Thỏa Mãn Chưa Cô Nương?

Chương 16: Cún mặt đao




Editor: May

Lúc đó Tống Thanh Xuân đứng ở trước tấm vải vẽ tranh sơn dầu lớn, hoàn toàn không để ý thuốc màu màu sắc rực rỡ trên tay trên người trên mặt, vẽ đến chính hưng trí bừng bừng, sau đó một chiếc xe gắn máy chạy sát qua bên cạnh cô, đồng thời người trên xe gắn máy còn kéo lấy túi của cô.

Tốc độ xe gắn máy rất nhanh, lúc kéo túi của cô đi, lực đạo lớn khiến cả người cô đều ngã bổ nhào trên mặt đất.

Đau đớn bứt rứt, khiến cho cô suýt nữa ngất đi.

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, cô đã ngồi ở trên ghế dựa nghỉ ngơi ở bên cạnh cách quảng trường khoảng một trăm mét, mà cái túi xách cô tận mắt nhìn thấy bị cướp đi, đang đặt an tĩnh ở trên đùi cô.

Tống Thanh Xuân hoàn toàn sững sờ, cô chớp chớp mắt nhiều lần, mới xác định chính mình không có nhìn lầm.

Rõ ràng cô mới vừa té lăn trên đất, túi cũng bị cướp lấy ... Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Tống Thanh Xuân mờ mịt buồn bực ngẩng đầu, nhìn lại xung quanh.

Tha hương nơi đất khách quê người, người đến người đi, không biết từ một khắc cô xảy ra chuyện cho đến hiện tại, chung quanh đã đổi bao nhiêu khuôn mặt xa lạ, bây giờ người đi qua bên cạnh cô, mỗi người thoạt nhìn giống như là hoàn toàn không biết nốt nhạc đệm nhỏ nguy hiểm cô vừa mới gặp được.

Tống Thanh Xuân lấy lại tinh thần, đứng lên từ trên ghế dựa nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị rời đi, có một bà lão Nhật Bản cười tít mắt dùng tiếng Nhật hỏi cô một câu: "Tiểu thư, cháu không có việc gì chứ?"

Tống Thanh Xuân từng học chút tiếng Nhật, có thể nghe hiểu được ý tứ câu nói của bà lão, cô khẽ lắc đầu, dùng tiếng Nhật mình biết không nhiều, nói một câu "Không có việc gì", sau đó lại nói một tiếng cám ơn.

"Không có việc gì liền tốt... Cháu cũng rất may mắn, bị cướp túi, còn có thể được người đuổi lấy về được... Chàng trai đó cũng thật là lợi hại... Là anh ta ôm cháu đến đây nghỉ ngơi ..."

Tiếng Nhật của Tống Thanh Xuân thật không quá tốt, bà lão nói một đoạn văn rất dài, nhưng cô cũng chỉ là miễn cưỡng nghe hiểu một chút nội dung như vậy.

Chẳng qua Tống Thanh Xuân ngược lại cũng hiểu ý tứ bà lão muốn biểu đạt, túi xách của cô được một người đàn ông đuổi lấy về, cô cũng là được người đàn ông đó ôm tới ghế dựa nghỉ ngơi này, người đàn ông đó rất nhiệt tình, còn mua thuốc giúp cô...

Thuốc... Tuy rằng Tống Thanh Xuân không hiểu bà lão ồn ào rồi chỉ túi mình nói gì đó, nhưng lúc trong đầu cô thoáng hiện qua chữ "thuốc", bất giác mở túi mình ra, sau đó nhìn thấy một bình thuốc mỡ ở trong túi.

Tống Thanh Xuân lấy thuốc mỡ ra, bà lão lập tức gật đầu, lại dùng tiếng Nhật nói một chuỗi dài lời nói.

Giống như vừa rồi, Tống Thanh Xuân vẫn không có hoàn toàn nghe hiểu, nhưng lại từ trong những lời nói kia, đoán được một nửa ý tứ bà lão muốn biểu đạt, có lẽ là lại nói, người đàn ông đó ngồi xổm ở trước mặt cô, bôi thuốc lên vết thương cô xong, mới rời đi...

Tống Thanh Xuân muốn dùng tiếng Nhật hỏi một vài vấn đề, nhưng rồi lại không biết dùng tiếng Nhật biểu đạt như thế nào, do đó liền đổi tiếng Anh, nhưng mà bà lão lại không hiểu tiếng anh, khuôn mặt mờ mịt nhìn cô lắc đầu, cuối cùng nơi xa có người gọi bà, bà lão thân thiện nói một câu "gặp lại sau" với cô, liền rời đi.

Tống Thanh Xuân té bị thương, không tiếp tục dạo nữa, về khách sạn rất sớm.

May mà lúc đó tuy rằng vết thương bị mài rách đau ray rứt, nhưng cũng không nghiêm trọng.

Sau khi bôi thuốc mỡ, lành lại rất nhanh, tuy rằng ngày hôm sau còn phiếm đau mơ hồ, nhưng đại bộ phận đều đã kết vảy.

Chờ đến bảy ngày sau, khi những vết thương kết vảy trên người Tống Thanh Xuân đều tự động hoàn toàn tróc ra, cô cũng đã ngồi lên máy bay trở về Bắc Kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.