Thoắt Biến

Chương 31




Sắc mặt tất cả hộ vệ đại biến, Linh Xà Cửu Sí Điểu cùng Phá Hồn Liệt Hình Mô chính là hai chủng yêu thú cường đại nhất của yêu nguyên, số lượng không nhiều lắm, nhưng đây chính là tồn tại bát giai. Cho dù là cường giả Vũ Tôn của nhân loại cũng không dám một mình khiêu chiến chúng.

Đinh Linh Nhi nhướng mày, đột nhiên mở miệng nói:

- Cường đại nhất trên yêu nguyên không phải Linh Xà Cửu Sí Điểu, cũng không phải Phá Hồn Liệt Hình Mô, mà là Ngũ Hành Phệ Linh Thử

- Ngũ Hành Phệ Linh Thử?

Sắc mặt tất cả mọi người trở nên quái dị, không ít người cười giễu cợt.

Hữu thống lĩnh nói:

- Đinh tiểu thư có chỗ không biết, Ngũ Hành Phệ Linh Thử chỉ là tam giai mà thôi. Một chiêu của tại hạ có thể giết hơn trăm con.

Đinh Linh Nhi gật đầu nói:

- Ngươi nói đúng, chiến lực đơn thể của Ngũ Hành Phệ Linh Thử cũng không được. Nhưng mà ta từng nghe phụ thân từng nói qua, Ngũ Hành Phệ Linh Thử trên yêu nguyên có số lượng hơn trăm triệu, nếu như tụ tập lại, cho dù là Thánh Vực thần đô cũng có thể diệt.

Mọi người biến sắc, nghĩ đàn chuột lao tới như trời sập, tất cả đều run rẩy, đổ mồ hôi lạnh cả kinh.

Hữu thống lĩnh cũng đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:

- Cái này... Số lượng trăm triệu thì hơi khoa trương, may mắn những Ngũ Hành Phệ Linh Thử này bản thân không có thần trí gì, sẽ không ôm thành một đoàn.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu chớp động, nói:

- Số lượng hơn trăm triệu không khoa trương. Tuy yêu nguyên rộng lớn khôn cùng, nhưng vô số năm tháng tới nay, nuôi nhiều Ngũ Hành Phệ Linh Thử như thế, thảo nguyên vẫn tươi tốt, linh khí sung túc. Cũng biết là vì sao không?

- Cái này...

Mọi người đều ngạc nhiên, bắt đầu tự đánh giá. Tuy bọn họ sống ở Khinh Ca Lâm Địa tiếp giáp với yêu nguyên, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Đúng vậy, Ngũ Hành Phệ Linh Thử đều dựa vào nuốt linh thảo trên yêu nguyên mà sống, vì sao nhiều năm qua lại không hoang vu?

Lý Vân Tiêu nhìn thấy biểu lộ của mọi người, nói:

- Đó là bởi vì ở hạch tâm yêu nguyên có một cây sinh mệnh chi thụ tồn tại từ khi khai thiên tích địa đến nay, gọi là ‘ Vạn Cổ Trường Thanh '.

Hữu thống lĩnh cau mày nói:

- Ngươi nói Vạn Cổ Trường Thanh Thụ này ta từng nghe qua, nhưng chúng ta tung hoành yêu nguyên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe thấy.

Lý Vân Tiêu thở dài:

- Muốn tìm Vạn Cổ Trường Thanh Thụ, không phải dăm ba câu có thể nói rõ ràng. Chúng ta trước đi Khinh Ca Lâm Địa a. Chư vị xem ra hẳn là dong binh của Khinh Ca Lâm Địa, có thể phân tích tình huống bên trong không?

Đinh Linh Nhi cũng vãnh tai lên, tuy Thiên Nguyên thương hội trải rộng đại lục. Nhưng Khinh Ca Lâm Địa là nơi hỗn loạn, bọn họ không có phân bộ ở đây, tình báo cực ít.

- Ta nói a.

Tinh thần Hải Lâm dường như tốt hơn nhiều, nghe có thứ chữa được bệnh của mình, dường như nội tâm cũng sinh ra hi vọng.

- Khinh Ca Lâm Địa thật ra là nơi hỗn loạn, mỗi ngày có rất nhiều người chết đi, nhưng mỗi ngày vẫn có nhiều người tiến vào. Bởi vì nơi này là thiên đường bạo lực, thiên đường tội phạm. Chỉ cần ngươi có thực lực, hoặc là ngươi có tiền, ngươi ở trong này có thể đạt được tất cả.

Trong mắt Hải Lâm dường như hiện ra một tia chán ghét, nói:

- Bên trong nhìn như thập phần hỗn loạn, nhưng kỳ thật cũng có quy tắc vận hành của mình. Tất cả thế lực lớn nhỏ trên trăm gia, càng có ba người được xưng dong binh chi vương. Ai cũng không phục ai, thường xuyên sống mái với nhau, tử thương vô số.

Hải Lâm dừng lại, thở dốc vài tiếng, tiếp tục nói:

- Ba người này là đoàn trưởng ba thế lực dong binh lớn nhất Khinh Ca Lâm Địa, theo thứ tự là Khô Lâu dong binh đoàn đoàn trưởng Trầm Phong, Bạo Vũ dong binh đoàn đoàn trưởng Trần Truyện Cửu cùng Thái Điểu dong binh đoàn đoàn trưởng Hác Liên Thiếu Hoàng."

Đôi mắt Lý Vân Tiêu co rụt lại, Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường nhìn hắn, mỉm cười.

Sắc mặt Tả thống lĩnh lộ ra vẻ nghiêm nghị, nói:

- Thiếu gia, ngươi nói như vậy nếu phó đoàn trưởng đại nhân biết rõ, tất nhiên sẽ trách phạt. Tại Khinh Ca Lâm Địa, chỉ có một dong binh chi vương, đó chính là Hác Liên đoàn trưởng đại nhân!

Lý Vân Tiêu hồ nghi nói:

- Ngươi là...

Hải Lâm mỉm cười, nói:

- Gia phụ là Thái Điểu dong binh đoàn phó đoàn trưởng Hải Bắc Phi.

Trong nội tâm Lý Vân Tiêu có cảm xuc quái dị, nói như vậy cũng là người một nhà...

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, đi mấy dặm thì truyền tới tiếng động quái dị. Lý Vân Tiêu thần thức cường đại nhất, rất nhanh đã cảm giác được, sắc mặt đại biến.

- Vân thiếu, như thế nào?

Hải Lâm phát giác thần sắc của hắn, ngạc nhiên hỏi.

Lý Vân Tiêu đứng trên kiệu nhìn ra xa xa, nói:

- Chư vị cẩn thận, phía trước có rất nhiều Ngũ Hành Phệ Linh Thử.

- Cái gì?

Tả hữu thống lĩnh nhìn nhau, đều hồ nghi. Nhưng bọn họ biết rõ Lý Vân Tiêu là thuật luyện sư cấp bậc không thấp, thần thức hơn xa bọn họ cũng là bình thường.

Hữu thống lĩnh cau mày nói:

- Rất nhiều Ngũ Hành Phệ Linh Thử? Ngũ Hành Phệ Linh Thử loại yêu thú này cũng không thích cả đàn cả lũ a.

Tả Thống lĩnh nói:

- Nếu chỉ là Ngũ Hành Phệ Linh Thử thì không sao. Mặc dù số lượng có đông cũng không thể tổn thương chúng ta.

Thương đội đi về phía trước vài dặm, thần sắc mọi người càng quái dị, lâu như thế không phát hiện tung tích yêu thú nào, tất cả đều hồi nghi lời của Lý Vân Tiêu vằ nói.

Tả Thống lĩnh nhịn không được cười nói:

- Hẳn là những con Ngũ Hành Phệ Linh Thử biết rõ chúng ta sắp tới nên chạy trốn rồi.

Những người còn lại cười ha hả, không ít lời trêu chọc.

Hải Lâm nhướng mày, lộ ra vẻ không hài lòng.

Trong lúc đó sắc mặt hữu thống lĩnh đại biến, càng ngày càng tái nhợt, chỉ thấy trên bình nguyên nhiều bóng dáng đông nghịt, nghẹn ngào kinh hãi nói:

- Ngũ, Ngũ, Ngũ Hành Phệ Linh Thử!

Cả thương đội dừng lại, mấy hô hấp sau nhìn thấy nhiều bóng dáng nhiều màu, thật giống như sóng biển đang lao tới.

Nương theo màu sắc lao tới còn có vô số tiếng "Chít chít" vang lên, đâm vào tai mọi người.

- Ti! Trời ạ, cái này..., nhiều Ngũ Hành Phệ Linh Thử như thế?

Tất cả mọi người há hốc mồm, lòng bàn chân lạnh buốt, thân thể như rơi vào hầm băng!

Đinh Linh Nhi giật mình, sợ hãi nói:

- Tả Thống lĩnh, ngươi không phải nói Ngũ Hành Phệ Linh Thử không thích tụ tập sao? Cái này..., cái này chí ít có mấy vạn con a?

Tất cả mọi người toàn thân rét run, mấy vạn con tam giai yêu thú...

Tuy Tả Thống lĩnh đáy lòng sợ hãi, nhưng dù sao cũng là lão luyện, lập tức bình tĩnh. quát lớn:

- Tất cả mọi người tạo thành vòng tròn, bảo hộ thiếu gia vào giữa! Nếu có người chết trận thì thu nhỏ vòng tròn lại, nhất định phải duy trì vòng bảo hộ nguyên vẹn.

Trên mặt mọi người đều có giác ngộ phải chết, tuy Ngũ Hành Phệ Linh Thử lực công kích không được, nhưng cũng là tam giai, so sánh với Đại Vũ Sư trong nhân loại. Không ít hộ vệ bản thân chính là Đại Vũ Sư, căn bản không cách nào chống lại.

Mỗi người vẫn kiên định rút binh khí ra, làm thành một vòng lớn, bảo hộ Hải Lâm cùng Lý Vân Tiêu ba người vào giữa, lẳng lặng chờ đợi Ngũ Hành Phệ Linh Thử lao đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.