra ngoài hẹn hò với mẹ của bé cưng, lại luôn rất vui vẻ, giống như người vừa mới cãi cọ với gia đình không phải là anh ấy vậy. Cuối cùng anh ấy thấy thật sự không có cách nào thay đổi được suy nghĩ của ông nội, liền trực tiếp bỏ nhà trốn đi. Chú rất bội phục ba của bé cưng, không chỉ bởi vì anh ấy có năng lực lại thông minh, mà hơn thế nữa là anh ấy dám nghĩ dám làm quyết định theo đuổi hạnh phúc cả đời mình, anh ấy cũng không khuất phục bất kỳ ai trong nhà.”

Anh nói xong nhìn về phía Diệp Tư nói: “Bé cưng, ba của bé cưng thật ra là một người rất giỏi.”

“Sau đó thì thế nào?” Diệp Tư lay lay cánh tay của anh hỏi, trong bóng đêm, ánh mắt cô sáng lên rạng rỡ.

“Sau đó, anh ấy liền cùng mẹ của bé cưng trải qua cuộc sống bình thường của dân chúng nghèo trong thành phố, thậm chí còn khổ hơn một chút, lúc ấy bà của mẹ bé cưng bệnh nặng, mỗi ngày tốn rất nhiều tiền nằm viện phí phí trị liệu, ông thì cũng từ từ bình tĩnh lại, anh ấy từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể trải qua cuộc sống cực khổ như vậy? Ông muốn chờ cho đến ngày anh ấy không chịu nổi cuộc sống cực khổ nữa mà tự động quay trở về. Anh ấy cắt đứt với người nhà, cùng với mẹ của bé cưng tự tìm việc làm để bươn chải qua ngày, anh làm bốc vác ở công trường, làm cu li, mỗi ngày cũng chỉ có thể kiếm được mấy chục đồng tiền. Mẹ của bé cưng vừa chăm sóc bà nội của chị ấy vừa làm thủ công sống. Về sau bà nội hiện giờ nhìn không nổi nữa, nên lén đưa tiền cho mẹ bé cưng, tuy nhiên chị ấy một đồng cũng không cần. Chị ấy nói, bọn họ ngày ngày chịu cực chịu khổ, nhưng chỉ cần 2 người bọn họ có thể ở cạnh bên nhau, khổ thế nào cũng chịu được.”

“Ba mẹ thật là lợi hại.” Diệp Tư nói, “Chú, bọn họ thật là lợi hại.”

“Đúng vậy, bọn họ rất lợi hại, bọn họ là người mà chú hâm mộ cùng bội phục nhất.”

“Vậy sau đó thế nào?”

“Sau đó? Sau đó bà bắt đầu chống đối với ông, bà nội vốn không đồng ý cách làm của ông nội, sau này thì đứng về phía của ba mẹ bé cưng, kết quả, ông nội đành nhận thua. Lại thêm một thời gian về sau, ngay đến ông nội cũng cho rằng mẹ bé cưng là một nàng dâu hiếm có. Do đó, bé cưng à, ba mẹ của bé cưng thật sự rất hạnh phúc.”

“Dạ!” Diệp Tư dùng sức gật đầu, “Chú, bé cưng cũng hâm mộ bọn họ. Bé cưng cũng hi vọng mình có thể tìm được một người giống như ba mẹ để sống hạnh phúc.”

Diệp Mạnh Giác đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, tóc của cô mượt mà mềm mại, khiến lòng anh cũng mềm mại theo. Anh suy nghĩ trong lòng, bé cưng, bé cưng sẽ hạnh phúc, bé cưng nhất định sẽ hạnh phúc hơn so với bọn họ.

Ngày hôm sau, Diệp Tư cùng Diệp Mạnh Giác dưới sự thúc giục qua điện thoại của Lý Hoa Quyên, không tình nguyện về tới Diệp gia. Diệp Mạnh Giác ngừng xe xong, thoáng nhìn thấy một chiếc xe đậu ở đó từ trước, sắc mặt tối sầm một chút.

Anh kéo Diệp Tư đi vào phòng khách, Lý Hoa Quyên đã chào đón, “Về rồi à? Mau chào hỏi Dư Chi một chút đi.”

Dư Chi từ trên ghế sofa đứng lên, khéo léo cười nói: “Học trưởng đã về? Hôm nay Diệp Tư ăn mặc thật xinh nha.”

Ánh mắt của Diệp Quân quét tới, Diệp Tư vội vàng nói: “Cám ơn dì Dư Chi.”

Lý Hoa Quyên nói: “Mạnh Giác à, mẹ vừa đi siêu thị thì đúng lúc gặp được Dư Chi, liền mời cô ấy cùng nhau về nhà ăn cơm tối, các con cứ nói chuyện với nhau một chút trước, chờ thêm lúc nữa là có thể ăn cơm.”

Dư Chi liền cười hỏi: “Học trưởng sẽ không chê em ồn ào chứ? Em nghe dì nói đầu bếp nhà anh tay nghề rất khá, nghe nói có tổ tiên là người làm ngự thiện phòng trong cung ạ. Vì thế em liền năn nỉ dì đến đây nếm thử.”

“Không đâu” Lý Hoa Quyên nhìn ra Diệp Mạnh Giác không muốn trả lời, nhanh chóng cướp lời, “Dư Chi, khi nào cháu rảnh đều có thể đến đây, dì sẽ nói với phòng bếp lúc nào cũng sẵn sàng chờ cháu đến.”

Dư Chi hơi ngượng ngùng nói: “Dì nói đùa rồi, khi nào hai bác cần, chỉ gọi con đến ăn cơm là được.”

Cô nói xong lại xoay qua Diệp Tư nói: “Diệp Tư, tóc của cưng tết rất đẹp, là tự cưng tết tóc sao?”

Diệp Tư lắc đầu, “Không phải, là chú tết cho ạ.”

Dư Chi nhướng mày, nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, nói: “Không nhìn ra, Diệp học trưởng không những có tài nghệ đánh cầu lông, tay cũng khéo như vậy, mái tóc tết đẹp đến thế này, nói ra còn không mê chết phần lớn nữ sinh ư.”

Diệp Quân đen mặt, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào thư phòng.

Diệp Mạnh Giác sờ sờ bím tóc Diệp Tư, cười nói: “Không có cách nào, tôi chính là vú em của bé cưng mà, phải tự mình làm mới thấy vui.”

Tiểu Diệp Tư mất hứng tránh khỏi lòng bàn tay anh. Cái gì mà không có cách, không phải chú rất thích cột tóc cho bé cưng sao? Vừa mới bắt đầu rất là đau, mỗi ngày làm tóc của người ta rụng thật nhiều. Vẫn là Dì Thái tết tóc tốt nhất, vừa nhẹ vừa thoải mái. Hừ!

Tiểu nha đầu âm thầm đả kích trong lòng, lại sờ sờ bím tóc, xịu mặt, chỉ là, bây giờ chú chải phải nói là không tệ nha. Được rồi, thật ra là rất đẹp.

Diệp Mạnh Giác nhìn nhóc con một hồi, trên mặt thay đổi mấy lần, biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nhẹ nhàng kéo bím tóc của cô một chút, hỏi: “Bé cưng không vui sao? Muốn chú giúp bé cưng chải lại tóc một lần nữa không?”

“Không cần,” Diệp Tư vội vàng nói, sắc mặt ông lúc nãy đen như vậy, nếu bây giờ chú chải đầu cho cô một lần nữa, cô nhất định sẽ bị ông ném ra ngoài.

Lý Hoa Quyên cười nói: “Dư Chi, cháu xem hai chú cháu nó đó, cảm tình tốt ghê chưa, giống như tình cảm cha con vậy. Mạnh Giác nhà chúng ta thật rất biết săn sóc, đặc biệt là chăm sóc người.”

“Đúng vậy, đến cháu nhìn cũng phải ghen tỵ,” Dư Chi phụ họa nói, “Học trưởng thế nhưng là người săn sóc tỉ mỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.