Thoáng Qua

Chương 45: Lời Đề Nghị




Đau......

Chỉ thoáng động nhẹ, trên lưng lập tức đau rát như lửa đốt.

"Đừng nhúc nhích......" Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, hơi thở nóng rực nhẹ thổi hây hây vào tóc mai tôi, tôi rên rỉ mở mắt ra.

Gương mặt tái nhợt, góc cạnh khắc sâu, ngũ quan rõ nét......môi chàng khẽ nhếch, con ngươi đen sẫm như mực, trong đó có đau thương, có oán hận, nhưng cũng có bi ai thương xót vô tận. Tôi không rõ ánh mắt của một người có thể bao hàm bấy nhiêu thứ cảm xúc ra sao......nhưng thấy ấn đường chàng đang cau chặt lại, thật sự khiến tim tôi quặn thắt đau đớn.

"Gia ngài cuối cùng có thể yên tâm rồi......" Giọng nói quen thuộc, cảnh tượng thân quen, tôi mở to mắt nhìn, thoáng giật mình cũng không tính là bất ngờ khi nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu.

"Ca Linh Trạch!"

"Có nô tài!"

"Chăm sóc tốt cho nàng......" Năm chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại chứa đựng biết bao nặng nề.

Ca Linh Trạch vô ý run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống, cứng ngắc quỳ xổm người: "Dạ."

Cổ họng tôi khô khốc, miệng mới vừa mở ra, đã thấy Hoàng Thái Cực cả người mặc giáp trụ rời đi, không quay đầu đi thẳng ra ngoài. Tim tôi bỗng chùng xuống, ngơ ngác nhìn ra cửa, ánh mắt đầy chua xót.

"Chủ tử! Y quan nói mũi tên cắm không sâu, chưa tới mức nghiêm trọng, chỉ cần đắp thuốc đúng giờ......"

"An Sinh!" Tôi bỗng chốc sợ hãi, sợ đến cả người run rẩy khiến thịt trên lưng co rút dữ dội, "An Sinh đâu? Anh Sinh đâu?"

"Chủ tử đừng loạn, miệng vết thương sẽ bung ra mất!"

"An Sinh......đứa bé ấy! Đứa bé ấy đâu rồi?" Tôi sốt ruột gào to.

"Chủ tử! Người hãy bình tĩnh một chút, nô tài không biết đứa bé gì đó mà người nói......"

Anh Sinh......An Sinh......tôi nằm trên giường, nước mắt mãnh liệt chảy ra. An Sinh......tiểu An Sinh! Tôi dùng răng ra sức cắn vào mu bàn tay của mình, bi thương đến cùng cực.

Mũi tên ấy, xuyên vào lưng tôi, tiểu An Sinh......chỉ sợ là không may mắn thoát khỏi!

"A——" Tôi thất thanh gào khóc. Cuối cùng tôi vẫn không bảo vệ được con bé! Cuối cùng vẫn......làm sao tôi lại phụ lòng Lê Cấn, làm sao lại phụ cả lời phó thác của Trát Hi Đát lúc lâm chung, làm sao......

"Chủ tử, chảy máu rồi......trời ạ!"

Rồi một trận rối ren, đám y quan ra ra vào vào, vất vả lắm mới yên tĩnh lại, tôi dần ngừng khóc, ý thức mờ mịt khó chịu. Ca Linh Trạch vẻ đầy sợ hãi đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, phúc tấn đến ạ!"

Lúc đầu tôi nghe không hiểu, mù tịt nhìn nàng, nàng hạ giọng lặp lại: "Là Đại phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị đến thăm người ạ......"

Một hơi sặc tại phổi: "Nơi này......tột cùng là ở đâu?"

Ca Linh Trạch sửng sốt: "Nơi này là phủ của Tứ bối lặc ạ."

Cảm giác mê muội càng tăng thêm. Hoàng Thái Cực cứu tôi từ Cát Lâm Nhai về, lại lộ liễu đưa tôi về nhà trong Hách Đồ A Lạp! Chàng......muốn làm gì thế?

"Hoàng Thái Cực đâu rồi?"

"Gia xuất chinh rồi ạ!"

Xuất chinh?! À, đúng rồi, hiện giờ là thời khắc nguy cấp quyết định sự sống chết cùng tồn vinh của Đại Kim, mười vạn quân Đại Minh đang tiến sát vào Hách Đồ A Lạp!

Tôi nhẹ nhàng thở ra, đã có chút hiểu vì sao Hoàng Thái Cực đến rồi đi vội vàng như thế, nỗi phiền não trước đó còn vì sự lạnh nhạt của chàng mà sinh ra, nay đã tiêu tan hết thẩy.

"Hôm nay là ngày mấy vậy? Ta......bị thương hôn mê mấy ngày rồi?"

"Bẩm chủ tử, hôm nay là mồng ba. Tối qua chủ tử được gia đưa từ ngoài thành về......lúc đó cả người chủ tử toàn là máu tươi, nô tài sợ tới mức......"

Mồng ba! Ra đã là ngày thứ ba rồi! Tôi nhớ rõ Đỗ Tùng tướng quân bị phục kích tại Cát Lâm Nhai là đang mồng một, không ngờ rằng bản thân đã hôn mê một ngày một đêm.

"Chủ tử! Phúc tấn nàng ta......vẫn đang chờ ngoài cửa."

Tôi uể oải đến cả người nhức mỏi, lòng lại như lắp đầy nỗi buồn bực: "Em ra nói là ta vẫn chưa tỉnh......"

Ca Linh Trạch rất thông minh, tôi chưa nói xong, nàng đã hiểu được, nhỏ giọng nói: "Dạ, nô tài đã biết. Chủ tử người nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, nhanh nhẹn ra khỏi cửa.

Tôi nằm sấp trên giường, chỉ thấy trên lưng vừa đau vừa tê, vì thế chuyển động cái cổ cứng đờ, chậm rãi sửa sang lại đống suy nghĩ hỗn loạn.

Hoàng Thái Cực đã xuất chinh, chẳng biết trận chiến này sẽ đánh bao lâu nữa, tuy chàng để tôi ở nhà, có thể tránh khỏi họa chiến hỗn độn ngoài thành, nhưng nơi đây, sao có thể khiến tôi yên ổn được?

Sự tình sẽ còn phát triển như thế nào nữa? Tôi tận lực trốn tránh vấn đề, sau hai năm đi dạo vòng quanh, vận mệnh lại lần nữa đẩy tôi vào tình thế lưỡng nan!

Năm Kỷ Mùi, Đại Minh vì để trấn áp thế lực Đại Kim, đã điều động binh mã từ khắp nơi, gồm cả Diệp Hách bộ và binh lính Vương triều Lý thị của Triều Tiên, tổng cộng có hơn mười một vạn. Vì mở rộng thanh thế mà tuyên bố với bên ngoài là bốn mươi bảy vạn, ngày mười một tháng hai tuyên thệ tại Liêu Dương, binh chia bốn tuyến, ý đồ đánh vào Hách Đồ A Lạp của Đại Kim.

Tuyến Tây là tuyến chủ lực, Tổng binh Sơn Hải quan Đỗ Tùng dẫn ba vạn quân theo hai bờ Hồn Hà đi vào lòng chảo sông Tô Tử, tiến đánh Hách Đồ A Lạp từ phía Tây; tuyến Đông do Tổng binh Liêu Đông Lý Như Bách dẫn hai vạn năm nghìn người từ Thanh Hà đến Nha Cốt quan, tiến đánh Hách Đồ A Lạp từ phía Nam; tuyến Bắc do Tổng binh Khai Nguyên Mã Lâm dẫn một vạn năm nghìn người, từ Khai Nguyên chia ra ba lối, tiến đánh Hách Đồ A Lạp từ phía Bắc; tuyến Nam do Tổng binh Liêu Đông Lưu Đĩnh dẫn hai vạn năm nghìn người từ Khoan Điện, tiến đánh Hách Đồ A Lạp từ phía Nam. Liêu Đông Kinh lược sứ Dương Cảo đóng giữ tại Thẩm Dương, chỉ huy toàn cục.

Mồng một tháng ba, quân tuyến Tây của Đại Minh liều lĩnh xông ra, khi đi qua thung lũng Tát Nhĩ Hử, Đỗ Tùng chia quân làm hai, để lại hai vạn đóng tại Tát Nhĩ Hử, tự mình dẫn một vạn quân phục kích Giới Phiên thành. Chạng vạng, Đại bối lặc Đại Thiện cùng Tứ bối lặc Hoàng Thái Cực của Đại Kim dẫn hai binh kỳ đến Giới Phiên thành chặn đánh Đỗ Tùng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tự mình dẫn binh sáu kỳ, bất ngờ tấn công và tiêu diệt đại doanh Tát Nhĩ Hử. Sau khi giành thắng lợi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chỉ huy chuyển hướng sang Cát Lâm Nhai, cùng Đại Thiện và Hoàng Thái Cực đánh quân Minh, Đỗ Tùng chết, tuyến Tây của quân Minh bị tiêu diệt.

Đêm đó, quân tuyến Bắc của Đại Minh đi đến Thượng Gian Nhai và Phi Nhân Sơn, nghe thấy Đỗ Tùng đã bại, vô cùng sợ hãi bèn hạ trại ngay tại đó. Sớm mồng hai, quân Kim chưa hề nghỉ ngơi hồi phục, từ Cát Lâm Nhai xông thẳng về Thượng Gian Nhai, tuyến Bắc thảm bại, phó tướng Ma Nham tử trận, Tổng binh Mã Lâm một mình tháo chạy về Khai Nguyên.

Đêm đến quân Bát kỳ lui giữ Hách Đồ A Lạp, Hoàng Thái Cực nhân thời cơ ngắn ngủi ấy, đưa tôi bị thương mê man về nhà.

Mồng ba, tuyến Nam quân Minh đi đến A Bố Đạt Lí Cương, cách phía Bắc Hách Đồ A Lạp chừng năm mươi dặm, Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn bốn nghìn quân đóng giữ đô thành, chỉ thị nhóm bối lặc chủ lực ngày đêm lao gấp đến tuyến Nam, nghênh chiến Lưu Đĩnh.

Mồng bốn, Đại Thiện ra lệnh binh lính cả trang thành quân Minh, tiếp cận quân doanh của tuyến Nam, bất ngờ phát động tấn công, Hoàng Thái Cực từ trên núi phi thẳng xuống đánh. Cuối cùng Lưu Đĩnh chết trận, quân lính bị tiêu diệt.

Mồng năm, quân Triều Tiên thua trận ở Phú Sát, đầu hàng quân Kim. Dương Cảo sau khi biết ba tuyến đều bị diệt liền trở nên kinh hãi, ra lệnh cho tuyến Đông Lý Như Bách cấp tốc thoái binh. Trên đường trốn chạy, giẫm đạp lên nhau chết hơn nghìn người.

Tin chiến thắng ngoài thành liên tục báo về Đại nha môn Hãn vương, nha môn Bát kỳ, sau đó truyền đến Hãn cung, cuối cùng tin vui truyền đến mấy quản sự nô tài ở các phủ bối lặc rồi đưa vào trong phủ.

Tuy mỗi ngày tôi đều ra vẻ bình tĩnh, không chút hoảng sợ, chỉ ngồi chờ tin tức mới nhất mà Ca Linh Trạch đi tìm hiểu về nói lại, nhưng sâu trong nội tâm tôi vẫn lo lắng cho Hoàng Thái Cực.

Miệng vết thương trên lưng không hề gây trở ngại đến xương thịt, nghỉ ngơi hai ngày tôi đã có thể ngồi dậy, xuống giường đi lại, cũng bởi vì vậy mà mới hiểu được vì sao hôm đó Cát Đái đến thăm tôi, lại phải nhờ người vào thông báo——Đó là vì ngay lúc này ngoài cửa phòng tôi, có hơn mười thị vệ Chính Bạch kỳ đứng thành hàng.

Bưng mặt quan sát bóng người lắc lư qua lại ngoài cửa sổ, tôi hết sức bực mình, bất kể tôi có cố dưỡng thương cho khỏe lại nhanh đến thế nào, cũng chẳng thể trốn khỏi phủ Tứ bối lặc trước khi Hoàng Thái Cực về, tôi bị chàng cấm túc! Căn phòng này, Cát Đái còn không vào được, tôi cũng đừng mơ tưởng có thể ra!

Mồng sáu, trận chiến kết thúc, Đại Kim toàn thắng, tướng sĩ Bát kỳ khải hoàn trở về. Nghĩ đến không lâu nữa đã có thể gặp chàng, tôi không khỏi bất an, tinh thần cả ngày đều hoảng hốt. Đến chạng vạng, không thấy có động tĩnh gì, đột nhiên tôi cảm thấy tâm trạng bất định, mí mắt mở to.

"Chủ tử! Chủ tử——" Ca Linh Trạch từ hành lang chạy thẳng vào, liến thoắng kêu, trái tim vốn đã hạ xuống của tôi liền dâng lên đến họng, "Bối lặc gia đã trở về——Ngài ấy bị thương......"

Đầu nổ vang một tiếng, tôi nhảy dựng khỏi ghế, khiến miệng vết thương bị kéo căng đau nhức: "Chàng......đang ở đâu? Hiện tại chàng đang ở đâu?!"

"Mới......mới hồi phủ, nô tài không rõ lắm......"

Tôi không có hơi đâu để suy nghĩ, đầu óc chỉ đang kêu gào——Gặp chàng! Đi gặp chàng! Ngay lập tức......

Xông ra cửa, thị vệ ngăn tôi lại, tôi giận dữ quát: "Ta không có trốn! Nếu các ngươi lo cứ việc theo. Hiện tại ta muốn đi gặp gia, người nào dám cản ta, trước tiên nên cân nhắc cái đầu trên cổ các ngươi nặng bao nhiêu!"

Bọn thị vệ thấy tôi khiển trách thì trở nên sửng sốt, Ca Linh Trạch từ bên cạnh quát lên: "Cứ làm theo lời chủ tử!" Bọn họ lúc này mới giật mình, vội cúi người hành lễ.

Ca Linh Trạch đỡ thân người đang lảo đảo tiến về phía trước hành lang của tôi, bọn thị vệ không dám xem thường chức trách, toàn bộ đi theo. Đoàn người chúng tôi chậm rãi tung hoành trong phủ bối lặc, không ngừng khiến đám nô tài đang làm việc ven đường sợ đến mức liên tục tránh né.

Phủ đệ này đã rộng gấp mấy lần trước kia, nếu không có Ca Linh Trạch dẫn đường phía trước, tôi sẽ như ruồi bọ không đầu va chạm loạn xạ. Trong lòng một khi đã quýnh lên, thì hoàn toàn đều quên hết những việc cần kiêng dè thu liễm, khi sắp đến phòng chủ, thình lình từ xa có một âm thanh trong trẻo đang cao giọng quát lên: "Này, lẽ nào muốn tạo phản à? Một chút quy củ cũng không còn à?" Tôi sửng sốt, không khỏi dừng bước, ngực nhấp nhô cao thấp, vịn vào cánh tay Ca Linh Trạch nhẹ nhàng thở.

Từ cổng vòm có ba người đi đến——Một nữ nhân nom vẻ chủ tử, phía sau là hai tiểu a hoàn. Nữ chủ tử ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt khá tròn, môi đánh son mỏng, hai hàng lông mài lá liễu tinh tế được vẽ rất đậm, không mấy hài hòa với khuôn mặt của nàng.

"Chủ tử!" Ca Linh Trạch biến sắc, đè thấp giọng nhắc nhở, "Đây là Nữu Hỗ Lộc thị......"

"Ta biết rồi." Tôi cười lạnh, năm đó sau khi Hoàng Thái Cực cưới Nga Nhĩ Hách về, nàng ta nơi nơi đều không thuận mắt với tôi, tuy tôi và Hoàng Thái Cực giấu giếm qua lại vô cùng cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được ánh mắt ghen ghét của nàng, kết cuộc dẫn đến đại họa xé trời.

Hơn mười năm nay, bộ dạng nàng không thay đổi nhiều, nhưng da thịt có chút mập ra, dáng vẻ có chút đoan trang hơn trước kia. Nhưng còn tôi......đã sớm hoàn toàn khác hẳn.

"Ngươi là nô tài từ đâu tới?" Nga Nhĩ Hách nhíu mày, trên mặt mang chút nghi hoặc xen lẫn cảnh giác, "Lại cả gan dẫn thị vệ xông vào làm loạn trong phủ, ngươi có còn chút quy củ nào không? Trong mắt ngươi có còn chủ tử không?"

Tôi hít một hơi, cố gắng để bản thân ra vẻ ôn hòa nhã nhặn, lòng dạ tôi giờ đây chỉ nghĩ đến thương thế của Hoàng Thái Cực, không rãnh tán gẫu cùng nàng. "Ca Linh Trạch! Gia hiện đang ở phòng nào? Em đi hỏi xem......" Một đường lao băng băng, đã động đến miệng vết thương trên lưng, mông tôi đặt xuống một tảng đá bên cạnh, tự mình ổn định lại hô hấp hỗn loạn.

"Ngươi——" Nga Nhĩ Hách giận đến méo mặt, ngũ quan gom lại một chỗ, nếu không kiêng nể có thị vệ đứng sau, có lẽ nàng đã ỷ vào thân phận chủ tử mà tát tôi một cái.

"Phúc tấn bớt giận, đây là Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc phúc tấn của chúng ta, ngày thường chỉ ở trong thôn trang, mấy hôm trước vì chiến loạn mới chuyển vào phủ......cho nên vẫn chưa thích ứng với quy củ trong phủ cho lắm, người......"

"Chát!" Ca Linh Trạch chưa nói xong, cái tát mà Nga Nhĩ Hách vốn tích chứa đã lâu cuối cùng cũng hạ xuống. Lòng tôi bắt đầu nhảy dựng, lửa giận vì sự vênh váo hung hăng của nàng bắt đầu bùng cháy.

"Nô tài thấp hèn!" Nàng thốt ra lời lẽ lạnh lùng, kiêu căng nhìn tôi, "Ta còn tưởng đang nói ai? Hóa ra là ngươi! Một bố nhã phúc tấn nhỏ bé mà lại dám trưng ra vẻ chủ tử trước mặt ta! Xem ra hôm nay ta được mở rộng tầm mắt, còn tưởng thứ mà gia nuôi ở thôn trang suốt ba năm nay có dáng vẻ hồ ly tinh gì đó, đồ lẳng lơ! Thì ra là cái loại nhan sắc này à? Ha, ha ha......" Nàng ta cười, nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc, phấn trên mặt liên tiếp rơi xuống, vẻ mặt khó tin, "Đời này đây chính là chuyện quái dị nhất mà ta trông thấy, mấy ngày trước nghe có tiện nhân từ thôn trang vào nhà, đại phúc tấn cử người tới tìm ngươi thì bị thị vệ cản lại, sau đó ta đích thân tới tìm ngươi, thế mà ngươi phách lối không cho ta vào. Ha, cái nhà này riết rồi chẳng còn quy củ, ta thấy ngay cả Đại phúc tấn Cát Đái cũng hết thời rồi, lại có thể để mặc ngươi đè đầu cưỡi cổ. Ngươi thì có thân phận gì hả?"

"Còn ngươi thì có thân phận gì?" Tôi ôn hòa mở miệng, Ca Linh Trạch cúi đầu, cắn môi đầy ủy khuất, tôi quét mắt liếc nàng, rồi lại liếc về phía Nga Nhĩ Hách. Nàng ta bị tôi hỏi ngược một câu, tức tối đến mặt đỏ bừng, tôi lạnh lùng đánh giá nàng, cười khẽ, "Xin hỏi, ngươi thì có thân phận gì?"

"Ngươi, lời này của ngươi có ý gì?"

Tôi bật cười, "Đại phúc tấn còn chưa lên tiếng, ngươi dựa vào gì mà khoa tay múa chân với ta, còn nữa, nếu hôm nay ta đã tiến vào căn nhà này, sẽ không còn được coi là bố nhã phúc tấn nữa, tốt nhất ngươi chớ chọc tới ta, ngươi......đừng nên gây sự với ta!"

Nàng ta giận đến nỗi suýt chút nữa phát điên, đôi mắt như muốn phun ra lửa, oán hận trừng tôi.

Tôi chậm rãi đứng lên, vỗ nhẹ vào vai Ca Linh Trạch: "Được rồi, đừng cứ ở chỗ này hoài, đi hỏi phòng của gia ở đâu đi chứ? Ta vẫn còn đôi lời thân thiết muốn trò chuyện với phúc tấn......"

Ca Linh Trạch sửng sốt liếc tôi một cái, tôi cười với nàng, lúc này nàng mới chần chừ rời đi.

"Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị!" Nga Nhĩ Hách nghiến răng.

"Vâng, ta đây, phúc tấn có gì chỉ bảo sao?"

"Ngươi chớ có ngông cuồng đắc ý!" Nga Nhĩ Hách hạ giọng, khóe miệng cong lên cười lạnh, "Mấy năm trước lúc ngươi vào cửa, gia đích thật là chỉ sủng ngươi, nhưng hai năm nay ai chẳng biết ngươi đã thất sủng, thậm chí ngay cả thôn trang ngươi ở gia còn chẳng thèm bước chân tới nữa, nữ nhân Mông Cổ các ngươi mà cũng dám vọng tưởng tranh giành nam nhân Nữ Chân sao? Ngươi cũng không soi gương à, đó là vinh dự của ngươi, đừng nói chi dáng vẻ của ngươi, dù cho xuất thân cách cách Khoa Nhĩ Thấm cao quý đi nữa, thì có thể như thế nào? Bộ dạng ngươi không xấu, đáng tiếc ngay cả một câu tiếng Nữ Chân đầy đủ cũng không biết nói, để trong nhà khác gì một kẻ câm điếc vô dụng. Ta không ngại nói cho ngươi một sự thật, mỹ nhân mà bối lặc gia chúng ta yêu, chính là đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân! Thứ như ngươi, nên sớm thức thời một chút! Cẩn thận một ngày sẽ tống ngươi cho kẻ khác!"

Tôi hơi sững sốt, lời của nàng chứa nhiều tin tức khiến tôi kinh ngạc.

Đối với dáng vẻ tươi cười nham hiểm của Nga Nhĩ Hách, tôi nhịn không được muốn giễu cợt lại, đúng lúc này có người đi ra từ phòng đối diện, nhỏ giọng tức giận nói: "Gia hỏi, mới vừa rồi là ai đánh Ca Linh Trạch?" Giọng nói quen thuộc ấy gợi lên một sợi dây nào đó từ sâu trong ký ức tôi, tôi bất ngờ chấn động.

Nga Nhĩ Hách tươi cười bước qua: "Cát Đái tỷ tỷ, ra là tỷ cũng tới đây, ta nói này, gia sủng tỷ như vậy, trở về sao có thể không gọi tỷ tới hầu hạ chứ?"

"Ôi! Xem muội nói kìa......" Nàng cười nhạt, tầm mắt lơ đãng hướng về phía bên đây. Lòng tôi run lên, theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng hai chân tôi lại mềm nhũn như ruột bút chì bị tưới nước, có thế nào cũng không bước nổi.

"Đây là......"

Nga Nhĩ Hách vênh vang đắc ý tiến lên khoác chặt cánh tay Cát Đái: "Ta cá là tỷ đoán không ra, đây là bố nhã phúc tấn ở thôn trang đó. Một đại nhân vật mà với thân phận của ta và tỷ, có mời cũng không ra tiếp đó!"

Cát Đái thoạt sửng sốt, đôi mắt đẹp không ngừng đảo trên mặt tôi, dần dần lộ ra vẻ hoang mang.

Không thể tránh được, tôi đành bất đắc dĩ cười, từ trong bóng râm đi ra, trực tiếp nghênh đón ánh mắt nàng.

"Có phải......chúng ta đã từng gặp qua ở đâu không?"

Nhiều năm như thế, Cát Đái đã thuần thục hơn rất nhiều, phong thái ung dung, so với tiểu nha đầu năm xưa động một chút là gào to, thì giờ phút này nàng đã có thêm vài phần quyến rũ động lòng người.

Tôi mỉm cười, bước lên phía trước: "Gia ở phòng nào vậy?"

Tôi vừa mở miệng, nàng đột nhiên rùng mình, ánh mắt run sợ nhìn qua.

Tôi nhíu mày: "Làm sao thế? Có phải là ở đây không?"

Nàng ngu ngơ lơ đãng gật đầu, không tự giác nâng tay giúp tôi mở màn: "Phải, gia đang trong phòng."

"Cảm ơn!" Tôi ngẩng đầu bước vào, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc cùng hai con mắt như sắp rơi ra của Nga Nhĩ Hách.

Trong phòng có bảy tám tiểu a hoàn đang lẳng lặng đứng ở bốn góc, ánh mắt không tự giác lao vào buồng trong, nơi đó yên tĩnh tựa hồ nghe thấy cả tiếng hô hấp, tôi vẫn còn đang do dự, Ca Linh Trạch đã nhẹ nhàng bước ra cửa: "Chủ tử, gia bảo để người đi vào."

Ánh sáng bên trong không được tốt cho lắm, cửa sổ đều đóng lại, không thông gió, tiến vào bên trong tôi lập tức ngửi ra mùi thuốc Đông y đặc ngầu, nhìn khắp xung quanh, đã thấy Hoàng Thái Cực uể oải nằm thẳng trên giường......

Trái tim như nhảy dựng lên, tôi sợ hãi bất an đi đến gần, sắc mặt chàng tái nhợt, hai mắt đang nhắm lại, dáng vẻ tiều tụy mỏi mệt ấy khiến tim tôi quặng đau.

"Này......" Tôi nhẹ nhàng gọi chàng, mũi chua xót, hốc mắt ẩm ướt, "Ta tới rồi đây......chàng bị thương ở đâu?" Ngón tay run rẩy xoa hai má gầy gò của chàng, cảm giác lạnh như băng, "Bị thương có nặng không? Chàng......"

Đôi mắt đang nhắm nghiền phút chốc mở to ra, trực tiếp nhìn thẳng vào tôi, tôi chỉ thấy da đầu run lên từng cơn, cánh tay đột nhiên căng thẳng, ra là bị chàng đưa tay bắt lấy.

"A——" Chàng thu tay lại, tôi cũng vững vàng nằm bò trong lòng, đầu gối lên vai chàng. Tay trái chàng dùng lực đỡ sau lưng tôi, vô cùng cẩn thận tránh chỗ vết thương của tôi, tôi đỏ mặt, khẽ kêu lên, "Chàng......"

Hô hấp nặng nề bị đè lại, đôi môi lạnh lẽo phủ kín môi tôi, tim tôi như mê say, cuối cùng không còn sức để giãy giụa, tay chân hơi run rẩy, không tự giác ôm chặt lấy cổ chàng.

"Du Nhiên......" Chàng say sưa gọi tôi.

Tôi kinh ngạc, vội đẩy chàng ra: "Có phải đã đụng vào vết thương của chàng? Rốt cuộc......chàng bị thương ở đâu?" Chàng mỉm cười không lên tiếng, đôi mắt sáng rực, đầy vẻ sâu xa.

Một loại cảm giác bị tính kế đầy cổ quái đột nhiên trào ra, tôi suy nghĩ một chút, bỗng giật mình chỉ vào chàng la lên: "Chàng......chàng gạt ta! Chàng không có bị thương!"

Từ đầu đến cuối, căn bản là do chàng thông đồng với Ca Linh Trạch gạt tôi!

Chàng phì cười: "Trở nên thông minh rồi! Trốn ra ngoài hai năm, quả là học thêm được nhiều kiến thức." Ánh mắt chàng trở nên âm u, tay trái xoa má tôi, cảm giác thô ráp khiến cả người tôi run rẩy, "Dường như lời cảnh cáo của ta không mấy gì có tác dụng đối với nàng, bảo nàng không được rời khỏi ta, nàng lại liên tiếp rời ta mà đi......"

Vẻ mặt lạnh lùng hờ hững khiến tôi không hiểu sao lạnh cả người, đây......thật sự là Hoàng Thái Cực mà tôi quen sao? Chàng thật là Hoàng Thái Cực mà tôi yêu sao? Vì sao phảng phất như cảm thấy xa lạ?

"Bây giờ ta nên bắt nàng làm gì mới được đây?" Chàng bỗng dịu dàng, cúi đầu đầy bất lực, rồi lại thở dài nói, "Uy hiếp nàng không có tác dụng, cầu xin cũng không, nàng cứ lần lượt rời bỏ ta, rốt cuộc ta phải làm thế nào để giữ chân nàng? Là do sự nỗ lực của ta không đủ khiến nàng cảm động, hay là......nàng vốn không hề yêu ta?"

Tôi run rẩy, hốc mắt nóng lên.

"Đừng chạy trốn nữa......đừng rời xa ta nữa! Chúng ta còn được bao nhiêu ngày có thể cùng nhau nắm tay bước đi? Lẽ nào nàng thật sự bài xích ta, không muốn ở bên cạnh ta?" Chàng thì thào nói nhỏ, tình cảm dịu dàng vô hạn, sự cố chấp trong lòng tôi vì thế chậm rãi tan ra, "Nàng rõ ràng biết, trong lòng ta từ đầu tới cuối chỉ có một mình nàng, sao nàng có thể vô tình liên tiếp tổn thương ta? Ta đã mang tim mình cho nàng, sao nàng có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó......"

"Ta không có vứt nó......" Nước mắt tôi tí tách rơi trên ngực chàng, mũi nghẹn ngào nói, "Ta không có vứt nó......cho dù mất mạng, cũng sẽ không vứt......người ta yêu là chàng, Hoàng Thái Cực! Chỉ cầu xin chàng đừng xem ta một trong những thê thiếp của chàng, ta ích kỷ, ta nhỏ mọn, ta cố chấp......nhưng ta thật sự không thể chịu được việc san sẻ chàng cùng với những người khác......"

"Đồ ngốc......nữ nhân ngốc!" Chàng xúc động hôn tôi, môi không ngừng dán vào trán, vào chóp mũi, vào hai lúm đồng tiền của tôi, "Kẻ ích kỷ là ta, không phải nàng! Là ta ích kỷ muốn giữ nàng bên cạnh......ta muốn nàng luôn ở bên ta, Du Nhiên......nàng có thể nào thành toàn cho sự ích kỷ của ta, toàn vẹn giao trái tim mình cho ta......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.