Thỏa Mãn Chưa Cô Nương?

Chương 3: Trở về




Editor: May

Quần áo của anh và cô, một cái tiếp một cái bị bỏ xuống giường, không đầy một lát, quần áo liền tán lạc đầy đất. 

Cuối cùng, bị ném ra là đệm chăn che giữa anh và cô. 

Anh và cô thẳn thắng thành khẩn đối đãi. 

Anh nhìn thấy bất lực và sợ hãi từ trên mặt cô, đáy mắt của anh hiện lên một chút thương tiếc, chậm rãi đưa tay ra, nâng chặt mặt cô, vô cùng che chở triền miên hôn lên môi cô lần nữa. 

Khẩn trương và hoảng sợ của cô, dưới sự dịu dàng của anh, chậm rãi biến mất. 

Cô hoàn toàn mê loạn ở trong dụ hoặc của anh. 

Anh cảm giác được cô xuất thần, lúc này mới chậm rãi rời khỏi môi cô, dẫn cô bước về phía sâu hơn.

Lòng bàn tay ấm áp của anh lướt qua da thịt cô, bốc cháy lên từng ngọn lửa, thiêu đốt khiến cô vô cùng lo sợ, thiêu đốt đến mức cô không cầm lòng nổi phát ra âm thanh nhỏ vụn. 

Âm thanh như thế, khiến cho anh cũng không khắc chế xúc động của mình được nữa. 

Đau đớn chớp mắt thổi quét qua cô, khiến cho khóe mắt của cô có một giọt lệ chảy ra. 

Anh cố nén không động, cúi đầu liếm đi giọt lệ của cô, chờ sau khi cô dần dần thích ứng, mới mang cô cùng rơi vào trong cơn điên cuồng cực hạn. 

Toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại hai người anh và cô. 

Không khí trong phòng trở nên càng lúc càng kiều diễm, càng lúc càng cực nóng. 

Cô hoàn toàn mất phương hướng, hoàn toàn quên mất cảnh không vui của anh và cô vào ba tháng trước, thậm chí lúc cô ở chỗ tình si ý động sâu nhất, còn không cầm lòng nổi thốt ra, gọi tên anh: "Tô Chi Niệm... Tô Chi Niệm..." 

Tiếng nói mềm mại, ôn nhu của cô, mang theo khàn khàn dụ hoặc, anh nghe đến toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn cô càng trở nên cực kỳ nóng bỏng, mồ hôi anh rơi ở trên mặt cô, anh nghe tiếng kêu gào vỡ vụn của cô, kiềm nén không được thấp giọng thở hổn hển, đáp lại cô: "Đình Đình..." 

Cô bị giác quan tràn ngập nên phản ứng rất chậm chạp, lúc nghe được anh thương tiếc và tràn ngập thâm tình khẽ hô, cả người càng thêm rung động, cô bất giác liền buông ra tay nắm khăn trải giường ra, dùng hết toàn lực ôm lấy eo cường tráng của anh. 

Cô chủ động, khiến cho anh càng thêm kích động. 

Thân thể anh và cô đều bắt đầu phát run, hô hấp hỗn loạn quấn giao cùng một chỗ với nhau. 

Vào lúc cô kích động nhất rung động nhất, cô lại nghe thấy tiếng hô thâm tình trầm thấp của anh. 

Cánh tay cô ôm anh càng chặt, ngy khi cô tình cảm cuộn trào mãnh liệt nhịn không được ngẩng đầu lên, chủ động tiến đến gần môi anh, cô nghe thấy trong môi xinh đẹp, khêu gợi của anh phun ra hai chữ: "Đình Đình..." 

Trong nháy mắt động tác của cô cứng đờ, bảo trì động tác ngẩng đầu, mở to mắt ra. 

Sau đó cô liền nhìn thấy khuôn mặt khêu gợi đến trí mệnh. 

Trong đáy lòng cô hung hăng run lên một cái, liền nhìn thấy môi anh mấp máy: "Đình Đình..." 

Lần này cô không chỉ nghe rõ ràng, còn nhìn thấy rõ ràng từ khẩu hình của anh. 

Anh gọi là Đình Đình... 

Đình Đình... Đình Đình là tên cô gái trong lòng anh yêu nhất... 

Màu máu trên mặt cô biến mất hầu như không còn, đầu ngửa đến một nửa của cô, nặng nề rơi về trên gối. 

Anh và cô làm chuyện khắng khít thân mật nhất thế gian, nhưng trong miệng anh lại gọi tên một người phụ nữ khác... 

Tống Thanh Xuân cảm thấy chính mình giống như bị lột sạch quần áo, ném vào trong băng tuyết tháng chạp ngày đông giá rét, máu nóng toàn thân, chớp mắt bị hơi lạnh đóng băng đến thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.