Thỏa Mãn Chưa Cô Nương?

Chương 8: Tình địch xuất hiện




Editor: May

Đêm khuya xe tưới nước làm việc, mới vừa đi qua con đường này, vãi đầy ướt sũng mặt đất, gió đêm thổi tới, mang theo không khí ẩm ướt. 

Gió rất lớn, thổi đến tóc và quần áo Tống Thanh Xuân bay loạn bốn phía, cô chậm rãi đi, đi thẳng đến khi khí lực cả người hoàn toàn hao hết, cô bất chấp hình tượng ngồi trên đất. 

Trên đường phố đối diện, có mấy người vừa trải qua cuồng hoan, đi ra từ quán bar, có lẽ là uống quá nhiều rượu, hưng trí lên cao, cao giọng hát ca. 

Hai tay cô ôm chân, co rụt thân thể nhỏ của mình thành loại tư thế tự bảo vệ mình, ngồi an tĩnh rất lâu, mới giống như là chậm chạp phục hồi tinh thần lại từ trong những lời nói lúc gặp mặt Tô Chi Niệm, trong chớp mắt lông mi liền ẩm ướt, sau đó liền vùi mặt ở trên đầu gối. 

"Em tới... Có việc?" 

"Ừ." 

"Hả?" 

"Đây là anh cho tôi?" 

"Đúng." 

... 

"Chờ chút." 

"Mau chóng uống thuốc, kéo thời gian càng lâu, xác suất mang thai càng lớn." 

"Còn có tối hôm qua rất xin lỗi..." 

"Anh uống quá nhiều, nếu như em cần bồi thường cái gì, cứ mở miệng..." 

Lời nói của anh giống như là ma chú, một lần rồi một lần quanh quẩn ở bên tai của cô, cuối cùng cô không nhịn được, co rút khóc ra tiếng. 

... 

Ở trên con đường không xa, đang dừng một chiếc xe. 

Tô Chi Niệm ngồi ở trong xe, biểu tình mơ hồ nhìn chằm chằm trước mặt, cô gái khóc thương tâm muốn chết, đáy lòng giống như bị dao rõ ràng cắt qua, dâng lên đau đớn thấu xương. 

Anh biết hành động việc làm của mình đều là lựa chọn lý trí chính xác nhất, nhưng khi anh thấy cô nuốt thuốc vào, nghiêng ngả lảo đảo xoay người rời đi; lúc thấy một mình cô thất hồn lạc phách đi ở trên đường cái, không hề hay biết hoàn cảnh chung quanh; lúc thấy cô giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ, tội nghiệp ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc; tâm anh vẫn không chịu khống chế bắt đầu run rẩy lên, thậm chí nhiều lần, anh suýt nữa giẫm ga, đuổi đến chỗ cô, sau đó ngừng xe ở bên cạnh cô, xuống xe, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy. 

Trong lúc Tống Thanh Xuân tận lực kiềm nén nhỏ giọng nức nở, nội tâm Tô Chi Niệm giãy giụa càng ngày càng lợi hại. 

Anh cũng không biết mình tìm lấy chiếc nhẫn kia ra từ khi nào. 

Cô giống như thật rất khổ sở, khóc khóc, liền bỗng nhiên khóc ra tiếng, tâm Tô Chi Niệm đột nhiên liền nhéo lại một chỗ. 

Ý nghĩ anh muốn xuống xe; anh muốn đi đến cạnh cô; anh muốn quỳ một gối ở trước mặt cô, nói một câu với cô, thực xin lỗi, chúng ta ở cùng một chỗ đi càng trở nên điên cuồng hơn ở trong lòng anh. 

Cô khóc quá thương tâm, khóc đến cuối cùng, đều khóc đếb khó thở, anh thấy thân thể cô run rẩy đặc biệt lợi hại, lý trí hoàn toàn bị đập nát, anh lại cũng không có thời gian để lo rốt cuộc anh xuống xe sẽ mang đến cho anh và cô kiếp nạn như thế nào, tay trực tiếp liền duỗi tới tay nắm cửa. 

Anh vừa mở cửa, còn chưa kịp đẩy cửa xe ra, Tống Thanh Xuân liền thất tha thất thểu đứng lên từ trên mặt đất. 

Động tác anh bỗng dưng dừng lại, cách kính chắn gió, nhìn thấy cô đi tới phía trước, sau đó ngừng ở trước một trạm điện thoại công cộng, nhét vào trong một đồng tiền xu, liền ấn nút mở. 

Điện thoại vang nhiều tiếng, đường giây mới được nối, bên trong truyền tới âm điệu ôn nhuận của Tần Dĩ Nam: "Alo? Cho hỏi ai vậy?" 

"Anh Dĩ Nam..." Ngữ khí mở miệng của Tống Thanh Xuân pha lẫn âm mũi nồng đậm sau khi khóc. 

"Tống Tống?" Có lẽ Tần Dĩ Nam nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Tống Thanh Xuân, đặc biệt khẩn trương hỏi: "Em sao vậy? Khóc à? Xảy ra chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.