Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 16: Học thôi miên




Một chiếc xe Volga kiểu cũ lái vào tòa nhà Tỉnh ủy trang nghiêm, treo giấy phép số 02 của thành phố Hồng Châu.

Đây là chiếc xe của Bí thư Thành ủy Hồng Châu Cao Hưng Hán.

Xe số 1 của Thành ủy, lão Bí thư đã mang đến Mặt trận Tổ quốc. Hiện tại thành phố Hồng Châu không có xe số 1. Cùng từng có người đề nghị, Bí thư hẳn là nên đổi xe, chiếc Volga này thật sự đã quá cũ rồi. Hơn nữa còn mang giấy phép số 02, hoàn toàn không biểu hiện được quyền uy của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy. Xe mang giấy phép số 1 của lão Bí thư thì khó mà đòi lại được, nhưng trực tiếp đổi tại Tỉnh ủy thì không sao.

Nhưng lại bị Cao Hưng Hán nghiêm khắc phê bình.

Cao Hưng Hán cho tới bây giờ cũng không phải là người ham vật chất. Đã lên làm Bí thư Thành ủy, liền vội vàng đổi xe, như vậy còn tạo tấm gương gì cho cấp dưới?

Chiếc xe Volga đậu trước tòa nhà làm việc số một Tỉnh ủy, Cao Hưng Hán chậm rãi bước xuống xe, hướng lên lầu ba.

Lên lầu ba, ông rẽ tay phải.

Cao Hưng Hán là theo lời mời của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao.

Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Tào Thành đã đứng chờ sẵn, hơi cúi đầu, vẻ mặt mỉm cười:

- Xin chào Bí thư Cao!

- Chánh văn phòng Tào, xin chào!

Cao Hưng Hán rất ôn hòa, chào hỏi Tào Thành.

Tào Thành ở Tỉnh ủy rất biết cách làm người. Đại bộ phận thành viên của bộ máy Tỉnh ủy và UBND tỉnh ấn tượng về y đều rất tốt. Khá mà nói, là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, Tào Thành so với Trịnh Mỹ Đường quả thật khiêm tốn hơn nhiều.

- Bí thư Cao, xin mời!

Tào Thành dẫn Cao Hưng Hán vào trong văn phòng.

- Bí thư Vinh, Bí thư Cao tới rồi.

Vinh Khải Cao chậm rãi đứng dậy, từ sau bàn làm việc đi ra, mặt mỉm cười, bắt tay Cao Hưng Hán:

- Đồng chí Hưng Hán, mời ngồi bên này.

Hai người ngồi xuống sofa.

- Đồng chí Hưng Hán…

Vừa ngồi xuống, Vinh Khải Cao liền đẩy bao thuốc lá đến trước mặt Cao Hưng Hán, thái độ rất tùy ý.

Vinh Khải Cao cũng không phải là Bí thư Tỉnh ủy nổi tiếng nghiêm khắc. Thành viên bộ máy đến phòng ông ta báo cáo công tác, Vinh Khải Cao đều tận lực sáng tạo một bầu không khí hài hòa.

Cao Hưng Hán cũng không khách khí, đốt một điếu.

Tào Thành mang nước trà đến.

Vinh Khải Cao đi thẳng vào vấn đề:

- Đồng chí Hưng Hán, hôm nay mời anh tới đây…

Trịnh Mỹ Đường bị đưa đến cục Công an thành phố Hồng Châu hiệp trợ điều tra, Vinh Khải Cao vẫn không nhúc nhích, thật giống như việc này căn bản không có phát sinh qua. Hôm nay là lần đầu tiên cho gọi Cao Hưng Hán.

Nếu muốn hiểu biết về vụ án, tốt nhất là gọi Dịch Trường Thiên đến. Ông ấy mới là người cụ thể xử lý.

Nhưng Vinh Khải Cao có suy xét của mình.

Đây vốn chẳng phải là một vụ án bình thường, liên lụy đến nhiều cán bộ lãnh đạo chức vụ không thấp, thậm chí ngay cả Viên Lưu Ngạn cũng không dưới một lần đến núi Kim Ngô. Dịch Trường Thiên cấp bậc quá thấp, Bí thư Tỉnh ủy không thể nói chuyện với ông. Đồng thời, Vinh Khải Cao cũng mượn lần gặp mặt này nói cho Cao Hưng Hán biết. Anh gạt tôi rồi thì phải cho tôi một công đạo chứ?

Vinh Khải Cao tuyệt không tin việc này không có quan hệ với Cao Hưng Hán. Ai cũng biết Dịch Trường Thiên và Cao Hưng Hán là bạn tốt với nhau. Hiện giờ lại là quan hệ thượng hạ cấp. Dịch Trường Thiên tuyệt không thể gạt Cao Hưng Hán.

Thành phố Hồng Châu trước khi áp dụng hành động với Trương Thiên Sư không hướng Tỉnh ủy báo cáo cũng có nguồn gốc của nó. Dù sao tình huống lúc ấy cũng không phải lý giải như vậy, cũng không nghĩ tới có nhiều cán bộ lãnh đạo dính líu vào. Hiện giờ, Trương Thiên Sư đã bị bắt, thư ký của Viên Lưu Ngạn thì cũng bị mời, nhưng các người vẫn không hướng Tỉnh ủy chính thức báo cáo là có ý gì?

Thế nào cũng phải để tôi tìm các người trước?

Đồng chí Hưng Hán đã đi quá giới hạn rồi đó.

Cao Hưng Hán tất nhiên là rất rõ ràng, lần này Vinh Khải Cao cho gọi ông là có chuyện gì, nên dụi tàn thuốc lá, nói:

- Bí thư Vinh, vụ án này, cục Công an thành phố đã báo cáo với tôi. Đồng chí Dịch Trường Thiên nói, cục Công an thành phố nhận được tố cáo của quần chúng, Trương Thiên Sư của Long Hổ quan là giả mạo. Lấy danh nghĩa tôn giáo giả thần giả quỷ, lừa gạt tiền tài của quần chúng. Suy xét đến việc núi Kim Ngô là khu du lịch của thành phố, đám người Trương Thiên Sư mấy năm nay giả mạo, che mắt rất nhiều quần chúng áp dụng hành động, có thể sẽ dẫn đến một bộ phận quần chúng không rõ chân tướng bất mãn trong lòng. Nên tôi đồng ý cho bọn họ áp dụng hành động. Nếu là phạm tội trái pháp luật, vậy thì mặc kệ là dính đến ai, đều không có khả năng cô tức dưỡng gian.

Cao Hưng Hán tỏ thêm vài phần ý tứ oán hận, biểu đạt vô cùng rõ ràng. Không phải là tôi không hướng Tỉnh ủy báo cáo trước, mà ngay từ đầu, đây là vụ án hình sự bình thường. Cục Công an thành phố Hồng Châu hướng Bí thư Thành ủy tôi làm báo cáo, như vậy là đủ rồi. Về phần vụ án phát triển ra, vượt qua khỏi dự đoán thì lại là chuyện khác.

Tất nhiên, đây đều là lý do bày ra trên mặt bàn.

Từ hành động bắt bớ của cục Công an thành phố Hồng Châu, sau khi bắt tên giả mạo Trương Thiên Sư kia, lập tức liền áp dụng thi thố với Trịnh Mỹ Đường, đối với những cán bộ lãnh đạo liên lụy trong đó, tuyệt đối không thể không biết chút nào.

Bằng không, lấy gì để giải thích hành động của các người lại mau chóng như vậy?

Rõ ràng chính là Cao Hưng Hán hướng Viên Lưu Ngạn đề xuất cảnh cáo. Ông làm khó con rể tôi, tôi liền tát thư ký ông một cái. Nhưng mà vẫn còn nhẹ đấy, ông nếu không thức thời, vậy chúng tôi sẽ đem hết tin tức giũ ra ngoài.

Đương nhiên, Cao Hưng Hán vẫn có đúng mực của mình. Cục công an trong thời gian giam giữ Trịnh Mỹ Đường, đối với Viên Lưu Ngạn cũng không triệt để chọc giận. Trước khi áp dụng thi thố, khiến Trịnh Mỹ Đường về lại tỉnh ủy, không có cắt hết da mặt của Viên Lưu Ngạn.

- Thế vụ án phát triển như thế nào rồi?

Vinh Khải Cao hơi cau mày, giọng điệu không chút hài lòng.

Hiện tại, các người làm ra sự việc lớn như vậy, Viên Lưu Ngạn lửa giận chưa tiêu, ở tỉnh rất nhiều cán bộ lòng người bàng hoàng, anh lại chậm chạp không hướng tôi báo cáo, tính toán như thế nào cho xong việc đây?

Cao Hưng Hán gật đầu nói:

- Bí thư Vinh, nói thật, tôi lúc đầu cũng không nghĩ tới, vụ án này sẽ phát triển như thế, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tôi ở đây có một danh sách bước đầu, mời ngài xem qua.

Nói xong, Cao Hưng Hán liền từ trong túi lấy ra một xấp tài liệu, hai tay đưa cho Vinh Khải Cao.

Vinh Khải Cao nhận lấy, ánh mắt thoáng nhìn, lông mày vừa muốn giãn ra, lập tức cau lại.

Đây chỉ là một tài liệu bình thường, nhưng ở trên viết rất nhiều chức danh và tên người, đảo qua không dưới ba mươi người.

Đoán chừng là Dịch Trường Thiên liệt kê cho Cao Hưng Hán, là những người có liên quan đến Trương Thiên Sư.

Mà vị trí thứ nhất, rõ ràng là Phó bí thư Tỉnh ủy Viên Lưu Ngạn.

Theo sát phía sau chính là Trịnh Mỹ Đường.

Đơn thuần về chức vụ thì những cán bộ phía sau chức vụ còn cao hơn Trịnh Mỹ Đường. Phó chủ tịch tỉnh Vu Vĩ Quang cũng đứng trong đó, “xếp hạng” phía sau Trịnh Mỹ Đường. Trịnh Mỹ Đường được vinh hạnh đặc biệt này, tất nhiên là nhờ Viên Lưu Ngạn.

Ai bảo y là thư ký của Viên Lưu Ngạn?

Ngoài trừ Viên Lưu Ngạn, Vu Vĩ Quang, phần danh sách này còn có một vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.

Xem tiếp, lại thấy cán bộ cấp Giám đốc sở trở lên có hơn mười người, còn lại đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Ngoài ra còn có ba người không phải là cán bộ, mà là ông chủ rất có tiếng ở Hồng Châu. Một người trong đó, thậm chí có thể được xưng là đại biểu quốc hội tỉnh Thanh Sơn, đã từng cùng Vinh Khải Cao ở thủ đô tham dự đại hội, còn ngồi chung bàn ăn cơm uống rượu.

Hai hàng lông mày Vinh Khải Cao còn nhíu chặt hơn, trong mắt ánh lên tia lửa giận.

Buồn cười!

Một bọn bịp bợm, giả thần giả thánh, không ngờ lại có nhiều cán bộ lãnh đạo lui tới như vậy.

Vinh Khải Cao hiển nhiên không ngờ, vụ án này lại phát triển đến tình trạng như vậy. Ban đầu còn tưởng rằng, gần như chỉ có Viên Lưu Ngạn là có chút liên lụy, cũng không để trong lòng. Viên Lưu Ngạn là Phó Bí thư Tỉnh ủy, quan tâm một chút vấn đề tôn giáo cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng hiện tại…

Việc này động tĩnh quá lớn, nếu lan truyền ra ngoài, thể diện của Bí thư ông để nơi nào?

Vinh Khải Cao tuyệt không gánh nổi trách nhiệm này. Tỉnh Thanh Sơn cũng không gánh nổi.

Nhìn từ đầu đến đuôi, rồi từ đuôi đến đầu, Vinh Khải Cao thật lâu không nói. Một tờ giấy mỏng manh, nhưng lại phảng phất thiên quân, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng khó chịu đựng được.

Thật lâu sau, Vinh Khải Cao nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống bàn, gỡ mắt kính xuống, đặt lên trên danh sách, rồi quay đầu nhìn Cao Hưng Hán, trầm giọng nói:

- Đã xác minh rồi sao?

- Không có!

Cao Hưng Hán lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

- Tạm thời Trương Bảo Lực đang cung khai. À, Trương Bảo Lực chính là Trương Thiên Sư giả, tôi đã bảo đồng chí Dịch Trường Thiên dừng thẩm vấn, đem hắn ta nhốt lại, không được tiếp xúc với các phạm nhân khác.

Vinh Khải Cao thở phào một cái, hai hàng lông mày giãn ra, gật đầu.

Cao Hưng Hán rốt cuộc cũng hiểu được điều lệ trong quan trường, hiểu được tính nghiêm trọng của nó nếu áp dụng thi thốt. Hơn nữa, Cao Hưng Hán cũng không có ý định đem sự việc làm lớn.

Động tĩnh quá lớn, tất nhiên sẽ khiến cho chính đàn Thanh Sơn động đất, ngay cả Vinh Khải Cao cũng chưa chắc nắm trong tay được. Cao Hưng Hán làm sao có thể không đếm xỉa đến?

Nhân vật chính trị và người thường có lối suy nghĩ khác nhau. Mỗi lần gặp chuyện lớn, bọn họ đầu tiên nghĩ đến là ảnh hưởng, mà không phải thị phi đúng sai. Bất kể phát sinh đại sự như thế nào, việc cần giải quyết đầu tiên nhất định là phải nắm trong tay, thì mới có thể từ từ nghĩ cách, thong dong ứng đối.

- đồng chí Hưng Hán, ý kiến của anh là chính xác. Trương Thiên Sư giả mạo này nhất định phải trông giữ nghiêm ngặt, không có khả năng buông lỏng. Hơn nữa, phạm vi vụ án này cũng nhất định phải khống chế tốt, không thể tùy ý mở rộng. Tôi sẽ để cho đồng chí Đoàn Thần Hân tự mình chú ý vụ án này.

Điều này đã vượt quá phạm vi của cục Công an thành phố Hồng Châu, nhất định phải do tỉnh tiếp nhận.

- Vâng, Bí thư Vinh.

Cao Hưng Hán gật đầu đồng ý.

Vừa lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Vinh Khải Cao nhướng mày.

Gõ cửa chỉ có thể là Tào Thành. Biết rõ ông đang nói chuyện với Cao Hưng Hán mà lại gõ cửa, không hề nghi ngờ là có chuyện lớn. Nếu xảy ra chuyện lớn, Tào Thành nhất định sẽ báo cáo với ông đầu tiên. <br

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.