Thoại Hồ

Chương 8: Băng nhân




Mộ Dung Huyên dù sao cũng là một cô gái, hàm hàm hồ hồ hết cả nửa ngày, cũng không nói rõ ý đồ chân thật của mình. Hơn nữa nàng và Trương Vĩ không phải quá thân quen, cũng không biết mình sau khi nói ra lời nói như vậy, Trương Vĩ sẽ đối đãi với mình như thế nào.

- Xem ra Mộ Dung tiểu thư cũng không phải quá vui vẻ với người theo đuổi này nha.

Trương Vĩ thấy bộ dáng của Mộ Dung Huyên, cảm thấy sắp muốn nhịn hết nổi thay cho nàng. Nhưng mà nếu như đổi thành bản thân hắn nói ra loại yêu cầu như vậy với một cô gái, cũng chưa chắc hắn có thể làm tốt hơn bao nhiêu so với Mộ Dung Huyên.

- Đúng vậy! Anh ta là bạn trai cũ của cô bạn thân của tôi. Hiện tại anh ta đã chia tay cô bạn thân kia, trái ngược lại còn theo đuổi tôi nữa, cho nên tôi không muốn bị anh ta quấn lấy.

Mộ Dung Huyên mấp máy môi đỏ mọng, lấy hết dũng khí nói tiếp lời nói của Trương Vĩ:

- Cho nên tôi muốn anh giả dạng làm đối tượng hẹn hò của tôi, làm cho người đó biết khó mà lui.

Sau khi Mộ Dung Huyên nói xong lời nói này, cô nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu, trong nháy mắt mặt đỏ ửng, sợ Trương Vĩ sẽ hiểu lầm hoặc là cười nhạo nàng.

- Nếu tôi đáp ứng giả dạng làm đối tượng hẹn hò của cô, anh ta sẽ không thẹn quá thành giận, động thủ đánh tôi chứ?

Trương Vĩ hỏi đùa.

- Không đâu, anh ta là một người thân sĩ rất hòa nhã, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không phù hợp thân phận. Một điểm này anh có thể tuyệt đối yên tâm.

Mộ Dung Huyên trả lời.

Nghe lời nói của Mộ Dung Huyên, Trương Vĩ đã tính toán lợi và hại trong này. Trải qua hai năm khó khăn gian khổ trong xã hội, hắn cũng không phải là một nam nhân mềm yếu, cũng sẽ không bởi vì Mộ Dung Huyên rất xinh đẹp, sẽ dễ dàng đáp ứng với cô chuyện này, mà là phải xem kết quả của chuyện này đối với mình là tốt hay xấu.

Nếu như Trương Vĩ cự tuyệt không đáp ứng Mộ Dung Huyên, như vậy không chỉ có sẽ khiến cho nàng oán hận, còn có thể bị mất một cái hợp đồng sắp tới tay, đối với hắn không có chút lợi ích nào có thể nói. Mà nếu như hắn đáp ứng Mộ Dung Huyên, như vậy không những thu được hảo cảm của cô, còn có thể lần nữa thúc đẩy tiếp tới có được một hợp đồng thuê nhà, đối với hắn có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Về phần có thể đắc tội với người đeo đuổi Mộ Dung Huyên hay không, Trương Vĩ cũng không quan tâm nhiều như vậy. Dù sao hắn không nhận ra người đó, tối đa là bị người đàn ông đó mắng mấy câu trong lòng, bản thân mình cũng sẽ không mất đi một phân tiền nào.

- Vậy thì tốt, tôi đồng ý.

Sau khi nghĩ thông suốt lợi và hại trong đó, Trương Vĩ sảng khoái đáp ứng.

- Thật chứ, vậy thì tôi rất cảm ơn anh!

Mộ Dung Huyên cảm kích nói. Cô hiện tại chỉ muốn thoát khỏi Lâm Hồng Văn, sớm một chút rời khỏi nhà hàng Tử Vân các này.

Thấy Trương Vĩ đã đồng ý với lời đề nghị của mình, Mộ Dung Huyên lập tức buông lỏng thoải mái hẳn, lại khôi phục vẻ hào phóng tự nhiên lúc trước. Vì phòng ngừa thân phận của Trương Vĩ bị khám phá, Mộ Dung Huyên lại nói cho hắn biết một chút tình huống của mình, song phương cũng tiến hành giao lưu nói cho nhau nghe để có một ít sự thấu hiểu cơ bản.

Hơn nửa khắc sau, Lâm Hồng Văn quả nhiên tìm được nhã các của hai người, trong tay còn cầm một chai rượu nho. Sau đó anh ta đẩy cửa đi vào, thấy Trương Vĩ ngồi bên cạnh Mộ Dung Huyên, không khỏi sửng sốt một chút. Anh ta không nghĩ tới bạn bè trong miệng Mộ Dung Huyên lại là một người đàn ông, hơn nữa Mộ Dung Huyên còn đơn độc dùng cơm cùng người đàn ông này.

- Huyên Huyên, cái nhã các này rất yên tĩnh nha! Nếu không có nhân viên phục vụ chỉ dẫn, anh thật đúng là không tìm được nơi này.

Lâm Hồng Văn cảm thán một câu, rồi nói với Trương Vĩ:

- Ngài khỏe chứ, tôi tên là Lâm Hồng Văn, là bạn bè ở Hồng Kông của Huyên Huyên, rất vui khi được biết ngài.

- Xin chào ngài, Lâm tiên sinh. Tôi tên là Trương Vĩ, cũng mới quen biết với Mộ Dung.

Trương Vĩ nói.

- Trương tiên sinh, tôi mạo muội đến gặp, không có quấy rầy ngài dùng cơm chứ?

Lâm Hồng Văn hỏi.

- Sao có thể chứ? Được biết thêm nhiều bạn bè của Mộ Dung tiểu thư, tôi mong còn không được nữa đấy.

Trương Vĩ cười trả lời.

Ấn tượng ban đầu của Trương Vĩ đối với Lâm Hồng Văn cũng không tệ lắm. Cử chỉ ưu nhã, cách nói năng hào phóng, mang theo một chút giọng nói của Việt Châu (Quảng Châu), nhưng mà vừa gặp mặt đã xưng hô Mộ Dung Huyên là 'Huyên Huyên" - biểu hiện ra quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Huyên là thân cận, coi như là một loại thử dò xét đối với quan hệ của hai người Trương Vĩ cùng Mộ Dung Huyên.

- Trương tiên sinh, tôi nghe nói Huyên Huyên ăn cơm với bạn bè, đúng dịp tôi có một bình rượu nho năm 96, muốn mời ngài thưởng thức một chút. Không biết ngài có thích hay không?

Lâm Hồng Văn nâng lên bình rượu nho trong tay, nói.

- Hồng Văn, anh ngồi xuống trước rồi nói sau!

Sau khi Mộ Dung Huyên thấy Lâm Hồng Văn vừa vào cửa, không ngừng chủ động nói chuyện cùng Trương Vĩ, sợ Trương Vĩ không cẩn thận một chút nói lỡ miệng, lập tức cắt đứt lời của Lâm Hồng Văn.

- Huyên Huyên, vì sao em đi tới kinh thành bất ngờ vậy?

Lâm Hồng Văn hỏi.

- Anh cũng biết đấy, em vẫn muốn mở một nhà hàng cỡ lớn, và Bắc Kinh chính là nơi làm thí điểm đầu tiên của em.

Tuy nói Mộ Dung Huyên không thích Lâm Hồng Văn xưng hô mình là ‘Huyên Huyên’, nhưng ngay trước mặt Trương Vĩ, nàng cũng không tiện nói thẳng ra.

- Vậy à, vậy Trương tiên sinh là đối tác của em sao?

Lâm Hồng Văn lần nữa dẫn đề tài tới trên người Trương Vĩ.

- Không phải... Trương tiên sinh là ‘bạn bè’ mà chị em tốt của em cố ý giới thiệu cho. Ngày hôm hai chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp mặt.

Mộ Dung Huyên vì muốn nổi bật lên quan hệ của cô và Trương Vĩ, nên cố ý tăng thêm hai chữ bạn bè. Cô tin tưởng loại người thông minh giống như Lâm Hồng Văn, nhất định có thể nghe ra ý bóng gió trong lời nói của cô.

Tuy rằng Lâm Hồng Văn mơ hồ đoán được một chút, nhưng nghe Mộ Dung Huyên lên tiếng thừa nhận, trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Hắn không kềm được tiến hành đánh giá Trương Vĩ ở phía đối diện, muốn nhìn rõ tình địch của mình rốt cuộc là người ra sao.

Lâm Hồng Văn cẩn thận đánh giá Trương Vĩ hết một lượt, phát hiện hắn không tính là người đàn ông điển trai. Quần áo trên người cũng không phải hàng hiệu, tự nhận là điều kiện của Trương Vĩ không theo kịp bản thân mình, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nói:

“Mặc dù hai người thật sự thân cận, Huyên Huyên khẳng định coi thường đối phương. Nói không chừng là Huyên Huyên sợ đối phương dây dưa, cố ý để cho mình tới làm sứ giả bảo vệ người đẹp, làm cho đối phương biết khó mà lui.”

- Không biết Trương tiên sinh làm việc ở đâu?

Lâm Hồng Văn nghĩ tới chỗ này, sống lưng lại thẳng lên một chút, bao hàm thâm ý nhìn thoáng qua Mộ Dung Huyên, lại gật đầu với cô. Hắn dường như đã nhận định cô nàng là muốn hắn làm sứ giả bảo vệ người đẹp.

- Tôi làm việc ở một công ty bất động sản.

Trương Vĩ nhẹ giọng cười đáp.

Trương Vĩ lợi dụng Độc Tâm Thuật, dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của Lâm Hồng Văn, không nghĩ là đối phương lại tự đánh giá cao mình đến như vậy, còn tưởng rằng Mộ Dung Huyên thỉnh cầu hắn tới làm hộ hoa sứ giả, không biết thân phận của hai người có cần thay đổi một chút hay không?

- Ngành kinh doanh bất động sản khá lắm! Là nghề sốt dẻo nhất của thế kỷ hai mươi mốt. Top 5 người đầu trong mười đại phú hào của Thế giới người Hoa đều làm nghề bất động sản.

Lâm Hồng Văn nói.

- Trương Vĩ, xế chiều em muốn mời thầy phong thủy giúp em xem một chút phong thủy của môn điếm, anh có thời gian cùng đi với em không vậy?

Mộ Dung Huyên lần nữa cắt đứt lời nói của Lâm Hồng Văn, hỏi.

- Được thôi, anh cũng cảm thấy rất hứng thú đối với phong thủy học của Hồng Kông, đang muốn có cơ hội kiến thức một chút về điều đó đây.

Trương Vĩ trả lời.

Thương nhân khu vực Việt Châu (Quảng Châu) và Hồng Kông vô cùng sùng bái và tin tưởng phong thủy học, thường thường thuê phòng hay mua nhà đều mời Phong Thủy đại sư xem một chút về phong thủy của ngôi nhà. Mộ Dung Huyên sở dĩ ở mướn môn điếm ở khu vực này, cũng là nghe theo sự đề nghị của Phong Thủy đại sư. Mà sau khi mướn môn điếm, cũng sẽ để Phong Thủy đại sư xem một chút bố cục của môn điếm, đặt một chút vật phẩm trang sức nhằm tăng lên tài vận của mình.

Nghe được sự đối thoại giữa Mộ Dung Huyên và Trương Vĩ, Lâm Hồng Văn lập tức lại mê mang rồi, thầm nói:

“Mộ Dung Huyên để cho mình đến đây, không phải là muốn cho mình làm hộ hoa sứ giả ư? Vì sao còn muốn mời Trương Vĩ cùng đi xem phong thủy nữa chứ? Chẳng lẽ nói nàng cũng muốn mình cùng đi theo sao?”

- Đúng lúc xế chiều anh cũng có thời gian, anh cùng đi với em được không, Huyên Huyên?

Lâm Hồng Văn đề nghị.

- Không cần, Trương Vĩ công tác ở gần đây. Địa hình vùng này anh ấy rất quen thuộc, có anh ấy đi theo em là được rồi, anh là quản lý cấp cao của công ty một ngày bận trăm công ngàn việc, em không dám làm phiền trễ nãi thời gian công tác của anh đâu, hì hì.

Mộ Dung Huyên cười duyên nói.

Lâm Hồng Văn cuối cùng cũng cảm thấy sự tình có chút không đúng rồi. Dường như Mộ Dung Huyên cũng không ghét Trương Vĩ, ngược lại là bản thân mình dường như bị ghẻ lạnh rồi, trong lòng gầm hét lên:

“Chết tiệt, đây rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì chứ?”

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.