Thoáng Qua

Chương 55: Khẩu Thị Tâm Phi




Vân Nhu Linh, một thiếu nữ chỉ mới mười bốn tuổi, con của Bát Trưởng Lão. Nàng không được xem là quá giỏi, nhưng nhờ có một vị phụ thân là trưởng lão nên nàng vẫn rất được tôn trọng và hôm nay chính là sanh thần của nàng.

Tưởng chừng như mọi thứ sẽ diễn ra một cách êm đềm và buồn tẻ như những năm trước. Nhưng không, ngày hôm nay nàng đã bị buộc phải tận mắt nhìn thấy địa ngục. Người người đạp lên nhau mà chém giết, chỉ cần trượt một nhịp là sẽ máu chảy đầu rơi, Vân Nhu Linh do nhanh trí trốn xuống gầm giường bằng nàng sớm đã phơi xác cũng những người kia rồi.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy con người khu đã muốn sống có thể trở nên điên cuồng thế nào. Bọn hắn không có binh khí trong tay? vậy thì bọn hắn sẽ đấm đến khi đối thủ chết đi. Bị chặt gãy tay? Chẳng có vấn đè gì cả, bọn chúng sẽ sử dụng chân. Bị chặt hết tứ chi? Vậy thì bọn hắn sẽ cắn điên cuồng như một con dã thú. Ngày hôm nay, nàng đã có thể thấy được khi phần con đã chiếm hoàn toàn thì việc gì sẽ xảy ra, ngay cả một người thường ngày hiền hậu và nhỏ nhẹ lễ độ như phụ thân nàng cũng trở nên điên cuồng chém giết, tất cả vì một chữ sống.

Nàng cũng đã thấy khi một con ác quỷ xem việc chém giết nhau như trò chơi sẽ như thế nào. Nàng nhìn thấy dung mạo của hắn, đó chỉ là thiếu niên lớn hơn nàng chỉ có một hai tuổi, nhưng hắn đã máu lạnh đến mức dù xem cảnh chém giết nụ cười nhẹ trên môi vẫn không biến mất, thậm chí còn đậm hơn khi thấy có càng nhiều người chết, tên đó, không, con ác quỷ đội lốt người đó không xứng đáng để sống trên cõi đời này.

Sau khi bị tra tấn tinh thần bằng một khung cảnh tu la giết chóc kia thì rốt cuộc nàng đã nhìn thấy được kẻ chiến thắng. Người đó đã reo lên vui mừng thế nào, thở phào thế nào, nàng đều có thể cảm nhận được, nàng thậm chí còn có thể vui lây cho hắn. Nhưng tên ác quỷ đó thì không, nó bĩu môi, lập tức từ dưới chân kẻ chiến thắng đâm lên vô số trường mâu, kết thúc sinh mệnh của kẻ tội nghiệp, niềm tin của nàng vào con ác quỷ đó đã vỡ vụn, chính hắn là người nói sẽ thả kẻ sống sót cuối cùng đi, nhưng chính nó lại là người kết thúc sinh mạng của người kia. Sau đso những tiếng la hét thất thanh đã vang lên, những tiếng hét đó như có ma quỷ, liên tục vang lên trong đầu nàng dù nàng có cố cách mấy để không phải nghe những tiếng la hét thảm thiết đó.

Sau đó lại nhìn thấy khung cảnh tên ác quỷ đó đối chiến với một người nào đó. Không ai có thể hiểu được nỗi niềm lúc đó cảu nàng thế nào, đó chính là hi vọng, một hi vọng nhỏ bé vào vị dũng sĩ có thể diệt sát ác quỷ kia.. Nhưng hiện thực không phải lúc nào cũng có màu hồng, người dũng sĩ đó liên tục bị tên ác ma đó đè lên đánh, sau đó, người đó đã phải nhục nhã mà rút lui.

Khung cảnh sau đó đã hình thành một cơn ác mộng trong đầu Vân Nhu Linh. Từ dưới đất, vô cùng vô tận những cây trường mâu mọc lên, nhưng bằng một cách diệu kì nào đó nó lại tránh vị trí nàng và lũ nhóc đang trốn, Nó giống như là một sự thương hại của tên ác quỷ đó đối vối bọn nàng, hoặc cũng có thể là hắn khinh thường giết chết lũ nhóc. Nhưng dù là trường hợp nào đối với vàng cũng là sự sỉ nhục lớn lao vô cùng, thà hắn cứ một đao chém chết nàng để nàng có thể chét dưới danh dự, còn hơn là ép nàng phải sống, sau đó nhận lấy ân huệ từ kẻ đã phá hủy mọi thứ của nàng.

Những cây trường mâu kia cắm vào thi thể của những kẻ đã nằm xuống, sau đó bằng tốc độ mắt nàng có thể quan sát, mấy cái xác đó chậm rãi khô héo lại, đến mức chỉ còn da bọc xương. Vân Nhu Linh đã nôn ngay lúc đó, đây là loại ác quỷ gì, mà lại lấy con người tu luyện, Vân Nhu Linh thầm nghĩ.

Sau khi nôn xong, một hi vọng đã nhen nhóm trong tâm trí nàng. Vân Nhu Linh đã nhìn thấy cơ thể tên ác quỷ kia chậm rãi phồng lên một quả bóng, nàng cứ thế cầu nguyện tới những vị thần mà nàng thậm chí còn không biết họ là ai. Nàng như một kẻ sùng tín, không giây phút nào là không cầu nguyện tới vị thần của mình. Vân Nhu Linh vừa cầu khẩn, vừa quan sát tên ác ma kia phình to lên, mỗi một khắc hắn phồng lên mà mỗi một khắc lời cầu khẩn của nàng kịch liệt hơn, thậm chí nàng còn không khống chế được mà vô ý thức nói thầm. Nhưng những vị thần dường như không nghe lời khẩn nguyện của nàng, sau cả một ngày dành cho việc khẩn nguyện, thứ nàng nhận được chính là sự bình an vô sự của tên ác quỷ mất đi nhân tính kia.

Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà hắn bỏ đi, cùng với ba người khác, nhưng trong đó có một người nàng đã thấy qua vài lần, là Vân Nhược Hân. Biểu cảm nàng ta lúc đó trông vô cùng đề phòng và cảnh giác với tên ác ma kia, Vân Nhu Linh đoán tên đó hẳn đã nắm được thóp của nàng ta.

Sau khi con ác quỷ kia rời đi, nàng mới rốt cuộc đi ra khỏi nơi mình cứu mạng mình cả ngày hôm nay. Sau khi hít hơi thở cuộc sống vài phút nàng mới rốt cuộc nhận ra mình đã sợ hãi đến mức độ nào, mồ hôi ướt đẫm cả cơ thể, để lộ ra một chút da thịt, tuy không được trắng tinh như Vân Nhược Hân nhưng nàng lại có làn da trắng nõn như em bé, tuy tuổi còn nhỏ nhưng địa phương cần phát triển cũng đã bắt đầu phát triên, ngực hơi nhú ra, mông hơi cong, eo cũng thon lại, để lộ ra những đường cong gợi lên dục vọng nam nhân.

Vân Nhu Linh bắt đầu tìm kiếm những người còn sót lại, nhưng những người nàng kiếm được lại khiến nàng thất vọng vô cùng, không còn người lớn nào còn sống, toàn bộ đều đã phơi thây trong địa ngục, những kẻ may mắn sống sót trong đó có nàng toàn bộ đều là con nít hoặc thiếu niên, lớn nhất cũng chỉ mới mười sáu.

Tập hợp được mọi người lại, lúc này trên mặt ai cũng hiện lên vẻ đau thương, mới sáng nay mọi thứ còn yên bình, nhưng chưa tới một ngày tất cả đều bị đạp xuống địa ngục, sự đổi thay này không phải ai cũng có thể nhanh chóng chấp nhận được. Vân Nhu Linh thấy vẻ mặt bi thương của mọi người, khóe mắt nàng cũng không nhịn được mà rơi xuống vài giọt lệ, mặc dù nàng đã nhanh chóng lau đi nhưng cảm giác âm u, bơ vơ, đau buồn vẫn còn bám mãi trong đầu nàng. Cố nén đau thương thành động lực, Vân Nhu Linh an ủi những kẻ còn sống:

"Các ngươi có thể khóc, nhưng sau khi khóc xong, tuyệt đối phải khắc mối thù này tới tận tâm can. Thù diệt gia, nhất định không đội trời chung!" Tuy tuổi vẫn không được xem là lớn nhất, nhưng nàng lại cứng cỏi nhất trong số những kẻ chỉ biết khóc than cho số phận này. Lời nói của nàng tuy hùng hồn cùng truyền cảm nhưng lại không ai hưởng ứng cả. Vân Nhu Linh thấy cảnh tượng này liền hơi nghi hoặc, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi nàng cũng hiểu ra, tinh thần của nàng liền hơi ảm đạm xuống một chút,

Nghĩ thử xem, ngươi đang từ một kẻ ăn sung mặc sướng, hưởng hết nhân gian phú quý, nhưng bỗng một ngày một tên cướp xông đến nhà ngươi. Hắn giết cả nhà ngươi nhưng lại không giết ngươi, đồng thời còn lấy hết tài sản nhà ngươi, thì ngươi sẽ làm thế nào? Xông lên cạch tay đôi với tên đó à, hay là đau buồn một thời gian sau đó mới quyết tâm giết cho bằng được tên khốn đó? Không ít người sẽ chọn phương án đầu tiên, bởi dù có chết thì ít nhiều cũng được xem là có phản kháng, chết trong danh dự. Còn phương án hai chỉ dành cho những cậu ấm, cô chiêu cả ngày được cha mẹ bảo bọc, đến khi có chuyện xảy ra thì liền bị động, không thể làm gì ngoài đau buồn, một thời gian sau tiếp xúc lại với xã hội loài người thì may ra mới có tinh thần trả thù.

Mà hiện tại ở đây ai không phải là cậu ấm cô chiêu? Kể cả là Vân Nhu Linh nàng cũng vậy, nhưng được cha mẹ rèn luyện tính cách từ nhỏ nên có thể miễn cưỡng xem như là cứng rắn, đụng chuyện có thể cầm cự một hai chứ không phải lập tức sụp đổ.

"Nói thì hay lắm, nhưng chúng ta có thể làm gì được? Tên khốn đó mạnh đến mức phi lí, đến mức không cần hắn ra tay, chỉ cần giết gà dọa khỉ là bọn hắn đã răm rắp nghe lời chém giết nhau rồi, ngươi không thấy lúc đó sao? Cái lúc hắn chỉ dùng một chiêu mà hơn hai mươi người bị hắn đè bẹp như những con kiến!" Một người hai mắt đỏ ngầu như máu, sợ hãi nói. Hắn thực sự là bị dọa cho sợ, chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết hơn hai mươi người mà trong đó có không ít trưởng lão, cái này tạo thành trùng kích với gần như tất cả mọi người ở đây rất lớn. Nó tạo ra trong tâm trí bọn họ một ngọn núi gần như không thể lay chuyển, một con ác ma mạnh mẽ không thể bị tiêu diệt, và một kẻ diệt chủng không có lòng thương hại.

Vân Nhu Linh bị hỏi vặn lại, nhất thời không thể nói gì được, các nàng quá mức nhỏ yếu, hiện tại không những đã mất đi chỗ dựa mà còn có thêm gánh nặng là lũ con nít loi choi lóc chóc. Hiện tại bọn nàng chính là sống nay chết mai, không nơi nương thân, thậm chí có thể sống qua một tháng này hay không còn không rõ. Chưa kể đến một số kẻ chuyên buôn người rất có thể nhắm vào nhóm các nàng, và một số người có thù sâu đậm với Vân Gia sẽ nhân cơ hội này diệt cỏ tận gốc các nàng. Nếu chỉ dùng một câu để miêu tả tình trạng hiện tại thì đó sẽ là tứ cố vô thân, địch nhiều vô kể. Đúng lúc nàng đang đau đầu giải quyết chuyện này thì một giọng nam có chút ngây thơ vang lên:

"Các ngươi cần chỗ ở đúng không? Nếu đúng thì đi theo ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.